Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 297
Cập nhật lúc: 2025-03-03 06:55:39
Lượt xem: 84
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mỗi khi Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo mới đẽ, món đồ chơi mới, những bạn khác sẽ ngay lập tức phát hiện .
Lâm Tiếu bao giờ chú ý tới.
Thậm chí một lời khen ngợi, Phùng Bảo Nguyệt càng thích chơi với Lâm Tiếu.
Sau này lên tiểu học, Lâm Tiếu và Phùng Bảo Nguyệt học cùng lớp. Phùng Bảo Nguyệt đạt điểm cao trong lớp, Lâm Tiếu điểm kém trong lớp; Phùng Bảo Nguyệt mặc quần áo xinh , trong khi Lâm Tiếu thì mặc quần áo bình thường; cô Uông chủ nhiệm thích Phùng Bảo Nguyệt, nhưng thích Lâm Tiếu.
Thậm chí Phùng Bảo Nguyệt và Lâm Tiếu còn trở nên xa cách hơn. Cô bao giờ ở trong lớp nhắc tới việc cô và của Lâm Tiếu là bạn bè. Cô vốn lo lắng Lâm Tiếu sẽ đề cập đến chuyện , may mắn là Lâm Tiếu từng nhắc đến.
Sau này khi học hết lớp một, Lâm Tiếu chuyển trường.
Thỉnh thoảng cô sẽ dẫn cô tìm dì Tú Anh, cô thể thấy Lâm Tiếu, hai ở cùng một khu tập thể nên thỉnh thoảng thể gặp .
khi Lâm Tiếu, dì Tú Anh, thậm chí cả ruột của cô ở cùng với dì Tú Anh, Phùng Bảo Nguyệt đều cảm thấy họ ngày càng trở nên xa lạ.
Như bây giờ.
Mẹ khoác tay dì Tú Anh, khen dì Tú Anh từ đầu đến chân: “Bộ váy của bà quá, Tiểu Phi mua cho bà đó.”
“Đôi giày vẻ đắt tiền, đều bằng da thật.”
Sau khi khen ngợi dì Tú Anh khen ngợi Lâm Tiếu: “Tiếu Tiếu thực sự thông minh. bao giờ thấy đứa trẻ nào thông minh như Tiếu Tiếu.”
“Nguyệt Nguyệt nhà . Lúc học lớp một, lớp hai còn thường điểm tối đa trong các kỳ thi. Bây giờ học lớp bốn, điểm thi mỗi lúc một thấp.”
Phùng Bảo Nguyệt nghĩ thầm, đây rõ ràng cô như . Vào năm lớp một, cô rằng Lâm Tiếu là đứa ngốc, bắt cô chơi với các bạn học thành tích trong trường hơn, được chơi với Lâm Tiếu.
Phùng Bảo Nguyệt nghĩ thầm, lúc cô khen Lâm Tiếu đạt điểm cao, tại điểm của cô ? Lớp một, lớp hai nhiều điểm đạt tối đa, lớp bốn điểm Ngữ văn ai đạt điểm tối đa, Toán học điểm tối đa cũng ít. Điểm của cô dù giảm nhưng cô vẫn trong top năm của lớp.
Tại cô .
Phùng Bảo Nguyệt cúi đầu cắn chặt môi.
Vẫn là dì Tú Anh một câu công bằng giúp cô : “Khi càng lên lớp cao, chắc chắn sẽ dễ dàng đạt điểm tối đa như lớp một, lớp hai.”
Mẹ đầu chú ý tới cô : “Nguyệt Nguyệt, con còn ở đây, chơi với Tiếu Tiếu ?”
Phùng Bảo Nguyệt bàn của Lâm Tiếu, Lâm Tiếu chạy đến bàn của các bạn cùng lớp, cô bất kỳ bạn học nào của Lâm Tiếu, hơn nữa cô cũng rõ về Lâm Tiếu.
Lâm Tiếu bây giờ lạ lẫm
Lâm Tiếu bao quanh bởi một nhóm bạn, đều chạy đến chuyện với Lâm Tiếu, mỉm với Lâm Tiếu. Lâm Tiếu đang mặc một bộ quần áo mà Phùng Bảo Nguyệt từng thấy đây, ngọn đèn pha lê trong sảnh tiệc, cả cô như đang tỏa sáng.
Dì Tề đưa tay đẩy Phùng Bảo Nguyệt, Phùng Bảo Nguyệt lắc đầu: “Con với .”
Lữ Tú Anh : “Cô bé cũng , ở bên cạnh bà, thật là ngoan ngoãn.”
Dì Tề lắc đầu: “Con bé chỉ nhút nhát thôi, tính cách hoạt bát vui vẻ như Tiếu Tiếu thì hơn.”
Lữ Tú Anh cau mày: “Tính cách của Nguyệt Nguyệt cũng .” Sao thể ở mặt đứa trẻ nó chứ?
căn bản dì Tề ý đồng tình trong lời của Lữ Tú Anh.
Phùng Ánh Nguyệt ngẩng đầu lên, liếc qua cô Lâm Tiếu đang mỉm vui vẻ cách đó xa, cúi đầu xuống.
Lâm Tiếu đang về trai của với những bạn.
Các bạn nhỏ của cô lượt đến, khi bước ai cũng vô cùng sửng sốt.
Vương Hồng Đậu cùng cha còn Diệp Văn Nhân cùng cô bé. Lữ Tú Anh mời gia đình của Trần Đông Thanh nhưng cha của Trần Đông Thanh đang trực nên ông bà của Trần Đông Thanh đưa bé đến đây.
