Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 112

Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:31:46
Lượt xem: 317

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhịp trống đánh mép trống của bốn cô gái vô cùng nhanh, lập tức cho cảm nhận giống như tiếng mưa rơi tí tách. Mũi chân của Tống Ngọc Tịch điểm lên trống, lồng với tiếng trống dồn dập xung quanh chậm rãi hòa tan. Nàng chuyển động, từ bên đánh xuống cạnh trống ở bên , phát tiếng vang mạnh mẽ, tiếng trống dồn dập, chậm rãi, khí thế hào hùng.

 Tống Ngọc Tịch bay nhảy ở trống, té nước lên trống, mượn lực rung từ mặt trống, cho bọt nước b.ắ.n lên càng thêm sinh động, lụa đỏ của dùi trống chuyển động ở bên trống khiến xem lóa mắt. Tứ diện thủy cổ (Trống nước bốn mặt) là năm đó Tống Ngọc Tịch sáng tạo , vốn là để Lý Trạm thích nàng, nhưng cho dù nàng nhảy múa, thì Lý Trạm vẫn giống như coi trọng vợ là nàng, mà vẫn lưu luyến trong phòng của cả ngày lẫn đêm...

Bây giờ nhảy điệu vũ , và vật còn, tâm trạng của Tống Ngọc Tịch cũng khác , ngày xưa nịnh nọt, hôm nay còn quan hệ, chỉ điều hôm nay vì để hợp với tình hình, bộ biểu diễn ở nước, nên nàng mới nhớ tới một đoạn khiêu vũ .

Mỗi bước của Tống Ngọc Tịch đều thể mang theo tiếng trống trầm bổng khác , từng bước chân nhảy múa, dải lụa đỏ tay dồn dập đánh mặt trống, như hoa như lá, như sống núi trùng điệp, như chao lượn giữa bầu trời, khí thế của cuồng phong cuốn bay lá, sự uyển chuyển như hoa rơi xuống bùn, phối hợp với vũ bộ dứt khoát của Tống Ngọc Tịch, khiến cho ngay cả ti trưởng của nhạc đình ti cũng xem chớp mắt.

[1] gốc khinh vũ phi dương: nhảy múa giữa trung

Tiếng trống dần dần lắng xuống, trong lòng ai cũng cảm thấy hụt hẫng, vẫn thỏa mãn.

Tinh Đức Đế dẫn đầu vỗ án tán thưởng: "Hay! Nhảy ! Tiếng trống khí thế hào hùng, thua tiếng trống trận, khí thế chấn động núi rừng, thưởng, thưởng lớn!"

Tống Ngọc Tịch từ phía trống xuống, làn váy phía một vệt nước nào, bàn chân làn váy che lấp, thể nhẹ nhàng khiêu vũ nước như thế đúng là hiếm thấy. Hoàng hậu thấy Hoàng Thượng ưa thích, thì cho dù cảm thấy vũ điệu , thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái.

Thế nhưng Hoàng thượng ban thưởng, thì bà là Hoàng hậu nhất định cũng ban thưởng, đưa tay với Vương Tân, Vương Tân liền ngâm xướng Đế hậu ban thưởng, mà Cảnh Dương công chúa đang thuyền cũng nhịn dậy vỗ tay, bước lên đài, xoay hai vòng xung quanh trống bốn mặt, đó mới đến Tống Ngọc Tịch, :

"Vũ điệu của ngươi thật mới lạ, thể nghĩ ? Phụ hoàng mẫu hậu thưởng, cũng thưởng." Quay hai bước, trở hỏi: " , ngươi tên là gì nhỉ?"

"Hồi công chúa, dân nữ Tống Ngọc Tịch."

Cảnh Dương công chúa thoải mái : "Tốt, nhớ ngươi , sẽ ban thưởng lớn."

Tống Ngọc Tịch bình tĩnh hành lễ tạ ơn: "Tạ ơn công chúa."

