Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-02-11 08:29:39
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chị họ cả Chu Tuệ Quyên sinh xong vóc còn khôi phục, khuôn mặt mập mạp, rộ lên lúm đồng tiền ở hai gò má: "Không mang em bé về."

Mùa đông lạnh như , tuyết còn rơi, Chu Tuệ Quyên lo con sẽ sinh bệnh.

Lâm Tiếu thất vọng: "Em còn đang chờ em bé gọi em là dì út nữa mà."

trở thành dì út! Thăng chức!

Chu Tuệ Quyên phụt một tiếng: "Em bé chuyện ."

Lâm Tiếu nôn nóng hỏi: "Vậy khi nào em bé mới chuyện ạ, khi nào mới thể gọi em là dì út ạ?"

Chu Tuệ Quyên: "Qua nửa năm nữa ."

Lâm Tiếu kêu rên một tiếng: "Còn lâu như ."

Cả nhà dì cả trở về vì đốt vàng mã cho ông ngoại Lâm Tiếu tết.

Trong tay mang theo tiền giấy và vàng bạc nguyên bảo, Lữ Tú Anh giúp Lâm Tiếu đội mũ và khăn quàng cổ, dặn dò Lâm Dược Phi: "Con giữ con bé nhé."

Đoàn đến đốt tiền giấy cho ông ngoại Lâm Tiếu.

Mộ phần trong thôn đều ở cùng một chỗ, tới mộ phần, Lâm Tiếu dựng thẳng lỗ tai lên: "Âm thanh gì thế nhỉ?"

Trong lòng Lữ Tú Anh sợ hãi, trong cánh đồng trống trải, bà thấy âm thanh gì cả.

Lữ Tú Anh trách móc Lâm Tiếu: "Đừng bậy!"

Mợ Hứa Diễm Phương cũng đổi sắc mặt: "Đều trẻ con thể thấy thứ mà lớn thấy… Thế cũng thể thấy những thứ mà lớn thấy ?"

Lâm Tiếu hiểu phản ứng của lớn vì kỳ lạ như , cô kéo tay trai: " tiếng gì đó mà !"

"Anh, cũng thấy ?"

Lâm Dược Phi nghiêng tai lắng , về phía hai bước, cuối cùng cũng một chút tiếng vang nhỏ: " tiếng gì đó."

"Ở bên ." Lâm Tiếu đưa tay chỉ về phía bên trái.

Cô tránh thoát khỏi tay trai, bước hai chân ngắn chạy về phía âm thanh, vòng qua một tảng đá lớn, thấy một con vật co thành một khối lông màu vàng.

"Ôi! Là một con ch.ó con!"

Lâm Tiếu khom lưng, đưa tay bế chú chó con lên.

Chú chó con phát một tiếng "Gâu" nho nhỏ, đó kêu nữa, trong lòng bàn tay Lâm Tiếu khẽ run lên vì lạnh.

Lâm Tiếu cẩn thận nâng nó lên, cô dám nhúc nhích, ngay cả chuyện cũng dám lớn tiếng: "Nó bé thật đấy."

Còn lớn bằng giày của trai.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu bế chú chó con lên thì hoảng sợ, thấy rõ con ch.ó trong n.g.ự.c cô thật sự nhỏ, ngay cả răng còn mọc thì yên tâm.

"Con chó cũng thông minh, trốn đằng tảng đá lớn để hòn đá chắn gió cho nó."

Lữ Tú Anh xung quanh: "Chó để con ch.ó nhỏ như , chó thì mùa đông chó con thể sống sót nổi mất."

Lâm Tiếu hoảng sợ, vội vàng hỏi chó con: "Mẹ em ? Chị giúp em tìm ."

Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu bỏ con ch.ó con xuống: “Đi đốt vàng mã thôi.”

Lâm Tiếu chịu bỏ xuống, cô còn giúp chó con tìm , tất cả dừng bước chờ Lâm Tiếu, Lữ Tú Anh cách nào khác nên đành : "Vậy con ôm nó ."

Đi tới mộ, Lữ Tú Anh bảo Lâm Dược Phi dắt Lâm Tiếu xa một chút: "Hai đầu gió ."