Lữ Tú Anh cũng mời gia đình Chu Tuệ Mẫn, cha của Chu Tuệ Mẫn đưa cô bé đến đây.
Tại bàn tròn, cha ở một bên, Lâm Tiếu và bạn bè ở bên .
Vương Hồng Đậu: “Tớ ngờ nhiều như .”
Diệp Văn Nhân: “Tớ cũng ngờ.”
Trần Đông Thanh: “Tớ cũng ngờ.”
Chu Tuệ Mẫn: “Tớ cũng ngờ.”
Lâm Tiếu: “Tớ cũng ngờ.”
Cái ai mà ngờ được chứ.
Lâm Tiếu: “Có các đang chê tớ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-297.html.]
“Tất nhiên là .” Những bạn nhỏ lượt bày tỏ ý kiến của .
“Tớ thật hâm mộ .” Vương Hồng Đậu sảnh tiệc xinh một vòng, vươn tay lắc lắc bả vai Lâm Tiếu: “Tớ hâm mộ c.h.ế.t mất.”
Chu Tuệ Mẫn ở bên cạnh gật đầu, vẻ mặt cô bé dè dặt hơn một chút, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt cô bé thể giả vờ , cô bé thực sự hâm mộ Lâm Tiếu.
“Anh trai của đối xử với thật .”
Trần Đông Thanh : “Phải đợi tới khi tớ kết hôn thì tớ mới đãi ngộ như .” Dù bé thi đỗ đại học Thanh Hoa đại học Bắc Kinh, gia đình bé cũng sẽ mời nhiều đến ăn cơm như .
Nghe thấy bạn bè như , Lâm Tiếu cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng cô vẫn dặn dò các bạn: “Các nên với các bạn học khác như .”
Nói những chuyện như dễ khiến khác hổ.
Cuối cùng, thức ăn dọn lên, món nguội dọn , món nóng dọn lên , món nối tiếp món khác, cuối cùng sự chú ý của cũng rời khỏi Lâm Tiếu.
Không còn nhiều ánh mắt về phía , cũng thấy liên tiếp tên của nữa, Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cô cũng thể tập trung việc ăn uống.
Phòng tiệc lớn do hai đặt khiến cô thấy hổ nhưng các món ăn vẫn ngon.
Thịt kho tàu, cá hấp, chân giò heo, đĩa thịt kho. Đôi đũa của Lâm Tiếu đang bận rộn.
Tuy nhiên, giữa bữa ăn, TV ở phía và phía của sảnh tiệc đồng thời bật lên, phục vụ lượt đặt hai cuộn băng video máy ghi hình TV.
Nhìn thấy cảnh , trong lòng Lâm Tiếu đột nhiên một dự cảm lành.
“Mẹ, băng ghi hình gì ?”
Không cần trả lời, màn hình TV đưa đáp án, Lâm Tiếu thấy dòng chữ “Cuộc thi Toán học dành cho thiếu niên Hoa La Canh Cup” xuất hiện màn hình.
Cô xem video vô ở nhà, dù cô nhắm mắt cũng nó.
Khách trong sảnh tiệc phía thì về phía , phía thì ngoái , ăn xem TV một cách thích thú.
“Đây là TV ghi hình Tiếu Tiếu tham gia cuộc thi.”
“Tiểu Phi thật chu đáo, còn xem nữa.”
“Bên bên , đó là Lâm Tiếu.”
Lâm Tiếu đỏ mặt, cô phát hiện đều thực sự thấy hứng thú đối với video tham gia cuộc thi của cô.
Khoảnh khắc Lâm Tiếu nâng cao chiếc cúp, tất cả trong phòng tiệc đều đồng loạt vỗ tay.
Lâm Tiếu vùi đầu trong ngực, ngẩng đầu lên.
Sau khi xem video thi đấu, Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, hít một thật lớn, lúc cuối cùng cũng kết thúc ?
Sau đó, cô thấy phục vụ lôi cuộn băng và chỉnh TV sang đài địa phương.
Trong phòng tiệc nổi lên một cuộc thảo luận khác.
Lâm Tiếu màn hình TV, đôi mắt cô đột nhiên mở to, một hàng chữ hiển thị ở giữa màn hình TV.
“Chúc mừng bạn nhỏ Lâm Tiếu đoạt giải nhất quốc trong trận chung kết cuộc thi Hoa La Canh Cup, đặc cách tuyển trường trung học một khi mới mười tuổi.”
Xung quanh hàng chữ là hoa và bướm, những chú bướm đang vẫy cánh bay lượn giữa những bông hoa.
Bên là sự chuyển động của những ca từ, kèm theo tiếng nhạc vui tươi phát TV.
“Hãy đem trái tim của bạn và trái tim của xâu thành một chuỗi
Xâu chuỗi cỏ ba lá, xâu vòng tròn đồng tâm
Cùng hướng về tiếng gọi tương lai
Hãy là bạn đồng hành ở thời thanh xuân.”
Lâm Tiếu đột nhiên đầu , nắm lấy cổ tay trai : “Đây là đài VOD chứ?”
Đài VOD là một chương trình kênh truyền hình địa phương, thể trả tiền để đặt các bài hát TV, còn thể hiển thị những lời chúc phúc màn hình. Chương trình nổi tiếng, Lữ Tú Anh ở nhà cũng thường xuyên xem nó.
Anh trai gật đầu: “Ừ.”
Giọng Lâm Tiếu run run: “Mọi xem TV đều thể thấy ?”
Anh trai gật đầu: “Ừ!”
“Thế nào, vui chứ?”
Vui cái đầu .