Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 464

Cập nhật lúc: 2025-03-12 00:51:35
Lượt xem: 79

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Đương nhiên là ạ.” Lâm Tiếu vui mừng với thầy Phương, đó mới nhớ tới chuyện kỳ nghỉ đông đến phòng giảng dạy để dạy học.

“Thầy Phương, nếu em biên soạn sách giáo khoa thì kỳ nghỉ đông trong trường học ạ?” Lâm Tiếu vội vàng hỏi, nếu trường học, cô chỉ thể tiếc nuối từ bỏ, dù thì cô đồng ý đến phòng giảng dạy của thầy Triệu từ lâu .

Thầy Phương : “Không cần, Tết nhất thể để các em ở đây .”

“Nếu em tham gia thì mang nhiệm vụ về nhà thành là .”

Hai mắt Lâm Tiếu sáng lên, liên tục gật đầu với thầy Phương: “Em tham gia! Em nhất định sẽ nghiêm túc thành nhiệm vụ thầy giao cho em.”

Thầy Phương: “Được, tìm đàn Lý Tông Khải của em để nhận việc , thầy sắp xếp nhiệm vụ cho em , các em tự phân chia cho .”

Thầy Phương biên soạn sách giáo khoa mới, chọn một học tiến sĩ cùng một học thạc sĩ tham gia, học tiến sĩ là đàn hiện tại của Lâm Tiếu, đàn chị học thạc sĩ Trương Bội Trân cũng là học sinh đắc ý của thầy Phương, thầy Phương thường xuyên tạo nhiều gánh nặng cho bọn họ.

Một bạn học khác thầy Phương mang theo Lý Tông Khải và Trương Bội Trân biên soạn sách giáo khoa thì đều thấy ngạc nhiên chút nào, cho đến khi thầy Phương còn chọn một sinh viên khoa chính quy.

“Không chứ, sinh viên khoa chính quy là từ tới?” Trong phòng học nghiên cứu sinh, bọn học sinh của thầy Phương tò mò thảo luận.

“Đàn em theo thầy Phương học môn Vi tích phân, đạt huy chương cuộc thi IMO, hình như thầy Phương vô cùng xem trọng em .”

“Đạt huy chương vàng IMO? chút giỏi giang.”

“Cũng chúng từng tham gia IMO, đàn cũng từng đạt huy chương vàng đó ?”

“Khoan , theo thầy Phương học môn Vi tích phân? Vậy là năm nhất là năm hai?”

“Năm nhất, năm nay thầy Phương dạy Vi tích phân chính là năm nhất.”

“Năm nhất? Vậy cũng quá ! Năm ba năm bốn còn tính, lúc năm nhất mới đại học nửa năm, thể học cái gì? Thầy Phương mang theo sinh viên năm nhất biên soạn sách giáo khoa? Em thể gì?”

“Buổi chiều đàn em sẽ đến chỗ đàn để nhận việc, em thể gì thì buổi chiều xem đàn phân công cho em nhiệm vụ gì là .”

“Được thôi, đúng lúc buổi chiều việc gì, chúng một vòng đến phòng tiến sĩ.”

Buổi chiều, Lâm Tiếu đến sớm hơn năm phút so với thời gian hẹn , cô gõ vang cửa gỗ văn phòng tiến sĩ của thầy Phương.

“Mời .”

Sau khi nhận câu trả lời, Lâm Tiếu nhẹ nhàng đẩy cửa , đó lập tức hoảng sợ. Thầy Phương nhiều học sinh học tiến sĩ như ? Chen chúc đầy cả văn phòng.

Trong văn phòng bày tám bộ bàn ghế, nhưng mà hiện tại mười mấy , mười mấy nhất trí về phía Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu lộ một vẻ tươi : “Chào , em tìm đàn Lý Tông Khải.”

Lý Tông Khải vẫy tay với Lâm Tiếu: “Anh đây, em đây .”

Lý Tông Khải dọn cho Lâm Tiếu một chiếc ghế dựa đặt ở bên cạnh bàn của , đó với Lâm Tiếu: “Đừng căng thẳng, đều là học sinh của thầy Phương, bọn họ chỉ ghé qua đây thôi.”