Lâm Tiếu đây là thời khắc nghiêm túc, thể lung tung, cô ngoan ngoãn bên cạnh trai, chó nhỏ màu vàng trong lòng cô cũng ngoan, đôi mắt đen tròn xoe cô chứ kêu một tiếng.

Lâm Tiếu thấy , dì cả cùng từ từ rải tiền giấy mặt đất, ngọn lửa cháy mép tiền giấy , đó đốt thành tro.

"Anh ơi, vì còn đốt tiền giấy cho mộ bên cạnh ông ngoại ?" Lâm Tiếu nhẹ giọng hỏi.

đưa chút tiền cho hàng xóm của ông ngoại, giúp ông ngoại quan hệ hàng xóm ?

Lâm Dược Phi vỗ vỗ đầu Lâm Tiếu, gì.

Thật bà ngoại Lý Vân Châu cả đời sinh bốn đứa con, dì cả Lữ Tú Lan, Lữ Thế Vinh, Lữ Tú Anh, cuối cùng còn một út Lữ Thế An.

trẻ Lữ Thế An mấy tuổi c.h.ế.t non, bia mộ bên cạnh ông ngoại chính là của út.

Khi còn bé, Lâm Dược Phi cũng , khi lớn lên mới Lữ Tú Anh nhắc tới.

"Khi út em hai tuổi, trong thôn một cao nhân qua, thấy út của em thì của Vương mẫu nương nương, đập nát một cái chén của Vương mẫu nương nương, nương nương phạt xuống trần gian chịu khổ. Chịu khổ xong thì sẽ trở về trời hưởng phúc."

Cao nhân những lời xong thì đó lập tức rời , thu một xu, về trẻ của Lâm Dược Phi thật sự mất sớm, cả nhà đều cảm thấy cao nhân thật sự bản lĩnh.

Kiếp khi Lâm Dược Phi còn trẻ hiểu, xong chỉ cảm thấy đó như một câu chuyện ngày xửa ngày xưa.

Bây giờ nhớ , chắc cao nhân thật sự bản lĩnh, nhưng nhất định thật sự tấm lòng từ bi.

Chắc hẳn út Lữ Thế An bệnh bẩm sinh, "cao nhân" thông qua vẻ bề ngoài, lúc bà ngoại Lý Vân Châu sinh út thì cao tuổi, khi đó kiểm tra sinh, Lâm Dược Phi cảm thấy khả năng lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-59.html.]

"Cao nhân" út khó thể lớn , vì thế như với bà ngoại Lý Vân Châu.

đêm khi út c.h.ế.t non, bà ngoại đều mặc niệm những lời giấc ngủ. Đứa con trai nhỏ mất sớm trở bên cạnh Vương Mẫu nương nương hưởng phúc, đang trong cơn bi thương cũng nhận sự an ủi nhè nhẹ.

Đốt tiền giấy xong, đoàn về.

Lâm Dược Phi kiểm tra tro giấy mặt đất một chút, dùng cành cây khô kéo xem, xác định còn đốm lửa nào.

Kiếp thấy nhiều tin tức hỏa hoạn, tuy rằng mới tuyết rơi, đất xung quanh mộ còn nhiều tuyết đọng tan hết, đất đai cũng ẩm ướt nhưng Lâm Dược Phi vẫn kiểm tra cẩn thận một .

Dì cả Lữ Tú Lan thấy thì kinh ngạc : "Đi đúng là giống đây nữa, hiện giờ Tiểu Phi việc cẩn thận như ."

Lữ Tú Anh: "Ai hiểu thằng bé , đôi khi cẩu thả, đôi khi dông dài."

Trên đường về nhà, Lâm Tiếu khắp xung quanh giúp chó con tìm .

Chó con kêu, Lâm Tiếu học tiếng chó con kêu: "Gâu gâu gâu gâu."

Mẹ của chó con nhanh nhanh cô kêu !

Lâm Dược Phi ở bên cạnh : "Em kêu giống, chó con nhỏ như sẽ kêu gâu gâu, kêu u ứ u a."

Hai em cùng kêu suốt đường cũng gọi của chó con ngoài.

Lâm Tiếu sốt ruột chết: "Mẹ ơi, chúng mang chó con về nhà ." Chó vàng nhỏ sẽ c.h.ế.t cóng mất.

