Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 84
Cập nhật lúc: 2025-02-14 12:45:55
Lượt xem: 118
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lữ Tú Anh thấy tiếng động cửa nhà, vội vàng chạy : “Có chuyện gì ?”
Sau đó bà bắt gặp cảnh Tiểu Hoàng đang nhảy khỏi cặp sách của Lâm Tiếu.
Lữ Tú Anh tức giận chằm chằm Lâm Tiếu: “Hôm nay đại hội thể thao ?” Bây giờ bà đang đánh Lâm Tiếu một trận, nếu chờ đến khi Lâm Tiếu tan học mới đánh, chắc bà nghẹn c.h.ế.t mất.
Lâm Tiếu vội vàng nhảy lên yên xe đạp của trai: “Không , bắt buộc mặt ở đại hội thể thao. Nếu đến muộn sẽ trừ điểm trong lớp đấy.”
Lữ Tú Anh chỉ tay Lâm Tiếu, : “Về xử lý con thế nào.”
Lâm Dược Phi giữa hòa giải: “Mẹ, dẫn Tiểu Hoàng về , nếu nhanh đưa Lâm Tiếu , con cũng sẽ muộn mất.”
Lữ Tú Anh hít một thật sâu: “Được, chiều nay các con về .”
Lâm Tiếu yên xe đạp của trai, nhỏ: “Tự Tiểu Hoàng nhảy cặp em đấy.”
“Tiểu Hoàng cũng học với em.”
Giọng của Lâm Dược Phi truyền từ : “Em với cũng vô dụng thôi, để đó tối về mà với kìa.”
Lâm Tiếu: “Anh trai lạnh lùng quá.”
Ngày thứ hai của đại học thể thao, Lâm Tiếu thể đưa Tiểu Hoàng tới trường học.
Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân đang ở sân thể dục, thấy Lâm Tiếu thì lập tức chạy tới. Lâm Tiếu rầu rĩ với họ: “Tớ thể đưa Tiểu Hoàng tới đây.”
“Anh trai tớ phát hiện , tới còn đánh tới khi tớ về nhà.”
Vương Hồng Đậu truyền thụ kinh nghiệm cho Lâm Tiếu: “Khi đánh m.ô.n.g , nhận sai ngay.” Như thể sẽ đánh cái thứ hai nữa.
Lâm Tiếu ghi nhớ kinh nghiệm mà Vương Hồng Đậu truyền cho , nhưng cô vẫn cảm thấy sẽ đánh thật. Trước lúc vẫn còn hung dữ, Lâm Tiếu cũng đánh nhiều, trong nhà trai chịu trận giúp cô . Bây giờ càng lúc càng dịu dàng hơn, Lâm Tiếu nghĩ chắc chắn sẽ đánh .
Đương nhiên, chắc chắn vẫn ngoan ngoãn nhận sai.
Điều đầu tiên là sai ở .
Lâm Tiếu hỏi hai bạn nhỏ của : “Tại tớ tức giận?”
Rõ ràng là Tiểu Hoàng ngoài chơi với cô cơ mà, cô đưa cún con của tới trường thì tại và trai tức giận như thế chứ?
Vương Hồng Đậu lắc đầu, cô bé cũng .
Diệp Văn Nhân phân tích cho Lâm Tiếu hiểu: “Khi là thể việc , hỏi lớn . Nếu hỏi lớn mà tự luôn, chắc chắn lớn sẽ tức giận.”
Lâm Tiếu thở dài: “Người lớn thật nhỏ nhen.”
Lâm Tiếu thể đưa Tiểu Hoàng đến trường thành công, nhưng bạn học khác trong lớp thì thể. Lâm Tiếu thấy một con thỏ trắng nhỏ của bạn học, , là con thỏ trắng lớn.
“Con thỏ của Phó Tuyết Mai lớn quá.” Vương Hồng Đậu ngạc nhiên suýt xoa.
Lâm Tiếu gật đầu: “Lúc Tiểu Hoàng đưa về nhà cũng lớn tới .”
Diệp Văn Nhân dám con thỏ của Phó Tuyết Mai, con thỏ lớn giống con thỏ trắng nhỏ đáng yêu trong tưởng tượng của cô bé một chút nào. Hai lỗ tai dài dựng thẳng lên và đôi mắt đỏ của nó thật đáng sợ.
