Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-02-26 01:23:10
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô giáo Từ ngờ miếng bánh cây dù nhỏ cắm bên các bạn thích thú như thế, ai cũng .
"Mọi dựa theo chỗ xếp thành hàng, đến nhận bánh kem."
Cô giáo Từ cũng dựa theo thứ tự sắp đặt bánh để phát bánh, tất cả đều dựa vận may, xem ai thể nhận miếng bánh cây dù nhỏ.
Vương Hồng Đậu phía Lâm Tiếu nhận lấy bánh kem. Sau khi cô bé nhận miếng bánh của xong, thấy miếng bánh cây dù nhỏ ở ngay phía , đó là miếng bánh mà Lâm Tiếu nhận ?
Vương Hồng Đậu , kích động với Lâm Tiếu: "Miếng bánh cây dù nhỏ là của ."
Lâm Tiếu vui mừng mở to hai mắt, miếng bánh cây dù nhỏ thực sự thuộc về cô.
Cô giáo Từ đặt miếng bánh cắm cây dù nhỏ tay Lâm Tiếu. Lâm Tiếu mỉm để lộ hai hàm răng trắng. Cô thật may mắn, nhận cây dù nhỏ mà ai cũng nhận.
Sau khi Lâm Tiếu nhận bánh kem, chuyện đầu tiên chính là rút cây dù nhỏ , lau sạch sẽ kem cây dù. Cô đưa cây dù nhỏ cho Vương Hồng Đậu chơi một chút, cho Diệp Văn Nhân chơi một chút, những bạn học khác mượn cô nhưng Lâm Tiếu chịu cho.
Lúc các bạn học bưng bánh lên ăn, giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bên cạnh đeo cổ một chiếc máy chụp hình tới: "Ai da, cô giáo Từ, cắt bánh kem nhanh ? còn định qua đây chụp hình cho lớp các em mà."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 cô giáo Từ quan tâm đến ngày Quốc tế Thiếu nhi , chính là vì để các bạn học sinh lưu một ít kỷ niệm, hôm nay còn đặc biệt mang tới cuộn phim máy ảnh từ nhà của .
"Không hết, cắt bánh cũng thể chụp ảnh."
Giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bảo các bạn nâng đĩa bánh trong tay lên, xung quanh cô giáo Từ, đó giơ máy lên chụp ảnh.
Một vài bạn nam nhanh chóng ăn bánh xong, cho nên bèn giơ chiếc đĩa trống trong tay lên thật cao.
"Tất cả di chuyển sang trái một chút, sang trái chút nữa, để cho cô giáo Từ ở chính giữa."
Các bạn học sinh sự chỉ huy của giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 bắt đầu di chuyển. Lâm Tiếu dời sang bên trái hai bước, dời tiếp sang trái hai bước nữa, cứ như mà di chuyển đến bên cạnh cô giáo Từ.
Lâm Tiếu cảm thấy bản hôm nay thực sự là quá may mắn.
Cô giáo Từ duỗi tay ôm lấy vai Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu lập tức thẳng , còn nhẹ nhàng nhón chân lên, để cô giáo Từ thể ôm cô thoải mái một chút.
"Một, hai, ba, cheese!"
Một giây khi giáo viên chủ nhiệm lớp 3/3 ấn nút chụp hình, Lâm Tiếu bèn giơ cây dù nhỏ trong tay lên thật cao.
Trên đường về nhà khi tan học, Lâm Tiếu kịp chờ đợi với về một ngày siêu may mắn của .
Buổi tối khi trai về nhà, Lâm Tiếu kể cho trai thêm nữa.
Lâm Dược Phi hỏi: "Các em trét kem ?"
Lâm Tiếu thắc mắc: "Trét kem là gì?"
Lâm Dược Phi "Là bôi kem lên mặt bạn học á."
Lâm Tiếu lập tức trợn tròn mắt, chuyện kem thơm ngọt như mà ăn, bôi lên mặt của bạn học ?
Lâm Dược Phi mỉm : "Các bạn của em đều ngoan đó." Có thể là do tuổi còn nhỏ, lá gan đủ lớn.
