Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-02-12 12:57:02
Lượt xem: 141

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lần Tiểu Hoàng lập công lớn !" Lữ Tú Anh vui vẻ : "Trở về sẽ mua xúc xích giăm bông cho Tiểu Hoàng ăn."

Lâm Dược Phi lắc đầu: "Xúc xích giăm bông quá mặn, cho nó."

Lữ Tú Anh tặc lưỡi: "Ngay cả xúc xích giăm bông cũng ăn…" Chó ở nông thôn nào ăn xúc xích giăm bông, chỉ ăn đồ ăn thừa ở trong nhà.

Lâm Tiếu vội vàng : "Tiểu Hoàng ăn thì cứ để con ăn."

ăn xúc xích giăm bông chiên, xúc xích giăm bông cắt nhỏ ở trong chảo dầu nổ tách tách, những chỗ d.a.o cắt bắt đầu cong lên. Dù dịp Tết ăn ít món ngon nhưng Lâm Tiếu vẫn thèm xúc xích giăm bông chiên.

Lữ Tú Anh : "Là Tiểu Hoàng lập công chứ con."

"Thôi , con ăn xúc xích giăm bông , về nhà sẽ nấu cho Tiểu Hoàng một ít canh thịt bỏ muối."

Tiểu Hoàng giống như hiểu những gì Lữ Tú Anh , nó thấy hai chữ "canh thịt", hai cái tai nhỏ lập tức vểnh lên, vui sướng sủa gâu gâu với Lữ Tú Anh.

Lữ Tú Anh khen Tiểu Hoàng xong thì bắt đầu với Lâm Dược Phi: "Đi lễ chùa mà con dám để tiền ở túi ngoài."

"Mấy chỗ đông kiểu ăn trộm nhiều nhất, ví tiền để ở túi trong, con bất cẩn như ?"

Lâm Dược Phi vốn để tiền ở túi trong nhưng khi mua kẹo hồ lô cho Lâm Tiếu, trả tiền ném vòng, cứ cởi áo để lấy tiền nên liền thuận tay để ví tiền túi ngoài.

"Trong ví cũng bao nhiêu tiền, con chỉ mang theo một ít tiền lẻ." Lâm Dược Phi lễ chùa nhiều kẻ cướp nên khi ngoài lấy hết những tờ tiền lớn .

Lữ Tú Anh trừng mắt : "Tiền lẻ thì cũng là tiền, ví tiền của con cũng rẻ ." Ví của Lâm Dược Phi mua khi việc , đó là loại ví đen bằng da thật, Lữ Tú Anh là nó rẻ.

Lâm Dược Phi sờ mũi trả lời. Bây giờ mà càng thì sẽ Lữ Tú Anh mắng càng nhiều nên chỉ đành im lặng Lữ Tú Anh mấy câu thôi.

Lữ Tú Anh : "Lần dẫn Tiếu Tiếu ngoài chơi thì con cần mang ví tiền theo nữa, để mang là ."

Lữ Tú Anh cảnh giác và nhạy cảm về vấn đề , bà bao giờ cảm thấy bất tiện khi để ví tiền ở túi trong. Khi còn trẻ, một công nhân nữ trong phân xưởng cùng bắt xe buýt đến chợ đầu mối, ví của những khác đều trộm mất, chỉ ví của Lữ Tú Anh là trộm.

Lâm Dược Phi cứ theo : "Dạ." dĩ nhiên là định như , một đàn ông thể tay bước khỏi nhà .

Lâm Tiếu " ngoài chơi" liền dựng tai lên giống như Tiểu Hoàng khi đến "canh thịt".

"Con sẽ dẫn chơi tiếp ?"

Lữ Tú Anh : " ." Năm nay cả nhà ba nghỉ cùng , Lâm Tiếu nghỉ đông bao nhiêu ngày thì Lữ Tú Anh cũng sẽ nghỉ bấy nhiêu ngày, ngày nghỉ của Lâm Dược Phi cũng khá dài, chờ trở đầy đủ mới bắt đầu việc. Tết đến nên ai cũng ngoài chơi.