"Chúng mang nó về nhà, lấy chăn của con đắp cho nó." Như thì chó nhỏ sẽ đóng băng đến chết.

Mợ ôi một tiếng: "Mang về nhà ai nuôi."

Lâm Dược Phi liếc mắt mợ một cái, mợ ngậm miệng .

Lâm Dược Phi hỏi Lâm Tiếu: "Em nuôi con ch.ó con ?"

Lâm Tiếu lập tức gật đầu: "Muốn ạ!"

Lâm Dược Phi: "Nếu em nuôi nó thì em chịu trách nhiệm với nó, dành thời gian và năng lực để chăm sóc nó, em thể điều đó ?"

Lâm Tiếu lập tức gật đầu, hỏi : "Em chăm sóc nó như thế nào?"

Lâm Dược Phi: "Em cho ăn, tắm, dắt chó dạo, chó con cần một lượng vận động lớn, em dắt dây cho nó dạo mỗi ngày."

Lâm Tiếu nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy thể : "Em thể."

Lâm Dược Phi tiếp tục : "Cho dù nó cắn rách quần áo của em, xé rách sách của em, em cũng thể vứt bỏ nó đấy."

Lâm Tiếu sợ ngây , chó con sẽ xé rách sách của cô bé ? Sao giống Viên Kim Lai !

Lâm Tiếu nhíu mày: "Có thể gì để nó xé rách sách của em ?"

Lâm Dược Phi gật đầu: "Em thể cất sách của em thật kỹ, cũng thể dạy nó, dạy cho nó những gì nó thể , những gì nó thể ."

Lâm Tiếu hỏi: "Chó con thể dạy ?"

Sau khi nhận đáp án khẳng định, Lâm Tiếu : "Vậy em sẽ nuôi." Chỉ cần chó con xé sách của cô là , cô sẽ dạy chó con thật .

Nếu cô dạy thì sẽ hỏi cô giáo Từ xem dạy thế nào.

Cuối cùng Lâm Dược Phi : "Nó sẽ nhỏ như mãi , nó sẽ lớn lên, thể lớn lên lớn sẽ đáng yêu như bây giờ."

Lâm Tiếu nhặt một con ch.ó đất, loại chó đất sẽ lớn lên.

Lâm Tiếu cúi đầu thoáng qua con ch.ó nhỏ hiện tại còn to bằng giày của trai, khó thể tưởng tượng : "Lớn đến mức nào ạ, còn lớn hơn cả ?"

Lâm Dược Phi bất đắc dĩ : "Anh cao một mét tám đấy."

Lâm Tiếu mờ mịt: "Rốt cuộc là ai lớn hơn?"

Lâm Dược Phi: "Đương nhiên nó thể cao như ."

Lâm Tiếu thở phào nhẹ nhõm, chó con khi lớn lên cũng sẽ vượt qua trai, trong nhà thể nuôi .

"Em nuôi!" Lâm Tiếu ôm chó con, những điều trai cô đều thể .

Lữ Tú Anh hai em chuyện với nhanh chóng quyết định nuôi chó con, mở miệng hỏi: "Nuôi thật ?"

Lâm Tiếu lập tức ôm chó con chạy đến bên cạnh : “Mẹ ơi ơi, con nuôi chó con.”

"Mẹ đồng ý cho con nuôi nhé."

"Con sẽ chăm sóc nó, những gì trai con đều thể ."

"Mẹ xem Tiểu Hoàng đáng yêu bao." Lâm Tiếu cẩn thận kiễng mũi chân lên, để cho chó con gần hơn một chút.

Dường như chú chó vàng cũng ai là chủ trong nhà, nó dùng đôi mắt như nho đen Lữ Tú Anh, đáng thương kêu lên một tiếng.

Vẻ mặt Lữ Tú Anh lập tức trở nên dịu dàng.

Lâm Tiếu lập tức thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Mẹ ơi, cho con nuôi chó con , cho con nuôi , cho con nuôi mà."

Lâm Dược Phi ở bên cạnh ha ha, giúp em gái chuyện: “Nuôi chó trông nhà cũng , trộm nhà chó sẽ sủa.”

Lữ Tú Anh quả nhiên động lòng, trị an trong đại viện xưởng dệt bông tuy rằng tệ, nhưng trong viện năm nào cũng kẻ trộm.

Loading...