Trọng Sinh Trở Về, Anh Trai Ngốc Cùng Em Gái Thiên Tài Làm Lại Cuộc Đời - Chương 95

Cập nhật lúc: 2025-02-17 00:55:30
Lượt xem: 98

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Hồng Đậu thở dài: "Hy vọng giám khảo đều giống như ." Dù nếu cô bé giám khảo, cô bé nhất định sẽ cho điểm cao.

Lớp hai thi hợp ca xong thì đến các lớp ba lượt lên sân khấu.

Các lớp ba cũng đều mặc đồng phục của đội Thiếu Niên Tiền Phong. Các bạn học trong lớp của Lâm Tiếu càng cảm thấy lớp của may, lớp một và lớp ba đều là hợp ca theo các bình thường, đến lượt lớp hai bọn họ thì đối thủ cạnh tranh nhiều chiêu trò như chứ.

Sau khi lớp ba hát xong thì dẫn chương trình điểm của lớp hai.

Tất cả học sinh đều thẳng , vẻ mặt khẩn trương, Lâm Tiếu cũng ngừng thở nghiêm túc lắng .

"Bỏ qua điểm cao nhất, bỏ điểm thấp nhất, lớp 2/4 điểm trung bình là 9.25 điểm."

Giọng dẫn chương trình ngừng thì xung quanh Lâm Tiếu lập tức xôn xao: "Vậy là cao ?"

"Hình như cao."

"Vừa điểm của lớp một cũng cao như ."

"Sao so với mấy đứa con nít lớp một chứ."

"Vậy thì điểm của lớp 2/1 nhất định cao."

"Suỵt, dẫn chương trình công bố điểm."

Người chủ trì cầm tấm thẻ nhỏ : "Điểm trung bình của lớp 2/2 là 8.75."

"Điểm trung bình của lớp 2/3 là 8.5 điểm."

"Điểm trung bình của lớp 2/1 là 9.0 điểm."

"9.0 điểm." Vương Hồng Đậu kinh ngạc đầu Lâm Tiếu: "Lớp chúng bao nhiêu điểm?"

Đôi mắt Lâm Tiếu tỏa sáng lấp lánh: "9.25 điểm."

Tiếng của dẫn chương trình vang lên trong đại lễ đường: "Lớp chiến thắng của khối hai là lớp 2/4."

Các bạn học bên cạnh Lâm Tiếu phản ứng chậm đến lúc mới lớp chiến thắng, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui sướng.

"Bốp bốp bốp bốp." Không bạn học nào vỗ tay , các học sinh lớp 2/4 cũng vỗ tay cho , Lâm Tiếu cũng vỗ tay theo các bạn học.

Cho đến khi cô giáo Từ lên, hiệu im lặng với các học sinh thì mới dừng .

Vương Hồng Đậu kích động cầm lấy tay Lâm Tiếu đong đưa: "Thật sự ảnh hưởng, tớ cúi chào chậm thật sự ảnh hưởng đến điểm của lớp chúng ."

Vẻ mặt Lâm Tiếu trầm ngâm: "Cũng chắc. Chúng gì chứng minh điểm hiện tại của lớp chúng ảnh hưởng bởi việc cúi chào chậm."

"Có lẽ nếu cúi chào đúng nhịp thì lớp chúng sẽ điểm cao."

Vương Hồng Đậu: "... "

Vương Hồng Đậu: " ít nhất ảnh hưởng đến vị trí nhất của lớp chúng ."

Lâm Tiếu phấn khởi gật đầu: "."

Sau khi lớp nhất thì Lâm Tiếu vô cùng ung dung, cô dựa lưng ghế dựa của khán phòng thưởng thức lớp lớn hợp ca, phát hiện trình độ hợp ca của lớp lớn vô cùng thất thường.

Hay thì cũng vô cùng , tạm chấp nhận thì cũng cố gắng chịu đựng.

Lâm Tiếu hiểu nỗi: "Vì trình độ lớp lớn chênh lệch nhiều như chứ?"

Cái Vương Hồng Đậu : "Bởi vì mấy lớp lớn giành vị trí nhất."

Vương Hồng Đậu chị họ học lớp năm, dù là đại hội thể dục thể thao, thi đấu hợp ca là hội diễn văn nghệ, chị họ với Vương Hồng Đậu là lớp chị đều đối phó cho mà thôi: "Rắc rối chết, ai mấy thứ chứ?!"