Có nhiều bạn học khác cũng sợ con thỏ lớn giống Diệp Văn Nhân, hơn nữa Lâm Tiếu còn phát hiện, hình như bạn nam còn sợ hơn cả bạn nữ.
Có vài bạn nữ còn thấy con thỏ trắng lớn đáng yêu.
Lâm Tiếu sợ, nhưng cô cũng thấy con thỏ của Phó Tuyết Mai đáng yêu, cách một quãng mà vẫn thể ngửi thấy mùi hôi con thỏ đó.
Trước Lâm Tiếu cũng nuôi một con thỏ trắng nhỏ, nhưng bây giờ cô nữa, con thỏ hôi quá mất.
Lâm Tiếu nhỏ với Vương Hồng Đậu và Diệp Văn Nhân: “Chúng chuyển ghế đẩu đằng .” Phải tránh xa Phó Tuyết Mai và con thỏ của cô bé một chút.
Diệp Văn Nhân lập tức xách ghế đẩu của lên, Lâm Tiếu bằng ánh mắt ơn.
Trên sân thể dục thuộc khu vực của lớp hai ban bốn, ở cùng mấy chiếc ghế dựa lấy từ phòng học . Có vài bạn học quên mang ghế từ nhà theo nên lấy ghế từ lớp xuống, khi đại hội thể thao kết thúc sẽ mang về phòng học.
Ghế trong lớp cao hơn ghế đẩu nhiều, những bạn học đó sẽ cao hơn các bạn khác, tạo nên một hàng rào chắn ngăn tầm mất của Diệp Văn Nhân cô bé thể thấy con thỏ lớn.
Diệp Văn Nhân ở đằng , cô bé thở phào nhẹ nhõm một rõ to mở cặp sách của , với Lâm Tiếu và Vương Hồng Đậu: “Chúng cùng ăn đồ ăn vặt .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-84.html.]
Lâm Tiếu mở cặp sách của , thấy đáy cặp trống rỗng thì trợn tròn mắt.
Cô bỏ cả cún con lẫn đồ ăn vặt .
Sau khi đại hội thể thao kết thúc, Lâm Tiếu và các bạn khác cùng nhặt rác sân trường vứt sọt rác. Lâm Tiếu nhón chân để rửa tay vòi nước, đó phẩy tay để nước văng tới cổng trường, cô thấy Lữ Tú Anh đang ở đó.
“Mẹ ơi, con sai .” Vừa thấy Lữ Tú Anh, Lâm Tiếu nhận sai ngay, cô nên cúi đầu xuống để tự kiểm điểm.
Lâm Tiếu nâng cấp biện pháp mà Vương Hồng Đậu chỉ cho , tại chờ đến khi đánh cái đầu tiên mới nhận sai chứ. Nếu nhận sai ngay từ đầu thì ăn đòn luôn còn gì.
Lữ Tú Anh xụ mặt: “Vậy con xem con sai ở .”
Lâm Tiếu lập tức nguyên nhân và Diệp Văn Nhân : “Đáng lẽ khi mang Tiểu Hoàng đến trường học, con hỏi .”
Lữ Tú Anh: “Còn ?”
“Còn còn.” Lâm Tiếu gì thêm.
Lữ Tú Anh: “Trường học là nơi để sách học tập, thể mang cún con tới đó .”
Lâm Tiếu cũng nghĩ đến việc , nhưng hôm nay là ngày tổ chức đại hội thể thao mà, học hành gì. Đương nhiên Lâm Tiếu đang tức giận, bây giờ cô thể gì khác ngoài việc nhận sai.
Lữ Tú Anh : “Đưa cún con tới trường học sẽ vi phạm nội quy trường học, thế ?”
Lâm Tiếu ngơ ngác , nghĩ nội quy của học sinh tiểu học và nội quy trường học mang cún con đến trường , vi phạm nội quy trường học ở chứ?
Lữ Tú Anh tiếp: “Nếu con mang Tiểu Hoàng đến trường, nó cắn khác thương thì thế nào?”