Đột nhiên, Lâm Dược Phi nhớ tới Viên Kim Lai từng lấy sữa phát giữa giờ học uống đó phun tùm lum, còn so với các bạn xem ai thể nặn bánh mì nhỏ nhất.
Cậu bé thích phá phách nghịch ngợm như thế mà trét kem lên mặt bạn.
Lâm Dược Phi kinh ngạc : "Viên Kim Lai cũng trét ?"
Lâm Tiếu lắc đầu: "Không ạ."
Cô nhớ , đột nhiên phát hiện gần đây Viên Kim Lai yên tĩnh.
"Ồ, ba ngày Viên Kim Lai phạm rồi."
Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu như thì lên: "Ôi, Viên Kim Lai của lớp con thể so với của con khi còn bé đó."
Lâm Tiếu hít một lạnh: "Anh trai, lúc còn bé cũng ghét ?"
Lâm Tiếu trai với vẻ thông cảm, lúc trai còn bé chắc chắn khi học bạn bè, ai cũng ghét .
Buổi sáng ngày Quốc tế Thiếu nhi, cô ăn bánh kem, buổi chiều thì nghỉ nửa ngày. Lâm Tiếu nhận những món quà từ , trai và chị Tiểu Vân tặng cho cô. Cô đặt cây dù nhỏ chung với những món quà mới nhận
Buổi tối lúc đang tắm rửa, Lâm Tiếu ở trong phòng tắm lớn tiếng hát: "La la la la lắc lư thỏa thích…"
Sau khi tắm và sấy khô tóc xong, Lâm Tiếu bèn chui trong chăn với : "Mẹ, đây là ngày Quốc tế Thiếu nhi hạnh phúc nhất của con."
Sau ngày Quốc tế Thiếu nhi hạnh phúc nhất, Lâm Tiếu học vui vẻ.
Cô hát trường, buổi chiều lúc tan học lau nước mắt ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-204.html.]
Lữ Tú Anh bèn vội vàng hỏi: "Con ?"
Lâm Tiếu khịt mũi: "Mẹ, cô giáo Từ thật sự ."
"Ngày mai lớp của tụi con sẽ đổi một giáo viên chủ nhiệm mới."
Cô giáo Từ lời tạm biệt với các bạn học sinh.
"Cô vốn dạy các em đến hết học kỳ , thế nhưng xảy một chút đổi nhỏ, chỉ thể lời tạm biệt với các em sớm."
"Nhà trường sắp xếp giáo viên chủ nhiệm mới xong rồi. Hôm nay cô sẽ thành việc bàn giao với thầy Đào. Sáng mai thầy Đào sẽ đến đây."
Đột nhiên, trong lớp học là ai kêu lên:"Chúng em cần giáo viên mới, cô giáo Từ. Chúng em cô ."
"Cô giáo Từ, chúng em cô ."
Cả lớp đều òa lên.
Lâm Tiếu nhoài lên bàn, đến nỗi hai lỗ mũi cũng nghẹt, bèn há mồm thở dốc.
Vành mắt cô giáo Từ cũng đỏ lên, cô bạn với các học sinh trong lớp bốn năm. Mặc dù nhiều thời khắc khiến cô mệt mỏi, tức giận đến đau đầu, thế nhưng mỗi một thấy học sinh tiến bộ, cô sẽ sinh cảm giác thỏa mãn, đủ để trung hòa tất cả những cảm xúc tiêu cực.
Đây là đầu tiên cô giáo Từ giáo viên chủ nhiệm, các học sinh bầu bạn với cô từ lúc ngây ngô đến lúc khôn lớn. Ngoài việc tiến bộ trong công việc, các học sinh còn chứng kiến cô bắt đầu giai đoạn mới trong cuộc sống của từng , từ khi độc đến khi yêu đương, kết hôn, mang thai.
Bây giờ lời tạm biệt, cô giáo Từ cũng nỡ.
cô giáo Từ , nếu giáo viên là cô cũng thì bầu khí trong lớp sẽ thể kiểm soát .