Lâm Tiếu hiểu nổi, thể cảm thấy mấy thứ như đại hội thể dục thể thao, thi đấu hợp ca, hội diễn văn nghệ rắc rối chứ, những thứ bọn họ thích nhất đó.

lớp lớn thích? Vì lớp lớn giành vị trí nhất?

Lâm Tiếu khó hiểu Vương Hồng Đậu, Vương Hồng Đậu dang tay, cô bé cũng hiểu: "Chị họ của tớ chờ đến khi tới học đến lớp năm thì tớ sẽ hiểu ."

Lâm Tiếu cùng Vương Hồng Đậu trừng trừng, học lớp lớn cũng thật lạ lùng mà.

Cổng trường tiểu học Đường Giải Phóng, phụ chờ đón con càng ngày càng nhiều.

Từ thông báo thi đấu hợp ca 11h sáng là xong nhưng gần 11h30 mà vẫn thấy bóng dáng bọn trẻ .

Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga ở cổng trường chờ nửa tiếng. Lữ Tú Anh thì , bà cảm giác gì, việc trong xưởng dệt bông là nguyên một ngày, bây giờ mới nửa tiếng thì gì đáng kể. Vương Nguyệt Nga tuổi cao thì rõ ràng thấm mệt.

Lễ đường lớn loáng thoáng truyền tiếng hợp ca, Lữ Tú Anh quanh trong trường: "Vẫn còn sớm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-anh-trai-ngoc-cung-em-gai-thien-tai-lam-lai-cuoc-doi/chuong-95.html.]

"Để con tìm một chỗ cho bác nghỉ một lát."

Lữ Tú Anh kéo Vương Nguyệt Nga đến tiệm sách Văn Lan bên cạnh trường học: "Nào, trong một lát."

Thẩm Vân mới lấy hàng về, đang bận rộn ở trong quầy của tiệm sách sắp xếp văn phòng phẩm, là ông chủ Quách thấy Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga , chào hỏi hai : "Mẹ Tiếu Tiếu, bà nội Đông Đông."

Ông chủ Quách ăn buôn bán nên bản lĩnh nhớ rõ mặt giỏi, cho dù nhớ học sinh và phụ khác nhưng Lâm Tiếu thì nhớ kỹ, cô bé đó chính là khách hàng lớn mang đến nhiều doanh thu cho tiệm sách.

Trần Đông Thanh là nhóm khách hàng đầu tiên mà Lâm Tiếu dẫn đến, ông chủ Quách cũng tiện thể ghi nhớ luôn.

Lúc Thẩm Vân mới thấy Lữ Tú Anh, vội vàng chào hỏi, trong lòng khẩn trương.

Lữ Tú Anh : "Không cần đón tiếp hai chúng , ở cổng trường mệt nên đây ké ghế dựa thôi."

Thẩm Vân mang cho Lữ Tú Anh và Vương Nguyệt Nga hai ly nước, đúng lúc Vương Nguyệt Nga đang khát nên bưng ly nước lên uống một cạn sạch.

Lữ Tú Anh vẫn uống, thấy thì vội đưa ly nước của cho bà: "Ly bác cũng uống ."

Sau khi ông chủ Quách thấy thì nở nụ : "Còn nhiều nước."

Thẩm Vân vội lấy thêm một ly đưa cho Vương Nguyệt Nga, để ý tình hình bên .

"Bà nội Đông Đông, chúng đến chỗ nào bác cứ tiếp con ." Lữ Tú Anh khiêm tốn .

Vương Nguyệt Nga khát nước như là bởi vì bà và Lữ Tú Anh chuyện ngừng nghỉ nửa tiếng đồng hồ, hơn nữa chủ yếu đều là bà , Lữ Tú Anh .

Hai đang về kinh nghiệm giáo dục của gia đình Trần Đông Thanh.

Lữ Tú Anh mà ngây ngẩn cả , thể là trong nửa tiếng quan niệm cuộc sống của Lữ Tú Anh chấn động.

Trước thì nhiều học sinh trường tiểu học Đường Giải Phóng học thêm ở bên ngoài.

Hiểu của Lữ Tú Anh về giáo dục con trẻ vẫn còn đang ở giai đoạn đóng học phí cho con.

Bà cảm thấy học là chuyện của bản con trẻ, thể học đều dựa bản con nó, đương nhiên giáo viên giỏi cũng quan trọng.