“Hơn nữa, nếu Tiểu Hoàng tới trường hoảng sợ, chạy lạc, con tìm thấy nó thì ?”
Lâm Tiếu tới đó, cô thốt lên: “Vậy .”
Lâm Tiếu tưởng tượng đến cảnh đó đau lòng thở nổi.
Lữ Tú Anh thấy vẻ mặt Lâm Tiếu đổi là cô nhận cái sai của . Lữ Tú Anh nương tay mà tiếp tục : “Nếu con đưa Tiểu Hoàng ngoài, thể sẽ xảy chuyện giống đấy.”
“Lúc còn ở quê, con đưa Tiểu Hoàng về nuôi, rõ là con trách nhiệm với nó ?”
“Mỗi dắt chó dạo, của con cầm theo dây dắt chó, để gì?”
Lâm Tiếu cúi đầu: “Vì sợ chuyện bất ngờ xảy , Tiểu Hoàng sẽ khác thương, Tiểu Hoàng chạy lung tung xe đạp đụng trúng, còn thể lạc.” Anh trai giải thích những chuyện với cô .
Lữ Tú Anh: “Vậy nếu con đưa Tiểu Hoàng đến trường, Tiểu Hoàng cũng thể sẽ khác thương hoặc lạc mất ?”
Lâm Tiếu sắp đến nơi, Lữ Tú Anh thấy cũng đau lòng, nhưng bà vẫn để Lâm Tiếu hiểu vấn đề: “Nếu Tiểu Hoàng sợ mà lạc, nó sẽ về nhà nữa. Ở bên ngoài nó sẽ đói bụng, mùa đông lạnh, trời mưa ướt.”
“Tiểu Hoàng chỉ là một con cún nhỏ, chuyện mà nó thể ít. Con là chủ của nó, con chăm sóc nó thật .”
Lâm Tiếu nhịn nữa, nước mắt rơi xuống: “Mẹ ơi, con sai . Con sẽ bao giờ lén đưa Tiểu Hoàng đến trường nữa .”
Cửa nhà mở , Lâm Tiếu lóc chạy phòng, ôm Tiểu Hoàng thật chặt: “Tiểu Hoàng, chị sai . Hôm nay suýt chút nữa thì chị em gặp nguy hiểm.”
Tiểu Hoàng Lâm Tiếu ôm lòng, nó đặt móng vuốt lên Lâm Tiếu, lè lưỡi l.i.ế.m nước mắt của Lâm Tiếu: “Gâu gâu gâu!”
Lúc ăn tối, Lâm Tiếu lén moi lòng đỏ trứng của , cầm ở trong tay thò xuống bàn đút cho Tiểu Hoàng.
Lữ Tú Anh liếc Lâm Tiếu, nháy mắt với Lâm Dược Phi, hai cùng như thấy hành động đó của Lâm Tiếu.
Ngày hôm đến trường, Lâm Tiếu phòng học thấy ghế của Phó Tuyết Mai một cái đệm mềm, cô bé đang cẩn thận ở đó.
Lâm Tiếu khó hiểu, hỏi: “Cậu ?”
Bạn cùng bàn của Phó Tuyết Mai trả lời cô bé: “Mông nở hoa .”
Chiều hôm qua Phó Tuyết Mai về nhà, cô bé lấy chiếc lồng thỏ từ trong cặp mặt cha , cha cô bé kinh ngạc cô bé. Mẹ vội vàng giật lấy cặp sách, ngửi thấy mùi hôi thối từ đó, trong cặp sách còn nhiều vết bẩn.
Cha Phó Tuyết Mai hai lời, bắt đầu phiên đánh đòn cô bé.
Lâm Tiếu cảnh nhe răng trợn mắt của Phó Tuyết Mai mỗi xuống, cô thầm cảm thấy may mắn. May mà trai phát hiện Tiểu Hoàng ở trong cặp sách, để cô đưa Tiểu Hoàng tới trường.
Nếu , sợ là cô cũng giống Phó Tuyết Mai.
Lâm Tiếu vươn tay vỗ ngực, nghĩ tới thành ngữ ‘Tái ông mất ngựa, họa phúc' trong câu chuyện ngụ ngôn học.