Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 37

Cập nhật lúc: 2025-02-08 11:47:07
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đến giờ chơi, tập xong bài thể dục giữa giờ, Vương Hồng Đậu lập tức chạy tới nắm chặt lấy tay Lâm Tiếu: “Nhanh nhanh nhanh.”

Diệp Văn Nhân chạy từ hàng đội hình tập thể dục đến phía Lâm Tiếu, đẩy cô chạy về phía . Lâm Tiếu choáng váng đầu óc hai kẹp ở giữa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến của quầy bán quà vặt, Lâm Tiếu há miệng thở phì phò: “Tại chạy chứ?”

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân ai cũng để ý để trả lời, tay của bọn họ vươn lên cao cao, dùng giọng còn vang dội hơn cả lúc trả lời bài ở lớp mà gọi: “Cháu một hộp sữa viên.”

“Cháu ba miếng bánh dưa hấu ngào đường.”

Lâm Tiếu ngẩng đầu, cánh cổng dẫn đến một thế giới mới mẻ đang dần dần mở mặt cô.

Bên trong quầy bán quà vặt bốn kệ hàng lớn chứa đầy các thể loại đồ ăn vặt.

Một đám học sinh tiểu học chen chúc ở quầy, mua cái , tớ mua cái , ông chủ căn bản là bận bịu xuể, tiếng ai lớn nhất, tay ai vươn cao nhất thì ông chủ sẽ bán hàng cho đó .

Hóa quầy bán quà vặt mà cô Từ cho đến là một nơi như .

Quầy bán quà vặt trong trường giống với quầy hàng ở xưởng dệt bông. Bên trong quầy hàng ở xưởng dệt bông bán dầu muối tương dấm, kim chỉ, đa đều là đồ của lớn, chỉ tủ đông Đại Bạch Hùng mùa hè mới là thiên đường của trẻ con.

ở nơi , quầy bán quà vặt trong trường học, tất cả thứ bên trong đều là thứ mà trẻ con thích.

Lâm Tiếu rốt cuộc hiểu lời cô Từ từng “rực rỡ muôn màu” là ý gì, một đôi mắt của cô thể nào hết .

Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cuối cùng cũng mua đồ , hai lôi kéo Lâm Tiếu chen chúc ngoài.

Không cần bọn họ , Lâm Tiếu cũng khi kết thúc bài tập thể dục giữa giờ thì hai lôi kéo cô chạy hết tốc lực , lúc tiến quầy bán quà vặt chỉ mới nhiều , lúc chen vô cùng đông đúc.

Lâm Tiếu lo lắng cho những học sinh đang chen chúc quầy bán quà vặt ở đằng : “Trước khi chuông học vang lên thì bọn họ kịp để mua đồ nhỉ?”

Vương Hồng Đậu kinh nghiệm : “Chắc chắn là hơn phân nửa kịp mua, tay chạy về phòng học.”

Lúc cô bé và Diệp Văn Nhân cũng chính là như , về bọn họ tổng kết kinh nghiệm, nhất định chạy nhanh lên, vượt hàng ngũ để tiến đến quầy bán quà vặt.

Lâm Tiếu trở phòng học, vị trí đúng lúc chuông học vang lên.

Lần nghỉ giữa tiết học tiếp theo, Vương Hồng Đậu chia sữa viên mà mua cho Lâm Tiếu một viên, Diệp Văn Nhân cũng chia cho Lâm Tiếu một viên bánh dưa hấu ngào đường. Lâm Tiếu chút ngượng ngùng nhận lấy, cô đồ ăn vặt thể chia sẻ cho bạn bè.

“Tớ thấy quầy bán quà vặt trông như thế nào , hai quầy bán quà vặt cần gọi tớ .” Lâm Tiếu hào phóng cho phép hai bạn thể hành động mà cần dẫn theo cô.

Cuối tuần, Lâm Tiếu ở lầu thấy chị Tiểu Mai đang dùng phấn vẽ lên mặt đất, tò mò hỏi: “Chị Tiểu Mai, chị đang vẽ cái gì ?”

Những đường mà chị Tiểu Mai vẽ là đường ô vuông dùng để nhảy lò cò.

Chị Tiểu Mai cho Lâm Tiếu: “Đây là đường vạch để nhảy xa.”

“Trường học sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao, chị đăng ký tham gia nhảy xa, luyện tập một chút.”

Chị Tiểu Mai phân chia nhiệm vụ cho Lâm Tiếu: “Em một bên giúp chị xem, lúc chị nhảy xa thì mũi chân giẫm vạch , nếu như giẫm trúng vạch thì chính là 0 điểm.”

Chị Tiểu Mai rầu rĩ, khi cô vung tay thì mũi chân dịch chuyển về phía một chút, trong mười thì hết chín đều giẫm vạch.

Lâm Tiếu ở bên cạnh, nghiêm túc giúp chị Tiểu Mai trọng tài nhỏ: “Lần giẫm trúng.”

Tiểu Mai lau lau mồ hôi trán, hỏi Lâm Tiếu: “Em thử xem có thể nhảy bao xa ?”

Lâm Tiếu lắc đầu.

Chị Tiểu Mai lo lắng Lâm Tiếu ở đây theo cô luyện tập nhảy xa quá nhàm chán, nên với Lâm Tiếu: “Lúc nãy chị thấy phía tòa nhà năm một đám trẻ đang chơi cát, em qua đó tìm bọn họ chơi .”

Lâm Tiếu lắc đầu, cô lấy dũng khí vấn đề mà ấp ủ trong lòng lâu: “Chị Tiểu Mai, bình thường chị tiền tiêu vặt ?”

Chị Tiểu Mai lắc đầu: “Không .”

