Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 81

Cập nhật lúc: 2025-02-14 09:12:05
Lượt xem: 117

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Mẹ, cho Tiểu Hoàng cùng ?” Lâm Tiếu ôm lấy Tiểu Hoàng hỏi .

Lữ Tú Anh suy nghĩ một lúc, chỗ hái rau dại cũng , cho Tiểu Hoàng đó chạy một chút cũng : “Đưa Tiểu Hoàng cùng .”

Một nhà bốn , ba một chó ngoài, Lữ Tú Anh tìm cái túi to nhất trong nhà cầm , chuẩn sẵn sàng cho một buổi thu hoạch lớn.

Đến khu đất hoang rộng lớn, Tiểu Hoàng vui sướng chạy chạy . Chạy một đoạn dừng một lát, chạy một đoạn dừng một lát.

Lúc đầu Lâm Tiếu để ý đến Tiểu Hoàng, cô bé tập trung hái rau dại. Mỗi hái rau dại, Lâm Tiếu đều cảm thấy cả khu đất hoang là rau dại đều là của , cô bé tùy ý chọn, tùy ý hái.

Đôi mắt của Lâm Tiếu tới lui giữa các loại rau dại xung quanh, chọn những loại mềm nhất và nhất, và chỉ ngắt những ngọn mềm nhất ở cùng.

Ngắt những đầu nhọn cho túi, trong túi càng ngày càng nhiều rau dại, cô bé càng cảm thấy mãn nguyện.

Lâm Khiếu ngắt xong một mớ rau dại chuyển sang một mớ khác, ngẩng đầu thấy Tiểu Hoàng đang giơ một chân lên cao.

“Mẹ, Tiểu Hoàng đang tè bậy.” Lâm Tiếu mách .

Tiểu Hoàng tè bậy, rõ ràng Tiểu Hoàng buồn tiểu, nhưng vẫn rặn vài giọt, đó chạy sang chỗ bên cạnh.

Lâm Tiếu ngạc nhiên Tiểu Hoàng.

Lữ Tú Anh với Lâm Tiểu: “Loài chó đều như đấy, Tiểu Hoàng là đang đánh dấu lãnh thổ đó.”

Lâm Tiếu cúi đầu thành quả lao động trong túi, tò mò hỏi: “Mẹ, thì rau dại chúng hái bình thường sẽ chó con tè lên ạ?”

Lữ Tú Anh mặt biến sắc: “Không , ở đây ngoại trừ Tiểu Hoàng , bình thường chó.”

Lữ Tú Anh dứt lời, Tiểu Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên về phía xa sủa ầm ĩ: “Gâu gâu gâu gâu.”

Một lúc , từ xa tiếng chó sủa đáp : “Gâu gâu gâu gâu.”

Một chú chó nhỏ chạy , ở phía xa, Tiểu Hoàng và ba bên cạnh Tiểu Hoàng một cách cảnh giác.

Lữ Tú Anh buông lỏng tay, rau dại hái rơi xuống đất.

“Được , đủ đấy, về nhà thôi.” Lữ Tú Anh cầm túi lên.

Lâm Tiếu cúi đầu xuống, túi của cô bé mới chỉ đựng một nửa non, túi của trai cũng đều vẫn đầy.

“Chỉ hái thôi ạ?” Lâm Tiếu thắc mắc, năm xưa mỗi hái đều hái là nhiều.

Lâm Tiếu rau dại khi nấu lên trong nước sôi sẽ ngót , rau dại họ hái ngày hôm nay xem chỉ đủ ăn hai bữa. Lâm Tiếu hái thêm một ít, cô bé thích ăn rau tề thái nhất, sủi cảo tề thái, bánh bao tề thái, hoành thánh tề thái, rau tề thái và thịt lợn trộn với nhân thì thơm ngon vô cùng.

Lâm Tiếu vẫn hái nhiều thêm một chút nữa thì liền Lữ Tú Anh kéo .