Con cái nếu thể học , đến trung học phổ thông, đại học thì bà sẽ bỏ tiền cho học.

Nếu con cái học nghĩa là nhân tài học, , thì tìm một công việc bắt đầu thôi.

Bình thường Lữ Tú Anh tiếp xúc với trong chung cư của xưởng dệt bông, cách nghĩ đều giống như bà. Con cái thiên phú học đương nhiên là chuyện , đập nồi bán sắt cũng tạo điều kiện nhưng nếu thì nghĩ cách tìm một công việc định trong xưởng dệt bông.

Thế hệ thứ hai của xưởng dệt vẫn dễ hơn một chút, tệ lắm thì cũng còn thể thế vị trí, cha về hưu sớm nhường vị trí cho con .

mà suy nghĩ về giáo dục của Vương Nguyệt Nga khác.

"Tác dụng của cha trong việc học còn lớn hơn cả giáo viên."

"Chỉ dựa bản đứa nhỏ chỉ mỗi ngày lo ăn lo chơi thì thể gì, đương nhiên dựa kế hoạch và giám sát của cha ."

Vương Nguyệt Nga nêu ví dụ về Điền Hiểu Phỉ cho Lữ Tú Anh.

Hiện tại Điền Hiểu Phỉ là thần tượng của Trần Đông Thanh.

Cha Điền Hiểu Phỉ cũng là thần tượng của gia đình Trần Đông Thanh.

"Mười ba tuổi, từ trường trung học 13 Thiên Tân tuyển thẳng đại học Bắc Kinh."

"Năm nay mới mười bảy tuổi, sẽ nghiệp đại học đại học Bắc Kinh."

Lúc Vương Nguyệt Nga nhắc tới Điền Hiểu Phỉ, đôi mắt tỏa sáng, đây là đầu tiên Lữ Tú Anh thấy Vương Nguyệt Nga như thế .

Vương Nguyệt Nga ở trong tiệm sách Văn Lan tiếp tục liên tục ngừng về chuyện của Điền Hiểu Phỉ. Thẩm Vân và ông chủ Quách cũng hấp dẫn, tuy tay Thẩm Vân ngừng việc nhưng động tác rõ ràng chậm hơn nhiều.

Ông chủ Quách dứt khoát đem một cái ghế dựa đến, nghiêm tục Vương Nguyệt Nga truyền đạt kinh nghiệm. Bản ông chủ Quách cũng một cô con gái, năm nay con gái ông học trung học, thành tích bình thường, chỉ sợ thi đại học đậu.

"Thiên tài mười ba tuổi đại học Bắc Kinh." Đề tài vô cùng hấp dẫn đối với ông chủ Quách. Tuy con gái ông qua mười ba tuổi, ông cũng mong con gái thể đậu đại học Bắc Kinh nhưng nếu học một hai điều mà thể khiến con gái đậu đại học cũng mà.

Vương Nguyệt Nga : "Con cái là thiên tài thì nhất định là thiên tài, nhưng là chỉ dựa tài năng của con thôi thì nhất định là đủ, trong đó cha cũng nỗ lực nhiều."

"Cho dù đứa bé thiên tài sinh trong nhà chúng nhưng cha quan tâm gì cả thì thể mười ba tuổi đại học Bắc Kinh ?"

Lữ Tú Anh thật sự nghiêm túc tự hỏi vấn đề , đương nhiên đáp án là thể.

Cho dù Lâm Dược Phi là thiên tài Lâm Tiếu là thiên tài, coi như mấy đứa con của đều chẳng dính miếng nào đến thiên tài nhưng bà vẫn giả thiết.

Giả sử con là thiên tài, khi mười ba tuổi nhất định là theo thứ tự mới nghiệp tiểu học trung học cơ sở, Lữ Tú Anh ngay cả suy nghĩ cho con nhảy lớp cũng từng nghĩ thì thể con mới mười ba tuổi đại học chứ.

Vương Nguyệt Nga vẻ mặt Lữ Tú Anh và ông chủ Quách, bọn họ đều lọt lời của , lòng gật đầu: "Cũng là gấp gáp nhưng là con cái cần cha ở phía lôi kéo và thúc đẩy phía ."

Trước cổng trường ồn ào huyên náo, thi đấu hợp ca xong, bọn học sinh đều chạy ngoài.

Loading...