Cô giáo Từ dùng giọng điệu thoải mái : "Được , cô nghỉ phép nửa năm sẽ trở , đến lúc đó các em thể thường xuyên thấy cô trong tòa nhà giảng đường. Giáo viên chủ nhiệm mới của các em - giáo viên Đào tuyệt, còn về phần giáo viên Đào là giáo viên như thế nào thì cô sẽ giúp đó giữ bí mật . Sáng mai khi các em gặp giáo viên thì sẽ ."
Cô giáo Từ thành công chuyển hướng sự chú ý của các học sinh. Mọi nhịn suy nghĩ về những lời của cô giáo Từ. Thầy Đào rốt cuộc là giáo viên như thế nào?
Trên đường về nhà khi tan học, Lâm Tiếu ở ghế xe đạp của , hai mắt sưng đỏ nhưng cô còn nữa: "Mẹ, đoán xem giáo viên mới của tụi con sẽ như thế nào?"
Lữ Tú Anh suy đoán : "Ừm, thể là giáo viên khi nghỉ phép sinh con xong thì trở (*)."
(*) Vì ở Trung chỉ gọi lão sư nên biết giới tính nam nữ.
Lâm Tiếu: "Tuổi của đó xấp xỉ với cô giáo Từ."
Lữ Tú Anh: "Hẳn là kém nhiều ."
Ngày đầu tiên, lúc giáo viên mới bước lớp học, trong lớp lập tức vang lên một tràng tiếng kêu lớn.
Lâm Tiếu cũng há to mồm, giáo viên mới giống với tưởng tượng của cô một chút nào.
Thầy Đào mà là một giáo viên nam trẻ tuổi, mặt còn hai nốt mụn đỏ.
Thầy Đào tên của lên bảng đen, Đào Minh Hạo.
"Các em gọi thầy thế nào cũng , thể gọi thầy là thầy Đào, cũng thể gọi thầy là Đào, Minh Hạo." Thầy Đào .
Lâm Tiếu lập tức trợn to mắt.
Trong lớp học vang lên từng đợt tiếng kêu kinh ngạc, các bạn học sinh đều dám tin lỗ tai : “Hả?", "Cái gì?"
Đột nhiên, Viên Kim Lai kêu lớn một tiếng: "Anh Minh Hạo!"
"Ừm." Thầy Đào gật đầu, cúi xuống sơ đồ chỗ , chiếu theo chỗ và họ tên tương ứng : "Viên Kim Lai đúng ? Thầy nhớ kỹ em ."
Giọng điệu của thầy Đào tràn ngập sự tán thưởng, ánh mắt của thầy Đào Viên Kim Lai bèn thẳng lên.
Trong đầu Viên Kim Lai vang lên những lời mà cô giáo Từ với bé đó: “Giáo viên mới em, bất cứ học sinh nào trong lớp. Mỗi các em trong ấn tượng ban đầu của giáo viên mới đều giống , đều là một tờ giấy trắng."
"Viên Kim Lai, em để cho giáo viên mới ấn tượng như thế nào?"
"Rốt cuộc bản em trở thành như thế nào?"
Viên Kim Lai nhớ tới cô giáo Từ thì càng thẳng hơn, hai tay chồng lên đặt lên bàn.
"Còn vấn đề gì ?" Thầy Đào hỏi.
Thầy dứt lời, các bạn học sinh lập tức mồm năm miệng mười đặt câu hỏi, đều là hỏi cùng một vấn đề: "Thầy Đào, năm nay thầy bao nhiêu tuổi ạ?"
Lâm Tiếu vểnh tai lên chờ đợi thầy Đào trả lời, thầy Đào trông thật sự quá trẻ.
Thầy Đào mỉm : "Năm nay thầy hai mươi mốt tuổi, mới nghiệp đại học."
Lâm Tiếu lộ vẻ mặt kinh ngạc, mà thầy Đào lớn hơn trai cô hai tuổi, nhưng rõ ràng trông trai còn già hơn, thầy Đào thoạt giống như một học sinh.
Viên Kim Lai kêu lên một tiếng, trong giọng lộ cảm giác thể tin: “Thầy Đào, thầy hai mươi mốt tuổi."
"Vậy thể gọi là ? Phải gọi là chú." Giọng Viên Kim Lai càng lúc càng nhỏ, bé rụt cổ , gì nữa.