“Tiểu Hoàng.” Lâm Tiếu gọi một tiếng, Tiểu Hoàng liền theo cô bé.

Lâm Dược Phi thấy vẻ nuối tiếc của Lâm Tiếu liền : “Đáng đời, ai bảo em linh tinh.”

Lâm Tiếu mặt mày ngơ ngác: “Hả, em cái gì cơ?”

Rau tề thái hôm nay hái chỉ đủ ăn hai bữa, Lâm Tiếu xe đạp của trai, nghĩ cách sắp xếp hai bữa ăn quý giá : “Mẹ, con ăn một bữa hoành thánh , còn thì bánh bao hấp.”

“Về tính .” Lữ Tú Anh đáp.

Tuy nhiên khi hái rau dại về, Lâm Tiếu đợi mãi, đợi mãi cũng thấy hoành thánh rau tề thái và bánh bao mà cô ăn .

Lâm Tiếu nhịn liền hỏi : “Mẹ, rau tề thái mà chúng hái ?”

Lữ Tú Anh trả lời: “Đưa cho trai con ăn hết .”

Lâm Tiếu ngỡ ngàng, cô bé mong đợi món ngon lâu như , một năm chỉ thể ăn món ngon một mùa thôi.

“Anh, ăn một mình như thế?” Lâm Tiếu chạy đến mặt trai, giận dữ trai chằm chằm.

Số rau dại mà Lữ Tú Anh mất công hái về, nỡ vứt , trong đó còn công sức của Tiếu Tiếu.

đánh c.h.ế.t thì Lữ Tú Anh cũng chả dám ăn, cũng cho Lâm Tiếu ăn, thế nên bộ rau đó đều bụng Lâm Dược Phi .

Lâm Dược Phi : “Cơ hội ăn độc như thế cũng nhường cho em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-81.html.]

Lâm Tiếu vẫn để bụng vụ trai ăn một mình cho đến khi trai cầm một túi hoa hoè về nhà.

“Tiếu Tiếu, xem cầm cái gì về đây .” Lâm Dược Phi cởi giầy gọi với trong nhà.

Lâm Tiếu từ trong nhà chạy vù ngoài, vẫn chứ rõ tay trai đang cầm cái gì, chỉ mới ngửi thấy mùi hoa hoè: “Hoa hoè thơm quá!”

Lâm Dược Phi đặt túi hoa hồng lên bàn ăn: “Bảo hấp hoa hoè với cơm cho em .”

Lâm Tiếu nhảy cẫng lên sung sướng, cô bé thích nhất là ăn cơm hoa hoè: “Hai vị của món em đều ăn.”

Cơm hoa hoè thể nấu thành hai kiểu mặn và ngọt, Lâm Tiếu thích cả hai.

Lữ Tú Anh bước nhanh chân , xách lấy túi xem bao nhiêu: “Thiếu chút nữa là hai bữa , tối nay sẽ hấp ăn một bữa, hôm nay con ăn ngọt mặn?”

Lâm Tiếu nghĩ một lúc: “Ăn mặn ạ.”

Lữ Tú Anh liền xuống bếp chế biến, rửa sạch hoa hoè, cho thêm bột và muối cho lên nồi hấp.

Sau đó pha nước xốt mặn, quan trọng nhất là cho tỏi và dầu mè trộn cơm hoa hoè.

Lữ Tú Anh xới cho Lâm Tiếu một bát to, xới cho bản và Lâm Dược Phi một bát nhỏ. Hoa hoè nhiều, lớn nếm thử một chút là .

Lâm Tiếu ăn từng miếng một một cách thỏa mãn, cơm hoa hoè thơm phức, nhai vẫn mạnh.

Ngày hôm , Lâm Tiếu ăn cơm hoa hoè nấu kiểu vị ngọt, là trộn với nước xốt mà là trộn với mật ong.