Cảnh Dương công chúa cảm thấy dung mạo của Tống Ngọc Tịch quá , hiểu nhà họ Tiêu đều thích ngoại hình , Cảnh Dương công chúa cũng ngoại lệ, xách theo làn váy chạy tới đài của Đế Hậu, ở bên tai Hoàng hậu một hồi, chính là thương nghị về chuyện ban thưởng. Vương Tân ở đài chạy một phen, lúc mới gom hết ý chỉ, ghi chép , mới ngâm xướng:

"Hoàng Thượng ban thưởng vải đoạn tám thất, vàng bạc hai khay, Ngọc Như Ý một đôi. Hoàng hậu nương nương ban thưởng áo tơ thêu chỉ vàng một bộ, do Y Cục cắt may; Cảnh Dương công chúa ban thưởng trang sức trân châu một bộ, vòng tay phỉ thúy hai chiếc..."

Mọi vốn tưởng rằng ban thưởng đến đây là hết, nhưng thấy Vương Tân thêm một câu: "Thái tử điện hạ ban thưởng, á... giày thêu... một đôi."

Rất rõ ràng, ban thưởng của Thái tử điện hạ cho vị đại nội tổng quan từng trải qua sóng to gió lớn cũng chút... hổ.

Tống Ngọc Tịch giương mắt Tiêu Tề Dự, chỉ thấy thần sắc lạnh nhạt uống , cả toát sự lạnh lùng khiến khác dám cận. Ở bên ngoài, Tiêu Tề Dự giả tbộ vẫn thành công, cao ngạo lạnh lùng, đúng chuẩn hình tượng một Thái tử quyền cao chức trọng lạnh lùng xa cách.

Đã ban thưởng thì tạ ơn, khi Tống Ngọc Tịch hành lễ tạ ơn, một tiếng động trở về thuyền. Sau khi Cảnh Dương công chúa Tống Ngọc Tịch trở về, mới với Hoàng hậu:

"Mẫu hậu, đây là đầu tiên con thấy Thái Tử ca ca săn sóc như đấy. Cô bé thật là xinh ."

Hoàng hậu cau mày liếc nàng một cái, lạnh lùng : "Xinh thì ? Quan trọng nhất vẫn là phận cao quý."

Cảnh Dương công chúa dám đối chọi với bà, nhưng trong lòng thấy phục. Thẩm phi và Lệ phi mà phụ hoàng sủng ái nhất, tất cả đều là đại mỹ nhân thế gian hiếm thấy, còn những sủng ái, đều là những mấy xinh , theo nàng thấy, nữ hài tử xinh , là lợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ngược hiện tại Hoàng hậu cũng để tâm tại Thái Tử ban thưởng một đôi giày cho một cô nương, dù cũng phận cao, cho dù Thái Tử thật sự trúng, nạp cũng vấn đề gì. hiện tại bà chỉ , Hoàng đế tiểu hồ ly câu mất linh hồn nhỏ bé ! Trong lòng bà càng cảm thấy chán ghét đối với cô nương Tống gia .

Mà Tống Ngọc Tịch giờ khắc cũng thời gian suy nghĩ xem rước hận từ bao nhiêu , bởi vì kể từ khi nàng trở thuyền, cũng cảm giác sắc mặt của các tú nữ thuyền khi nàng cũng chút đúng, loại ánh mắt ghen ghét xen lẫn chán ghét , Tống Ngọc Tịch ở kiếp cũng thấy ít, sớm là cưỡi xe nhẹ đường quen (quen thuộc), nên cũng cảm thấy hổ chút nào. Nàng lạnh lùng đảo mắt liếc Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh, chỉ thấy hai đều là vẻ mặt hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vương Tân đưa đến cho Tống Ngọc Tịch giày thêu do Thái tử ban thưởng, cũng là loại quý giá, chỉ là một đôi giày thêu bình thường, cộng thêm một đôi vớ mới tinh. Sau khi Tống Ngọc Tịch tạ ơn ban thưởng, thì đưa mắt chỗ của Tiêu Tề Dự ở đằng xa, nhưng rời tự lúc nào, mà cũng chẳng .

 Các tú nữ nhao nhao Tống Ngọc tiên chuyền giày thêu cho cùng xem, ai là khen ngợi sự chu đáo của Thái Tử điện hạ. Tuy ghen ghét là , thế nhưng tú nữ ở đây đều phận hơn so Tống Ngọc Tịch, chút thậm chí còn đang hối hận, tại lên đài biểu diễn tiết mục ướt vớ ướt giày, để Thái tử điện hạ cũng đưa cho một đôi giày...

