Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 68

Cập nhật lúc: 2025-02-13 01:05:41
Lượt xem: 135

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy dì Đỗ châm cứu và kê đơn thuốc cho cô, Lâm Tiếu vẫn thích dì Đỗ hơn.

Cuối cùng hai nhà đều ăn cơm với bởi vì tuyến đường tham quan của họ giống , chung với một đoạn liền tách .

Lâm Tiếu tay trong tay với Vương Hồng Đậu, hai cô bé lưu luyến chia tay .

Phụ hai bên nổi cảnh nữa liền : "Được , , vài ngày nữa là tới ngày khai giảng , tới lúc đó ngày nào cũng gặp ."

Sau khi Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu tách , cô liên tục : "Thật đúng là trùng hợp!"

Dọc đường , ánh mắt Lâm Tiếu chỉ động vật trong lồng sắt mà cô còn thỉnh thoảng xung quanh, nhưng gặp bạn học thứ hai nào nữa.

Đến núi khỉ, Lâm Tiếu liền bất động. Những con khỉ già lười biếng phơi nắng núi và những con khỉ con đầy năng lượng chạy nhảy xung quanh.

Lâm Tiếu thấy một con khỉ con trong đó vô cùng đáng yêu: "Mẹ, con nuôi một con khỉ."

Lữ Tú Anh dở dở : "Không thể nuôi khỉ ."

Lâm Tiếu tiếc nuối vẫy tay chào tạm biệt khỉ con, một giây , khỉ con cũng vẫy tay với Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu cực kỳ phấn khích: "Mẹ, , nó vẫy tay với con kìa."

Lâm Dược Phi : "Nó chỉ đang bắt chước em thôi."

Lâm Tiếu vẫn tin khỉ con đang lời tạm biệt với cô.

Điểm dừng tiếp theo là nhà trăn, Lâm Tiếu che mắt tiến , ngón tay mở một khe hở nhỏ, cô con trăn qua khe hở, dù sợ hãi nhưng cô vẫn nỡ bỏ qua.

Lâm Tiếu ở trong sở thú chơi cho đến khi đóng cửa, cô tranh thủ khi sở thú đóng cửa liền đến núi khỉ một nữa, đó mới lưu luyến rời .

Về đến nhà, Lâm Tiếu mệt lả cả , cô đồ ngủ ghế sô pha, say đó đột nhiên bật dậy: "Mẹ ơi, hôm nay vẫn chụp hình."

Anh trai chụp hình ở sở thú, còn cô thì vẫn một tấm nào.

Lữ Tú Anh an ủi Lâm Tiếu: "Không , chụp cũng ."

Lâm Tiếu vui vẻ : "Con nữa ạ?"

Lữ Tú Anh mỉm gật đầu.

Lâm Tiếu vội vàng hỏi: "Lần là lúc nào ạ? Ngày mai ? Ngày mai chúng sở thú nữa ?"

Lữ Tú Anh dở dở : "Ngày mai thì , chờ đến đợt nghỉ tiếp theo của con ."

Lâm Tiếu xuống ghế sô pha, đợi lâu mới tới đợt nghỉ tiếp theo.

"Reng reng reng." Điện thoại trong nhà vang lên, Lữ Tú Anh bắt máy, khi hai ba câu liền đưa điện thoại cho Lâm Tiếu: "Bạn học của con gọi tới tìm con nè."

Lâm Tiếu bò dậy từ ghế sô pha: "Tìm con ạ?"

Lần đầu tiên gọi điện thoại tìm cô!

Lâm Tiếu căng thẳng nhận lấy điện thoại, đó thấy giọng của Vương Hồng Đậu ở đầu dây bên , giọng của cô bé ở trong điện thoại khác so với ngoài đời.

"Lâm Tiếu, định chuyến sở thú ngày hôm nay trong bài tập văn hả? Cậu định lúc đến đó gặp tớ đấy?"

Lâm Tiếu giơ điện thoại lên, cả lập tức cứng đờ.

Bài tập văn?

sớm quên rằng bài tập văn cần !

Không, chính xác hơn đó chính là cô sớm quên mất đống bài tập giao dịp nghỉ đông.

Từ lúc bắt đầu kỳ nghỉ đông cho tới nay, cô đụng đến một chữ.

Lâm Tiếu kêu gào thảm thiết, cô lập tức chạy tìm mấy quyển vở bài tập.

Chép từ mới, bính âm, bài tập văn…

Tính nhẩm, đặt công thức tính, toán ứng dụng…

Không còn kịp nữa !

Lâm Tiếu bắt đầu điên cuồng bài tập nghỉ đông, gọt bút chì đến khi đầu bút mòn, đó gọt bút chì tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-68.html.]

bàn học từ sáng đến tối, nhưng hoài vẫn hết cả núi bài tập về nhà .

Cô cặm cụi suốt ba ngày, ngay cả thời gian chơi với Tiểu Hoàng cũng , Tiểu Hoàng lượn qua lượn chân Lâm Tiếu, nhưng cô mảy may để ý tới, tâm ý bài tập.

Lữ Tú Anh thấy Lâm Tiếu khổ cực như , bà vội nấu cho cô một bữa ăn thịnh soạn để bồi bổ thể.

Lâm Tiếu định gắp lấy cánh gà kho trong ̃a nhưng bàn tay cầm đũa của cô ngừng run rẩy thế nên cô gắp mãi vẫn .