"Con lễ chùa nữa hả ?" Đi lễ chùa vui, Lâm Tiếu còn về tới nhà nữa.

Lữ Tú Anh: "Không lễ chùa, chúng sẽ sở thú."

Lâm Tiếu oa một tiếng, cô sớm các bạn học trong lớp kể rằng sở thú thú vị , cô cũng tới đó.

Lữ Tú Anh thấy phản ứng kinh ngạc lẫn hào hứng của Lâm Tiếu thì chút đau lòng, từ tới nay Lâm Tiếu bao giờ dẫn đến sở thú. Lâm Dược Phi dẫn hồi nhỏ, lúc đó Lâm Tiếu còn đời, chồng bà cũng bệnh, cửa sở thú thợ chụp ảnh, cả nhà ba bọn họ chụp một tấm, bây giờ tấm hình vẫn còn ở trong album ảnh. Tiểu Phi chống eo, mùa hè nóng nực nên để một quả đầu trọc lóc, tròn vo.

Tiếu Tiếu khi còn bé sống bằng Tiểu Phi. Lữ Tú Anh nghĩ tới đây liền hận thể bù đắp hết tất cả cho Lâm Tiếu.

Bà giao nhiệm vụ cho Lâm Dược Phi: "Con hỏi thăm xem mùng mấy sở thú mới mở cửa? Vừa mở cửa chúng lập tức ngay."

Về đến nhà, Lâm Tiếu bước cửa liền tháo giày , xỏ dép bông mềm mại , thoải mái thở một .

Lữ Tú Anh thấy biểu hiện của Lâm Tiếu cái gì đó đúng: "Con cởi tất cho xem cái nào."

Lâm Tiếu vùng vằng chịu cởi, chân của cô liền Lữ Tú Anh bắt lấy đó tháo tất .

"Chân con đỏ hết lên ." Lữ Tú Anh cẩn thận kiểm tra, ngón chân và gót chân đều đỏ ửng: "Giày mới nhỏ quá ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-67.html.]

Lâm Tiếu lắc đầu lia lịa: "Không nhỏ ạ."

Lữ Tú Anh kêu Lâm Tiếu mang giày cho bà xem: “Nâng ngón cái lên một chút.” Lữ Tú Anh ấn ngón tay , vị trí của ngón cái cũng quá áp sát giày.

"Con đẩy chân sát mũi giày ." Lâm Tiếu dùng sức đẩy chân lên phía , trống ở gót giày đủ một ngón tay của Lữ Tú Anh.

"Không nhỏ mà..." Lữ Tú Anh sờ đôi giày của Lâm Tiếu một nữa đưa kết luận: "Là do giày mới quá cứng."

"Con ngốc thật! Chân đau ?" Lữ Tú Anh vỗ lưng Lâm Tiếu một cái. Bà rõ suy nghĩ của Lâm Tiếu, nhất định là con bé sợ đau chân sẽ chơi lễ tiếp đây mà.

Về nhà mà vẫn giấu chuyện , Lữ Tú Anh Lâm Tiếu: "Con mang đôi giày sở thú ?"

Lâm Tiếu nhẹ nhàng gật đầu, đôi giày màu đỏ .

Anh hai chụp ảnh ở cửa sở thú khi còn nhỏ, cô cũng mang đôi giày đến đó chụp ảnh.

Lữ Tú Anh: "Vậy để giúp con cho nó đỡ cứng hơn."

Lữ Tú Anh cầm thìa inox bỏ trong nước nóng ấn đôi giày để cho nó mềm .

"Con mang thử ." Lữ Tú Anh bảo Lâm Tiếu mang giày qua ở trong sân. Lâm Tiếu chạy nhảy tung tăng: "Đỡ hơn ạ."

