Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-07-18 13:44:58
Lượt xem: 258
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đối với biểu hiện chột của Kỷ Sóc, hai cũng sợ, mà thẳng:
"Chúng thuộc Thành Phòng Doanh, đương nhiên là theo lệnh của quan điều tra, cũng cần bẩm báo hết cho Hầu gia . Kính xin Hầu gia, nếu vấn đề gì, thì trực tiếp hỏi quan của chúng , bọn thuộc hạ cũng chỉ là phụng mệnh việc mà thôi, kính xin Hầu gia thứ !"
Người là đúng sự thật, chung, quân đội chính là như , thuộc bộ phận nào thì chính là của bộ phận , thể vượt cấp báo cáo, càng thể vượt cấp xử lý, cho nên bọn họ cũng sợ. Tuy bọn họ đến tra xét nơi đóng quân của Ngũ Thành, may bắt , nhưng của Ngũ Thành cũng chỉ thể tóm bọn họ đưa về Thành Phòng Doanh. Chuyện khi trở về Thành Phòng Doanh, thì chính là chuyện giữa các quan , liên quan đến bọn họ.
Vương Thành sai đ.ấ.m một quyền bụng họ, lạnh lùng :
"Đồ vô liêm sỉ! Các ngươi xâm nhập địa phận Ngũ Thành chúng , còn lén lén lút lút, tin chúng sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t các ngươi, cho dù , Thành Phòng Doanh cũng gì chúng !"
Vương Thành xuất từ nhà quan, Kỷ Sóc thu dùng, từ đến nay cũng tài, cho nên bò lên cũng nhanh, bao lâu yên vị ở vị trí tâm phúc của Kỷ Sóc.
Hai trinh sát đánh, cũng chịu cúi đầu, : "Chúng , chúng tới là theo mệnh lệnh của quan , vì cái gì, thì chúng cần với các ngươi. Các ngươi đánh gì cũng , cho dù là g.i.ế.c chúng , thì chúng cũng thể !"
Vương Thành nghĩ tới hai cứng miệng như , nên tới bên Kỷ Sóc, nhỏ giọng của một câu: "Hầu gia, lúc bắt bọn chúng, là ở gần thôn Vĩnh Ninh, vẻ như bọn chúng phát hiện bí mật của thôn. Nếu thả bọn chúng , thì sẽ giống như thả hổ về rừng, đến lúc đó đến cơ hội xử lý chứng cớ, chúng cũng ."
Trong lòng Kỷ Sóc đoán ý đồ của hai từ sớm, nên đang lo lắng ở trong lòng, khi Vương Thành như , thì liền đầu về phía , hỏi: "Theo ý của ngươi. . ."
Vương Thành gì, chỉ âm thầm động tác c.ắ.t c.ổ với Kỷ Sóc, ý tứ vô cùng rõ ràng. Kỷ Sóc kinh ngạc , vẻ vẫn còn do dự, nhưng thấy Vương Thành gần :
"Hầu gia, đừng suy nghĩ nữa. Làm xong, liền tranh thủ thời gian phái thôn xử lý thi thể, hố đào cũng gần xong, chôn bọn chúng cùng một chỗ . Đến lúc đó cho dù là Chử Phong phái , thì bọn họ cũng tìm thấy chứng cớ. Tối nay bọn họ phát hiện, chủ yếu là bởi vì vũng hố còn đào xong, bọn họ thấy t.h.i t.h.ể chồng chất. Nếu như t.h.i t.h.ể đều chôn, Chử Phong dù thế nào cũng tìm thấy chứng cớ, Hầu gia, nên quyết mà quyết, thì trái sẽ rối loạn."
Chính là mấy câu , cho nội tâm Kỷ Sóc d.a.o động.
Sổ con về việc ông khống chế tình hình dịch bệnh đuợc trình lên, nhưng c.h.ế.t ở thôn Vĩnh Ninh ngày càng nhiều, hiện tại nếu bác bỏ, sẽ xử phạt, đương nhiên ngoài tội danh việc sẽ thêm tội báo cáo sai sự thật. Nếu may mắn thì chỉ một trận khiển trách, khác đến phụ trách việc , nhưng nếu may, thì chừng còn khiến ông giáng chức.
Mặc dù ông kế tục tước vị Bình Dương hầu, nhưng là thừa kế giáng vị (giáng tước qua từng đời), cho nên lúc , ông thực sự cần công tích . Ngũ Thành binh mã ti mặc dù tính là quản hạt của ông , thế nhưng vẫn chỉ là tạm giữ chức vụ mà thôi. Đã hai năm trôi qua , mà triều đình cũng chuyển ông lên chính thức, cách khác, thể bất cứ lúc nào trong tương lai, sẽ thể nhảy một thế vị trí của ông . Đối với ông mà , chức vị vô cùng quan trọng, nếu thể khống chế tình hình dịch bệnh thành công, thì chừng đánh giá thành tích năm nay, ông sẽ thăng chức, đến lúc đó, tước vị thăng, chức vị cũng chuyển thành chính thức, cám dỗ quá lớn đối với ông .
