Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 74
Cập nhật lúc: 2025-02-13 07:21:19
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Dược Phi bàn bạc qua với ông chủ tiệm sách, ông chủ bao ở luôn, tiền lương thể giảm một ít. ông chủ tiệm sách vẫn hề do dự từ chối: “Bao ở? Ở chứ? chỗ để bao ở .”
Trước đây Thẩm Vân việc ở quán ăn, cô ở trong một gian nhỏ ngăn ở phía nhà bếp của quán, nơi đó dùng để chất rau củ, ở giữa cố gắng lắm thể đặt một chiếc giường gấp, nên ngày nào Thẩm Vân cũng ngủ giữa một đống cà rốt cải thảo.
Bây giờ việc trong tiệm sách, bao ở, thương lượng nữa.
Ông chủ tiệm sách : “Chỗ tuyển cũng khó, tại tuyển bản địa tuyển một từ nơi khác đến chỗ ở chứ?”
Thật công việc bán hàng ở tiệm sách săn đón, là do yêu cầu ông chủ cao nên đến bây giờ vẫn tuyển đủ . Ông tuyển trẻ tuổi, lanh lợi, ngũ quan thuận mắt, tay chân nhanh nhẹn, hơn nữa còn tính tiền.
Lâm Dược Phi : “Là bản địa.”
Ông chủ tiệm sách chau mày: “Người bản địa tìm việc cần bao ở? Người bản địa tại về nhà ở?”
Lâm Dược Phi thở dài, đương nhiên thể với ông chủ tiệm sách nguyên nhân .
Anh bàn bạc với ông chủ tiệm sách: “Vậy để tìm nhà, tiền thuê nhà bỏ , thể phiền ông với cô nơi ở là của ông ?”
Ông chủ tiệm sách buồn bực đáp: “Cậu tìm việc cho ai thế? Sao còn tự móc tiền để thuê nhà chứ?”
Lâm Dược Phi dùng giọng điệu đùa giỡn đáp: “Vợ kiếp của .”
“Ha ha ha ha.” Ông chủ tiệm sách chọc đến ngửa đầu lên : “Tên nhóc nhà đúng là thú vị.”
“Thì là giúp yêu tìm việc .” Ông chủ tiệm sách ấn tượng khá với Lâm Dược Phi, tình cảm của ông với vợ cũng nên thích những tên nhóc nặng tình như Lâm Dược Phi.
Ông gương mặt Lâm Dược Phi một lượt, nghĩ thầm cô gái thằng nhóc như thế trúng chắc chắn cũng .
“Được thôi.” Ông chủ tiệm sách đồng ý: “Nếu như thể giải quyết vấn đề chỗ ở thì sẽ giúp chỗ bao ở.”
“ vẫn thử việc đấy, nếu như cô hoặc thì nhận .”
Lâm Dược Phi vui vẻ đồng ý: “Không vấn đề gì.”
Anh cho rằng chuyện giải quyết, đó mới phát hiện quá ngây thơ .
Năm 1989 thuê nhà thật sự khó.
Lâm Dược Phi ngóng chuyện thuê nhà gần khu , ánh mắt khác như đang một bệnh tâm thần .
“Thuê nhà , , ai nhà ở mà chạy ngoài thuê nhà ở chứ.”
Lâm Dược Phi quên mất hiện tại nhà cửa hiếm hoi đến mức nào, như nhà , một một phòng, và em gái ở một phòng, như xem là rộng rãi .
Lâm Tiếu bao giờ ước mơ căn phòng riêng của vì những bạn bên cạnh cô ai phòng riêng của cả. Cho dù học ở tiểu học Đường Giải Phóng, trong đám bạn học nhiều là con em cán bộ, giáo viên nhưng cũng khó dành riêng một căn phòng cho đứa nhỏ ở.
Trong đại viện* của xưởng dệt bông, gia đình chen chúc ở chung với càng nhiều hơn, cha chồng, con trai và con dâu ở chung một căn nhà, chỉ kéo thêm một chiếc màn ở giữa, trai chị dâu và em trai em dâu ngủ chia ngủ giường và giường , chen chúc ở với như cũng hiếm gặp.
(*) Đại viện: khu vực nhiều hộ gia đình ở.
Đối với bình thường, việc trong đơn vị hơn nửa đời , đợi chờ hơn nửa đời mới chia một căn nhà, vì thế căn bản căn nhà nào trống cho thuê cả.
Vì tìm nhà mà mấy ngày nay Lâm Dược Phi đến khàn cả giọng, chạy khắp nơi.
Anh chấp nhận hiện thực, một tìm thì bắt đầu nhờ các mối quan hệ bên cạnh , nhờ tìm giúp .
Không đến cuối cùng thể nhà giúp Thẩm Vân nữa?
Lâm Tiếu đang trong phòng bài tập nhưng rõ những gì và đang chuyện bên ngoài.
Chiếc cửa bằng ván mỏng căn bản ngăn cái tai thính của Lâm Tiếu, cái nhà bí mật nào mà cô .
Chị Tiểu Vân đến tiệm sách Văn Lan mới mở ngay bên cạnh trường cô để việc.
Lâm Tiếu lời thì vù một cái dậy, đó chầm chậm xuống. Nếu như bây giờ cô chạy ngoài hỏi thì chắc chắn sẽ phê bình cô nghiêm túc bài tập.