Sau một hồi, Hoàng hậu triệu mấy tú nữ quen lên đài chuyện. Cảnh Dương công chúa liền trở về thuyền, chủ động tìm Tống Ngọc Tịch chuyện, hỏi nàng nhiều về chuyện khiêu vũ trống nước bốn mặt, ngoài còn trưởng ti của nhạc đình ti đến bàng thính, dường như là thảo luận chuyện với Tống Ngọc Tịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-112.html.]

Sau khi thoải mái chuyện một lúc, thì Cảnh Dương công chúa đích dẫn đầu các tú nữ chèo thuyền du ngoạn Thính Phong Hồ. Thính Phong Hồ là hồ nước lớn nhất trong cung, bên trồng hoa sen xanh trải dài năm dặm, khung cảnh vô cùng tươi mát.

Tống Ngọc Tịch cũng cậy mạnh, mà lập tức tìm một chỗ đổi giày và vớ mới, lòng bàn chân thoáng cái khô ráo trở , ấn tượng đối với Tiêu Tề Dự chớp mắt kéo hai phần, dù loại cảm giác sủng ái trong âm thầm ... tuyệt đấy.

Hai mươi tú nữ, cộng thêm ba vị công chúa, tổng cộng chia sáu thuyền, mỗi thuyền ba , mỗi đầu thuyền và đuôi thuyền hai vị ma ma phụ trách chèo thuyền. Tống Ngọc Tịch cùng hai thứ nữ thế gia khác đương nhiên là bỏ rơi ở cuối cùng, nhưng Tống Ngọc Tịch cũng để ý.

Hai thứ nữ thế gia , một là Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công, một là Lục tiểu thư của phủ Trữ Quốc hầu, đối với Tống Ngọc Tịch, ngoại trừ cảm thấy nàng chút thể hiện thái quá, thì ngược cũng thâm cừu đại hận gì, cũng ý nhăn mày nhăn mặt với Tống Ngọc Tịch. Nhóm ba lên thuyền, hai vị ma ma ở bên trong, hai tiểu thư thứ nữ ở mũi thuyền, cho nên Tống Ngọc Tịch chỉ thể ở đuôi thuyền. Đội thuyền chậm rãi về phía , du lãm hai bờ sông xanh tươi, mặt hồ xanh biếc. Tống Ngọc Tịch làn nước trong vắt, Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công nàng, :

"Thật khó cơ hội đến gần mặt nước thế , chúng thử thò tay sờ xem , dù cũng trông thấy chúng vén tay áo."

Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc hầu vẻ nhát gan, nên vẫn còn do dự, ngược Tống Ngọc Tịch hưởng ứng , : "Ta đang ý đó."

Tam tiểu thư mỉm với Tống Ngọc Tịch, đó liền đánh bạo vén tay áo lên, đưa tay chạm mặt nước, cảm nhận nước hồ trong vắt và mát lạnh. Tống Ngọc Tịch cảm thấy tâm tình hơn nhiều, lúc khi Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh tính toán, thì quả thực nàng trực tiếp lên xé mặt các nàng, nhưng kiêng kị mặt mũi của Tống gia, nên cũng để thể hiện mặt, cho nên trong lòng vô cùng buồn bực, bây giờ chạm làn nước xanh biếc, phiền muộn cũng giải hơn phân nửa.

"Các tiểu thư hãy vững, phía là vòng cua gấp, nước đá ngầm."

Vừa thấy ma ma mập mạp bên trái như , Tống Ngọc Tịch liền giương mắt lên, thì thấy năm chiếc thuyền phía thấy , ở bên phía , quả nhiên một chỗ cua gấp, nước chảy cũng vẻ xiết hơn. Lúc ba cô nương thu tay về, Tam tiểu thư của phủ Tín Quốc công còn đưa cho Tống Ngọc Tịch một chiếc khăn sạch để Tống Ngọc Tịch lau tay.

Thật tình bạn giữa những nữ hài dễ phát triển, một chiếc khăn, một hành động, thậm chí đôi khi chỉ là một ánh mắt, cũng thể trở thành lý do để các thiếu nữ kết . Tống Ngọc Tịch hiếm khi nhận lòng của cùng lứa tuổi, cho nên trong lòng thấy cảm kích, khi nhận lấy thì lên tiếng cảm ơn.

Thuyền tới chỗ cua gấp, vốn cũng cảm thấy thuyền vấn đề, thế nhưng hai vị ma ma bất ngờ lên, hét lớn: "Ôi chao, xong , thuyền đụng đá ngầm rồi."