Lý Tông Khải ngại với Lâm Tiếu, thật đều tới xem chuyện vui, tò mò đàn em mà thầy Phương mang theo để soạn sách giáo khoa mới rốt cuộc dáng vẻ như thế nào.

“Anh gọi Trương Bội Trân.” Lời của Lý Tông Khải còn dứt, ở cửa văn phòng một học sinh chủ động ngoài: “Để em gọi đàn chị.”

Một lát , Trương Bội Trân vội vàng bước đến: “Em tới muộn ?”

Lý Tông Khải thoáng qua đồng hồ tường: “Không , đúng lúc.”

Lâm Tiếu vội vàng : “Là em đến sớm vài phút.”

Lâm Tiếu lén đánh giá dáng vẻ của đàn Lý Tông Khải và đàn chị Trương Bội Trân, cố gắng nhớ kỹ mặt hai . Đàn Lý Tông Khải cao gầy, cái trán bóng loáng, Lâm Tiếu nhớ kỹ đặc điểm . Đàn chị Trương Bội Trân chiều cao trung bình, khuôn mặt tròn trịa, cặp mắt tròn xoe, là dáng vẻ thiết.

mà tính cách của đàn chị Trương Bội Trân mạnh mẽ vang dội, tốc độ nhanh: “Nào, chúng phân công công việc .”

“Lâm Tiếu, tiên cho bọn chị về tình hình của em , chương trình học đại học chắc chắn em tự học qua đúng chứ? Học đến trình độ nào ?”

“Vi tích phân học xong ? Đại tuyến tính? Xác suất thống kê?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-464.html.]

Mỗi đàn chị Trương Bội Trân hỏi một câu, Lâm Tiếu đều gật đầu một chút, chủ động bổ sung mấy môn trong chương trình học mà tự học qua.

Ánh mắt trong văn phòng từ tò mò biến thành hiểu rõ, biến thành kinh ngạc cảm thán. Bảo thầy Phương nguyện ý mang theo một sinh viên năm nhất như Lâm Tiếu soạn sách. Dường như Lâm Tiếu đều tự học xong lớp toán học của đại học, trình độ kiến thức thua gì sinh viên nghiệp khoa chính quy.

Lại cẩn thận suy nghĩ, đáng để kinh ngạc cảm thán nhất còn kiến thức dự trữ của Lâm Tiếu, mà là năng lực tự học của Lâm Tiếu. Có thể đạt tới trình độ ở năm nhất thì năng lực học tập của Lâm Tiếu nhất định vô cùng kinh , thầy Phương mang theo Lâm Tiếu tham gia soạn sách, chắc chắn là sớm coi trọng hạt giống .

Đàn Lý Tông Khải thấy Lâm Tiếu tự học nhiều môn như thì lén thở phào nhẹ nhõm một , đàn em giỏi hơn so với trong tưởng tượng của nhiều, lúc thầy giáo còn một đàn em sẽ tham gia cùng , Lý Tông Khải còn đau đầu, nên phân chia cho đàn em công việc gì.

“Như thì kỳ nghỉ đông em xem mấy quyển sách một , đó ưu khuyết điểm và cả cảm nghĩ của em …” Nhiệm vụ mà đàn Lý Tông Khải sắp xếp cho Lâm Tiếu là phần đơn giản nhất trong phần việc của ba .

Lâm Tiếu yên tĩnh phân công nhiệm vụ xong, phát hiện đàn Lý Tông Khải sắp xếp cho đàn chị Trương Bội Trân nhiều công việc hơn khi cho , cũng khó hơn nhiều.

Lâm Tiếu chủ động yêu cầu: “Đàn , em còn thể nhiều hơn một chút.”

Lý Tông Khải dám phân công nhiều việc cho Lâm Tiếu, lo lắng cô , nhưng mà đối mặt với việc đàn em chủ động xin trận, Lý Tông Khải cũng ngại từ chối.

“Nếu thì phần việc của , còn phần việc của đàn chị của em, em cũng cùng .” Lý Tông Khải suy nghĩ một biện pháp cả đôi đường. Mọi cùng , nếu Lâm Tiếu , dù và Trương Bội Trân cũng , sẽ phát hiện . Nếu Lâm Tiếu , chừng thể sẽ mang đến một vài thành quả giống với của và Trương Bội Trân, đến lúc đó tìm chỗ hổng bổ sung, còn hơn.