Lâm Tiếu cảm thấy bài tập nghiêm túc, là do tiếng chuyện của và trai cứ lọt tai cô mãi.
Mẹ cứ lúc tập trung bài tập thì sẽ bất cứ tiếng động nào, nhưng đây căn bản là điều cô thể khống chế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-74.html.]
Mắt thể nhắm nhưng tai thì .
Lâm Tiếu lo sẽ mắng nên nhẫn nhịn lòng tò mò của , dán chặt m.ô.n.g ghế tận mười phút.
Bên ngoài, và trai đều yên lặng, gì thêm nữa.
Lâm Tiếu thêm hai bài ứng dụng, cảm thấy thể ngoài . Cô cầm lấy ly nước hình dâu tây của , giả vờ như nhà bếp rót nước.
Rót nước xong trở về phòng, lúc ngang qua phòng khách thì thờ ơ hỏi một câu: “Anh ơi, hình như em chị Tiểu Vân sẽ đến tiệm sách Văn Lan ở ngay cửa trường em để .”
Lâm Tiếu hỏi, bưng ly nước lên nhấp môi.
Lâm Dược Phi Lâm Tiếu, đây là thói quen lúc căng thẳng của cô, hơn nữa em gái chỉ uống một chút nước như thế, là khác.
Giả vờ rót nước đây thăm dò tin tức, chắc chắn lúc nãy cô hề nghiêm túc bài tập.
Bản Lâm Dược Phi lúc nhỏ cũng , bài tập nửa tiếng thì thể uống nước hai , vệ sinh ba .
Lâm Dược Phi gõ lên đầu Lâm Tiếu, vạch trần cô mặt .
“Chị Tiểu Vân việc ở tiệm sách cổng trường vẫn chắc chắn.” Lâm Dược Phi cũng buồn phiền, chắc thể thuê nhà .
Vì để đáp án từ miệng của trai nên lúc trai gõ lên đầu , Lâm Tiếu hề trốn tránh, kết quả trai một câu dư thừa vô ích như thế.
Lâm Tiếu dùng sức trừng mắt liếc .
Ngày hôm , chuông tảo độc* vang lên, chỗ của Trần Đông Thanh vẫn để trống, hôm nay đến trường.
(*) Tảo độc: ở Trung Quốc 8h30 mới chính thức học bài mới nhưng 8h lên lớp. Khoảng thời gian từ 8h đến 8h20 gọi là tảo độc.
Lâm Tiếu bất ngờ, với cô bệnh Trần Đông Thanh nghiêm trọng ?
Tiết học nào Lâm Tiếu cũng sang chỗ của Trần Đông Thanh vài .
Buổi chiều, cô giáo Từ nhích nửa tiết học để mở một buổi họp lớp.
Buổi họp nửa tiết , Lâm Tiếu thể dùng hai câu để tổng kết .
Đừng mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong nữa.
Phiếu cơm mất thì báo với giáo viên.
Trong lớp các học sinh đều im lặng như tờ, bầu khí như ngưng đọng .
Lâm Tiếu, Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân lén , cô giáo Từ cho họ mua đồ ăn vặt ư?
Trời ạ, niềm vui của họ sắp kết thúc ?
Lâm Tiếu dài lên bàn, trong lòng nghĩ Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân may mắn hơn , hai họ hưởng thụ đồ ăn vặt hàng rong một năm rưỡi, còn thời gian vui vẻ của cô chỉ mới bắt đầu thôi mà.
Hôm qua khi Lâm Tiếu dùng tiền mừng tuổi để mua đồ ăn vặt thì tuyên bố một tin tức động trời, sẽ cho cô tiền tiêu vặt.
Một tuần đưa một , một đưa năm đồng.
Lâm Tiếu lập tức hỏi: “Vậy tiền mừng tuổi của em thì ? Tiền mừng tuổi của em sẽ thu về đúng ?” Mặc dù bạn học trong lớp tiền tiêu vặt nhưng tiền mừng tuổi đều nộp hết.
Sau đó với Lâm Tiếu tiền mừng tuổi vẫn là của cô.
Lâm Tiếu hạnh phúc đến mức té xỉu, cô chỉ là duy nhất của lớp thể tiêu tiền mừng tuổi của mà cũng thể tiền tiêu vặt như những bạn học khác.
Hôm qua là đầu tiên đưa tiền tiêu vặt cho cô, là năm đồng tiền tiêu vặt của tuần .
hôm nay cô giáo Từ trong buổi họp lớp rằng cho phép mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong.
Thời gian vui vẻ của cô vẫn còn bắt đầu thì kết thúc ?
Nếu như thể mua đồ ăn vặt ở các quán hàng rong thì tiền tiêu vặt của cô còn ích gì chứ?
Đột nhiên lưng của Lâm Tiếu ngòi bút chì đ.â.m trúng, cô đầu thì thấy Vương Hồng Đậu đưa một tờ giấy cho .
Lâm Tiếu nhanh chóng nhét tờ giấy tay , giấu bàn từ từ mở .
Tờ giấy Vương Hồng Đậu đưa : “Làm bây giờ?”
Lâm Tiếu đặt tờ giấy lên bàn, dùng sách che một nửa, nét chữ cứng cáp lên đó câu “ ”.