Nói xong, hai vội vàng khua tay múa chân, thuyền vốn là thuyền nhỏ, đúng chỗ chảy xiết, hai vị ma ma lớn, hai khẽ động, thuyền theo đó bắt đầu mãnh liệt đung đưa, ba vị cô nương đều liên lụy vững.

Ngược Tống Ngọc Tịch cũng còn khá , chỉ cảm thấy hành vi của hai ma ma quá kỳ quái, thuyền vốn cũng tròng trành, nhưng hai bọn họ cứ hoảng sợ như , di chuyển trái phái, mới khiến cho thuyền bắt đầu lay động kịch liệt. hai vị cô nương cũng bình tĩnh như Tống Ngọc Tịch, dọa sợ đến mức hoa dung thất sắc, hai vị ma ma ảnh hưởng dẫn đến hoang mang mà bắt đầu hành động loạn xạ.

"Đừng nhúc nhích, thuyền sắp lật."

Tống Ngọc Tịch kịp xong, cảm thấy thuyền nghiêng về một bên, ba tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi, mấy cánh tay cộng còn to bằng đùi thô của hai vị ma ma, thì khả năng định thuyền, cho nên từng lượt ngã trong nước.

Hai vì ma ma thoáng qua , đó một trong đó nhảy xuống nước, giống như là cứu , vị ma ma còn thì cầm lấy mái chèo, chèo khỏi chỗ cua, đuổi theo thuyền ở phía , lớn tiếng kêu lên:

"Không , mấy vị tiểu thư rơi xuống nước, mau tìm đến cứu! Người mau lên!"

Thuyền ở phía đến bên cạnh bờ, qua dòng chảy xiết một đoạn ngắn, thể đến vườn hoa Lăng Thiên, cũng là một nơi tham quan khi du thuyền, đương nhiên là lên bờ du lãm một phen. các cô nương vẫn còn đang rời thuyền, thì thấy tiếng ma ma ở phía , ma ma bên Cảnh Dương công chúa lập tức tiến về phía mép nước hỏi:

"Ai rơi xuống nước?"

"Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công, Lục tiểu thư của phủ Trữ Quốc hầu, còn Thất tiểu thư của phủ Trấn Quốc công! Lúc dòng chảy xiết, các vị tiểu thư kinh hách, thuyền thiếu chút nữa lật ngược, Tôn ma ma xuống nước cứu , mau phái thêm tìm kiếm cứu !" Vị ma ma chống thuyền, hướng phía bờ hô lên.

Cảnh Dương công chúa cũng đã lời , Tống Ngọc Thiền và Kỷ Uyển Ninh gấp gáp tiến đến, vô cùng sợ hãi: "Công chúa, nhanh cứu, cứu Tịch tỷ nhi nhà ."

Đang lúc hoảng hốt, thì thấy một giọng nam truyền đến: "Các ngươi ai rơi xuống nước hả?"

Định Vương Tiêu Tề Hoàn đột nhiên xuất hiện, lưng còn Hoài Vương cùng Túc Vương, cũng đều tiếng mà chạy đến. Cảnh Dương công chúa thấy bọn họ, trong lòng cũng còn khẩn trương như , tiến lên : "Nghe là Tam tiểu thư phủ Tín Quốc công, Lục tiểu thư phủ Trữ Quốc hầu, còn Thất tiểu thư phủ Trấn Quốc công..."

"Là Tống Ngọc Tịch?" Tiêu Tề Hoàn tin lớn tiếng hỏi.

Cảnh Dương công chúa đáp , là do khí thế của Định Vương dọa sợ, nàng ở trong cung, còn từng gặp qua chuyện như , nên sắp dọa . Hoài Vương tới, vỗ vỗ gương mặt nàng, : "Nha đầu ngốc, đừng , tới....! Còn mau xuống nước tìm kiếm cứu , Thính Phong Hồ sâu cũng sâu, nông cũng nông, để chậm thêm tí nữa là kịp ."

Xung quanh loạn thành một đoàn, ngay lúc cung nhân từng lao xuống nước, thì thấy một ảnh tráng kiện đẩy , hai lời, liền từ bờ nhảy xuống nước, cung nhân tinh mắt dọa sợ càng thêm kinh ngạc:

"Định Vương điện hạ! Định Vương điện hạ nhảy xuống !"

Loading...