Lữ Tú Anh kiểm tra giày, thấy nó rộng hơn nhiều mới cho Lâm Tiếu mang sở thú.

Hai ngày , Lâm Tiếu mang đôi giày màu đỏ yêu quý của sở thú, tiếc là thể dắt Tiểu Hoàng theo .

Lâm Tiếu hiểu tại : "Tiểu Hoàng cũng là động vật ? Vậy động vật đến sở thú?"

Lâm Dược Phi hù dọa em gái : "Động vật ở sở thú đều nhốt ở trong lồng, dẫn Tiểu Hoàng đến sở thú thì nó sẽ nhốt ."

Lâm Tiếu kinh ngạc, hóa động vật ở sở thú đều nhốt ở trong lồng: "Tụi nó thật đáng thương!"

Lữ Tú Anh: "Nếu nhốt ở trong lồng nhỡ nó tấn công con thì ?"

Lâm Tiếu cau mày, rối rắm suy nghĩ một hồi liền trả lời: "Có thể nhốt con trong lồng sắt, chúng sẽ tham quan sở thú ở trong lồng, như thì động vật sẽ thể tấn công."

Lữ Tú Anh , Lâm Tiếu đang những lời ngốc nghếch như trẻ con.

Không ngờ Lâm Dược Phi cũng ngớ ngẩn hùa theo Lâm Tiếu: "Sau sẽ sở thú như , nơi đó gọi là công viên động vật hoang dã."

Lữ Tú Anh tin, ai nhốt trong lồng để xem thú?

Ở trong sở thú, Lâm Tiếu thấy cọp, sư tử, thiên nga và cả Vương Hồng Đậu.

"Vương Hồng Đậu!" Đang đường từ nhà chim tới núi khỉ, Lâm Tiếu thấy phía một bóng lưng quen thuộc, lập tức kêu to tên của đồng bọn.

"Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu."

Lâm Tiếu chạy về phía , Lữ Tú Anh vội vàng đuổi theo, trong đầu bà nghĩ Lâm Tiếu chắc là lầm , thể trùng hợp gặp bạn học ở đây như ?

Không ngờ cô bé ở mặt đột nhiên đầu , quả thật đúng là Vương Hồng Đậu. Hai cô bé kích động nắm lấy tay , cả hai đều cảm thấy khó tin: "Cậu cũng tới sở thú ?"

" , tớ cũng đến sở thú."

Cha Vương Hồng Đậu đưa cô bé đến sở thú, phụ hai bên tuy rằng quen nhưng khi gặp cũng hàn huyên vài câu.

Đây là đầu tiên Lữ Tú Anh thấy cảnh Lâm Dược Phi xã giao, thoải mái vài ba câu với cha của Vương Hồng Đậu. Bà thầm nghĩ lúc lo lắng Lâm Dược Phi sẽ thất lễ khi chúc Tết hàng xóm quả là dư thừa.

Sau khi Lâm Dược Phi cha của Vương Hồng Đậu đang việc ở ngân hàng, thái độ của càng thêm nhiệt tình: "Sắp đến giờ ăn cơm , chi bằng chúng ăn chung ."

Lữ Tú Anh ở lưng nhẹ nhàng đá Lâm Dược Phi một cái, nhắc nhở hôm nay là dẫn Lâm Tiếu tới sở thú chơi chứ để cho tới mở rộng mối quan hệ.

Ở phương diện , Lâm Tiếu nhạy cảm. Cô thích dì Đỗ hơn dì Tề bởi vì Lữ Tú Anh nhiều nhờ dì Tề mua đồ ở hậu cần, trong cái tình bạn , vị trí của dì Tề vẻ cao hơn một chút so với Lữ Tú Anh. Mặc dù Lâm Tiếu tại nhưng tận sâu trong đáy lòng cô luôn mâu thuẫn với dì Tề.

Loading...