“Vậy bạn cùng lớp của chị đều tiền tiêu vặt ?”

Chị Tiểu Mai nghĩ ngợi: “Một nửa , một nửa thì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-37.html.]

Lâm Tiếu học lớp một ở trường tiểu học trực thuộc, bạn cùng lớp đều tiền tiêu vặt. Chị Tiểu Mai lên lớp năm nhưng vẫn tiền tiêu vặt, bạn cùng lớp một nửa , một nửa .

Không chờ đến lúc lên lớp năm thì sẽ có tiền tiêu vặt nhỉ?

Sau khi hai Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đều tiền tiêu vặt thì Lâm Tiếu cũng len lén quan sát những bạn học khác trong lớp tiền tiêu vặt . Cái dễ quan sát, bạn học nào tiền tiêu vặt thì nhất định sẽ nhịn đến quầy bán quà vặt.

Kết quả quan sát là, đa các bạn trong lớp đều tiền tiêu vặt.

Hình như chỉ cô và Trần Đông Thanh là .

“Cậu cũng tiền tiêu vặt ?” Lâm Tiếu hiểu rõ thêm một thành ngữ mà cô Từ từng dùng, đồng bệnh tương liên.

Trần Đông Thanh đáng thương gật đầu: “Người nhà tớ sợ tớ lén mua đồ ăn vặt.”

Lâm Tiếu: “Nhà cho ăn đồ ăn vặt ?”

Trần Đông Thanh duỗi hai ngón tay, vuốt ngang qua cổ, ăn đồ ăn vặt, tội chết.

Lâm Tiếu lập tức cảm thấy Trần Đông Thanh so với còn đáng thương gấp một vạn , mặc dù cô tiền tiêu vặt, nhưng trong nhà cô đồ ăn vặt để ăn, Lữ Tú Anh thường xuyên mua đồ từ hậu cần mang về nhà.

Mặc dù Trần Đông Thanh bạn với cô, mặc dù cô quan tâm những bạn học khác trong lớp tiền tiêu vặt , nhưng cô cùng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đến quầy bán quà vặt.

Lâm Tiếu mấy tìm xin tiền tiêu vặt, nhưng đều mở miệng .

Trẻ con lớp hai ở trong khu tập thể hầu như đều tiền tiêu vặt.

ở trong trường học và bạn học cùng lớp hầu như đều tiền tiêu vặt.

Có khi Lâm Tiếu cảm thấy chỉ cần mở miệng thì hẳn sẽ đồng ý cho cô tiền tiêu vặt, chờ một lúc cảm thấy kiếm tiền vất vả, nên xài tiền bậy bạ để mua sữa viên, bánh ngào đường, những thứ đồ ăn vặt cho sức khỏe như lời của một vị bác sĩ tây y và ba vị bác sĩ trung y nhà Trần Đông Thanh.

Lâm Tiếu ghế sô pha xoắn xuýt lăn qua lăn .

Lâm Dược Phi về nhà thấy bóng nho nhỏ trong nhà đang ngừng thở dài.

“Tuổi còn nhỏ mà than thở cái gì thế?” Lâm Dược Phi đặt m.ô.n.g ghế sô pha: “Có chuyện gì phiền lòng thì trai thử.”

Lâm Tiếu lăn qua lăn một chút thẳng : “Anh, , , nếu như tìm công việc thì sẽ kinh doanh buôn bán nhỏ ?”

“Bây giờ em còn kinh doanh nhỏ ?”

“Em phát hiện một cơ hội kinh doanh lớn đấy.”

Lâm Dược Phi ha ha: “Cơ hội kinh doanh lớn gì cơ?”

Lâm Tiếu: “Anh đến trong trường của tụi em mở quầy bán quà vặt , chắc chắn sẽ kiếm nhiều tiền hơn lúc đấy.”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, nếu như trai đến trường học của cô mở quầy bán quà vặt thì mỗi ngày mời cô ăn một loại đồ ăn vặt cũng quá đáng chứ.

Như thế thì cô cần tìm xin tiền tiêu vặt, còn thể cùng Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân cùng chia sẻ đồ ăn vặt, cho các quầy bán quà vặt là do trai của mở, nhờ bọn họ giữ bí mật giúp .

Lời mà em gái khiến cho Lâm Dược Phi ngây ngẩn cả , giật nhớ tới, khi còn bé quả thật cũng từng một giấc mơ rằng cha đến trường của mở quầy bán quà vặt.

Sau khi cha qua đời thì thường xuyên nghĩ, thật cha hề rời , một ngày sẽ trở về tìm , lái máy bay trở về tìm , lái xe tăng trở về tìm , hoặc là đầu sẽ phát hiện cha đang mở một quầy bán quà vặt ở trong trường, vẫn luôn yên lặng canh giữ ở bên cạnh .

Lâm Dược Phi kéo suy nghĩ của thoát khỏi những hồi ức xa xôi: “Trường học của em quầy bán quà vặt ?”

Lâm Tiếu: “Có.”

Lâm Dược Phi thuận miệng đáp qua loa: “Bên trong một trường học chỉ thể một quầy bán quà vặt, trường của em quầy bán quà vặt nên thể mở nữa.”

“À.” Lâm Tiếu thất vọng, cắm đầu ở ghế sô pha, trông dáng vẻ như ngạt c.h.ế.t .

Lâm Dược Phi: “Em học tập cho giỏi, lớn lên hiệu trưởng thì cho mở quầy bán quà vặt ở trong trường của em.”

Lâm Tiếu bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt ghét bỏ trai.

trai thì tác dụng gì chứ.

Cái nhà cuối cùng vẫn nhờ đến cô.

Loading...