Run lẩy bẩy… Run lẩy bẩy…

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Lâm Tiếu bài tập về nhà đến mức run hết cả tay!

Lữ Tú Anh mà đau lòng, với Lâm Tiếu: “Nếu nữa thì thôi, sẽ tìm giáo viên của các con xin nghỉ.”

Lâm Tiếu lắc đầu từ chối: “Con .”

Lâm Dược Phi thấy bộ dạng liều mạng bài tập của em gái , kiềm , sự thật cho em gái : “Thầy cô sẽ kiểm tra bài tập nghỉ hè của em .”

Lâm Tiếu tin: “Chắc chắn cô giáo sẽ kiểm tra.”

Lữ Tú Anh đầu sang Lâm Dược Phi.

Lâm Tiếu cũng theo sang Lâm Dược Phi.

Hai ngầm hiểu ý của về cùng một việc.

“Hay con nhờ hộ bài tập cho con .” Lữ Tú Anh . Dù thì chữ tay của Lâm Dược Phi y như gà bới, như chữ của học sinh tiểu học.

Lâm Tiếu trai với gương mặt kỳ vọng.

Lâm Dược Phi: “Mơ em.”

Anh dùng chín năm kinh nghiệm đèn sách của để thể đảm bảo rằng giáo viên sẽ kiểm tra bài tập của kì nghỉ, Lâm Dược Phi thể ngăn cản em gái đang điên cuồng bài tập: “ sẽ giúp em .”

Lâm Dược Phi leo lên đỉnh của ngọn núi đạo đức trong giây lát: “Bài tập của em em tự , cô giáo Từ chỉ khen em trong phần nhận xét cuối học kỳ là đứa trẻ trung thực đấy.”

Lâm Dược Phi dám ở nhà nữa, sợ bài tập hộ học sinh cấp một, càng sợ hơn là . Anh đạp xe ngoài và đến tiệm cơm Thẩm Vân để tìm cô .

Sau tết Nguyên đán, đến lúc quán lẩu thịt dê mở cửa trở .

Lâm Dược Phi nghĩ đến việc sắp gặp Thẩm Vân, đạp xe đường như bay, gió lạnh tạt mặt cũng thấy lạnh, chỉ thấy ánh nắng ngày đông thật ấm áp.

Quả nhiên quán lẩu thịt dê mở cửa, Lâm Dược Phi bước nhanh tới để xe đạp ở ngoài cửa, vén rèm cửa lên sải bước trong nhưng thấy bóng dáng của Thẩm Vân cả.

“Chào bà chủ, chúc bà năm mới vui vẻ nhé, Thẩm Vân ở bếp ạ?” Lâm Dược Phi chào hỏi bà chủ.

Bà chủ lắc đầu: “Về Thẩm Vân sẽ ở đây nữa.”

Lâm Dược Phi ngơ ngác: “Gì cơ ạ, ạ?”

Trái tim của Lâm Dược Phi như nghẹn , tìm Thẩm Vân ở đây, lẽ nào khó khăn lắm mới tìm , thế mà để cô biến mất trong biển mênh m.ô.n.g .

Đầu óc Lâm Dược Phi trống rỗng, cho đến khi bà chủ kéo ngăn kéo , lấy một mảnh giấy nhỏ đưa cho Lâm Dược Phi.

Lâm Dược Phi ngơ ngác xuống, hai giây mới phản ứng , mảnh giấy đó ghi địa chỉ của Thẩm Vân.

Trong nháy mắt, trái tim Lâm Dược Phi nặng nề rơi trở trong lồng ngực, đầu óc bắt đầu hoạt động trở , vươn tay lau mồ hôi lạnh trán: “Cám ơn bà chủ, bà chuyển chỗ ?”

Rõ ràng Thẩm Vân thích ở quán lẩu thịt dê , bao ăn bao ở, cô còn rằng bà chủ đối xử với .

Bà chủ lắc đầu: “ chỉ liên quan đến chuyện trong nhà của cô thôi.”

Hai ngày , Thẩm Vân vội vàng chạy đến nhà hàng, thể tiếp tục việc ở đây , để mẩu giấy vội vàng rời .

“Cô dặn mấy liền, chỉ được đưa tờ giấy cho , nếu nhà của cô tìm đến thì đưa cho họ, cho nhà của cô .”

Hôm qua, nhà của Thẩm Vân tìm đến đây, mấy đàn ông to con hung hãn truy hỏi tung tích của Thẩm Vân.

Bọn họ hung dữ một, bà chủ hung dữ mười, bà lấy lý do là ảnh hưởng đến công việc kinh doanh buôn bán nên đuổi bọn họ , tiết lộ một lời nào về tung tích của Thẩm Vân.

Bà chủ thầm đoán trong lòng, chuyện như từng gặp nhiều, nhưng bà đoán mò cũng thể cho Lâm Dược Phi , dù Thẩm Vân để địa chỉ của cho Lâm Dược Phi.

“Cảm ơn bà chủ.” Lâm Dược Phi cầm tờ giấy chạy ngoài, đạp xe như đạp gió, địa chỉ cô ghi cho là địa chỉ của khu tập thể, bên trong vài chục tòa nhà lớn, Lâm Dược Phi tìm hai để hỏi đường, cuối cùng cũng tìm nhà Thẩm Vân ghi cho .

“Rầm rầm rầm rầm” Lâm Dược Phi gõ cửa, âm thanh vô cùng gấp gáp.

Loading...