Ăn xong hai bữa cơm hoa hoè thơm phức, Lâm Tiếu rộng lượng tha cho trai. Trước đây năm nào cô bé cũng ăn rau tề thái, nhưng hoa hoè năm nào cũng ăn. Hoa hoè cây hoa hòe bên đường ăn , mấy loại khác , bây giờ khó mà tìm loại hoa hòe ăn . Lấy tề thái đổi lấy hoa hòe, Lâm Tiếu lời .

Một ngày khi Lâm Tiếu ăn hết hoa hòe, trời đổ cơn mưa to.

Người mưa xuân đắt như dầu, nhưng trận mưa xuân lớn đến như .

Những hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống đất, mùi đất nồng nặc bay từ cửa sổ , Lữ Tú Anh vội vàng đóng cửa sổ .

Mưa tạt cửa kính, bên ngoài kính đầy nước.

Tiểu Hoàng bên cạnh cửa sổ, chăm chú ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ cùng Lâm Tiếu.

Thỉnh thoảng tiếng sấm rền vang, cả Tiểu Hoàng run lên, Lâm Tiếu vội vàng bịt tai Tiểu Hoàng .

“Gâu gâu gâu.” Đột nhiên Tiểu Hoàng về phía ngoài cửa sổ kêu to, Lâm Tiếu thật kỹ, thấy trong mưa to một bóng quen thuộc.

“Mẹ, về !” Lâm Tiếu lập tức khoe với về phát hiện của Tiểu Hoàng.

Kể từ khi Tiểu Hoàng tới, Lâm Tiếu còn là chiếc mũi nhạy bén, đôi mắt tinh tường và đôi tai thính nhất trong gia đình nữa, Tiểu Hoàng hơn hẳn cô bé về mặt, nhưng Tiểu Hoàng phát hiện bất cứ điều gì cũng đều báo với Lâm Tiếu đầu tiên.

Lâm Tiếu cảm thấy giống như một vị tướng trong trại và Tiểu Hoàng là lính trinh sát của cô.

Lữ Tú Anh dám tin những gì Lâm Tiếu : “Trời mưa to thế trai về á?”

Về thật , Lữ Tú Anh nhanh thấy tiếng bước chân ở gần cửa và tiếng chìa khóa lấy . Lữ Tú Anh vội vàng mở cửa, lấy chiếc khăn khô đưa cho Lâm Dược Phi: “Mau lau , đừng để cảm.”

“Mưa to thế , đường tìm chỗ nào đấy mà trú mưa?” Lâm Tú Anh xót xa .

Lâm Dược Phi vò vò lau tóc, từ khi Lữ Tú Anh bắt cắt đầu đinh thì đó cũng nuôi tóc dài nữa, để đầu đinh cho tiện. Một khi Lâm Dược Phi bận việc thì chỉ cần ngủ 5 phút thôi cũng lắm .

“Trú gì mà trú, lúc trời bắt đầu mưa con về đến cửa nhà .” Lâm Dược Phi đạp mạnh vài cái là về đến nhà .

Lữ Tú Anh : “Cho dù là con sợ dính nước mưa, cái xe cũng sợ chứ.”

“Đợi tạnh mưa con rửa và lau xe sạch sẽ.” Xe dễ rỉ sét nhất khi dính nước mưa.

Còn cái đệm bông ở phía xe đạp nữa, dính nước mưa cũng tháo giặt.

Lâm Dược Phi rửa mặt, nhân lúc Lữ Tú Anh để ý liền dùng nước lạnh rửa cánh tay và cổ, khi Lữ Tú Anh liền dùng khăn lau khô.

Cho dù điều kiện càng ngày càng hơn lên nhưng đối với bất cứ gia đình nào thì chiếc xe đạp vẫn là một tài sản lớn và Lữ Tú Anh vẫn tiếc của vô cùng.

Sau trận mưa lớn, hoa hòe bên đường lượt rơi xuống đất.

Vỉa hè và làn đường dành cho xe đạp phủ đầy những chấm hoa hòe màu trắng hoặc vàng, khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa hòe.

Loading...