Sau khi Lâm Tiếu chủ động nhận lượng công việc gấp đôi thì cảm thấy mỹ mãn rời khỏi văn phòng tiến sĩ.

Vài giây khi Lâm Tiếu đóng cửa , trong văn phòng lập tức vang lên âm thanh thảo luận.

“Đàn em trông thật đáng yêu!”

“Ha ha, đàn em cầu tiến như , cẩn thận vượt qua nhé. Hôm nay khen ngợi đàn em thật đáng yêu ở đây, qua hai năm nữa thì kêu rên đàn em còn giỏi giang hơn .”

“Đàn , chia cho đàn em nhiều công việc như , đàn em thật sự thể thành ?”

Lý Tông Khải nhanh nhẹn tới chỗ đám xem náo nhiệt trong văn phòng: “Đi , nên chỗ nào thì chỗ đó .”

Sau khi Lâm Tiếu khỏi văn phòng tiến sĩ, cô dọc theo cầu thang hướng lên , thử gõ cửa văn phòng thầy Phương.

Thầy Phương: “Mời .”

Nhìn thấy Lâm Tiếu , thầy Phương hỏi: “Làm ?”

Lâm Tiếu: “Em nhớ vẫn còn cảm ơn thầy Phương, cảm ơn thầy cho em cơ hội , em đảm bảo sẽ thành nhiệm vụ.”

Thầy Phương : “Mới từ văn phòng tiến sĩ đến đây ? Đàn của em chia công việc gì cho em?”

Lâm Tiếu thuật , thầy Phương kinh ngạc : “Ôi, mới bắt đầu mà đàn chia cho em gánh nặng ?”

Lâm Tiếu hì hì : “Lúc đầu đàn chia cho em nhiều như , là em chủ động yêu cầu.”

Thầy Phương gật đầu: “Ừ, nghỉ đông về nhà cố gắng nỗ lực, cũng nghỉ ngơi cho , trải qua năm mới thật .”

Thầy Phương nghĩ tròn lòng, tuy rằng chia cho Lâm Tiếu ít việc, nhưng ông thấy Lâm Tiếu hiệu suất cao, lượng công việc như sẽ ảnh hưởng đến việc ăn tết ăn nhậu chơi bời và đoàn tụ với nhà của Lâm Tiếu.

Chỉ là khi thầy Phương đưa phán đoán thì thiếu một điều kiện, ông kỳ nghỉ đông Lâm Tiếu còn dạy ở phòng giảng dạy.

Thi xong một môn cuối cùng khi nghỉ đông, Lâm Tiếu ngủ một đêm ở trong ký túc xá, buổi sáng ngày hôm dựa theo thời gian hẹn , xách theo túi hành lý nhanh chân cổng trường.

“Mẹ, !”

“Chị Tiểu Vân, chị cũng tới đón em ?”

Thẩm Vân ừ một tiếng, gương mặt ửng đỏ. Thẩm Vân nghỉ đông sớm hơn mấy ngày so với Lâm Tiếu, kỳ nghỉ đông cùng Lâm Dược Phi ở nhà mới, hôm nay cùng tới đón Lâm Tiếu về nhà.

“Đã ăn sáng ?” Lữ Tú Anh đưa cho Lâm Tiếu một túi bánh mì: “Bên ngoài tiểu khu nhà chúng mới mở tiệm bánh mì, mua bánh mì mới lò sáng sớm hôm nay.”

Lâm Tiếu kinh ngạc hỏi: “Bên ngoài tiểu khu mở tiệm bánh mì ạ?”

Lữ Tú Anh ừ một tiếng: “Việc ăn khá , còn những cửa hàng khác, mở vài tiệm đấy.”

Khi Lữ Tú Anh mới chuyển nhà thấy quen, cảm thấy vị trí tiểu khu mới hẻo lánh, mua cái gì cũng đều tiện bằng ở trong khu tập thể tại xưởng dệt bông. Hiện tại dọn đến đây mới nửa năm, các loại cửa hàng nhỏ mở liên tiếp như măng mọc mưa.

Loading...