Người c.h.ế.t ở thôn Vĩnh Ninh xác thực nhiều hơn so với dự tính, nhưng như thì chứ, đấy chính là phận của dân thường. Phương thuốc của Thái y viện chỉ thể giảm bớt, thể trị tận gốc, Nhan Lương Thần là quân cờ quan trọng ông sắp xếp trong Thái y viện, Nhan Lương Thần ở đó, ông thể rõ ràng việc xảy ở trong cung hơn so với khác. Đã hạ quân cờ Nhan Lương Thần đến nước , thì tuyệt đối thể dừng . Thái Tử yêu cầu Nhan Lương Thần liều mạng nghiên cứu, nếu như thứ ba cũng nghiên cứu phương thuốc chuẩn xác, thì đổi khác lên viện trưởng Thái y viện, cho nên ông giúp Nhan Lương Thần . Vì , ông liền Nhan Lương Thần tạo lời dối, tình hình dịch bệnh khống chế rồi, mặc dù thôn Vĩnh Ninh mỗi ngày đều chết, nhưng tới mức vượt tầm kiểm soát, dù nhiều nhất cũng chỉ là một thôn c.h.ế.t hết mà thôi, tất cả những đều ông khống chế, đến lúc đó sống c.h.ế.t ai tới tra hỏi, thẩm tra đối chiếu? Vốn kế sách hết thảy, bộ hề chút sơ hở nào, ngờ , Tống Dật cho ông một chiêu chim sẻ rình lưng [1] chứ? Sổ con trình lên , lời cũng , cũng bảo vệ rồi, thể để cho bọn họ hủy tiền đồ của lúc chứ?
[1] trích từ câu "bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình lưng"
Ở trong thời thái bình thịnh thế , Kỷ gia quân công, nếu dựa những chuyện mà tranh công, thì nhanh Kỷ gia sẽ tuột dốc, đợi đến lúc con của ông thừa kế tước vị, chừng sẽ biến thành mạt đẳng tước vị, đến lúc đó vinh quang còn, thì nên thế nào đây?
Hai đến tra xét, điều đó lên Tống Dật bắt đầu hoài nghi ông , mà Kỷ Sóc còn xác định , rốt cuộc là Tống Dật hoài nghi ông , là Thái Tử hoài nghi ông . Tuy nhiên bất kể là ai, chỉ cần nắm chứng cớ, thì đời của ông coi như xong , một loạt tội danh như báo cáo đúng sự thật, che dấu lầm, coi mạng như cỏ rác, chỉ cần một trong đó là thể đè c.h.ế.t ông ! Ông rốt cục cũng cảm nhận một khi dối thì càng càng to dần lên, một lời dối , thì nhất định một trăm, thậm chí cả một ngàn lời dối khác để giấu giếm, còn nhất định giấu cũng .
Nhắm mắt , dứt khoát quyết định, Vương Thành đúng, chỉ cần ông giải quyết hai , đó tranh thủ thời gian tranh thủ chôn kĩ t.h.i t.h.ể trong thôn, thì đến lúc đó cho dù Tống Dật tìm ông hỏi tội, ông đến c.h.ế.t cũng sẽ nhận, dù bọn họ cũng chứng cớ. Nghĩ như , Kỷ Sóc liền quyết định hoặc là , nếu thì cho trót, vung tay lên. Vương Thành nhận lệnh, lập tức lôi hai trinh sát của Thành Phòng Doanh ngoài. Chưa đầy một lát , Vương Thành liền nữa tiến đến, báo cáo với Kỷ Sóc, sự tình giải quyết.
Kỷ Sóc gật đầu, để cho lui xuống, nhưng chính bản ông càng cảm thấy lo lắng, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng dấu hiệu giảm bớt, ngược ngày càng nhiều. Ông chút mê mang, bây giờ làm chuyện rốt cuộc sai , nhưng ông đ.â.m lao thì theo lao, một việc một khi bắt đầu, thì thể đầu , bởi vì đầu chính là vạn kiếp bất phục!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-123.html.]
Tống Ngọc Tịch gặp Tiêu Tề Dự, vì gì khác, mà là vì cứu .
Nàng vốn thể để Thu Đồng và Thu Vân tiện thể nhắn cho Đông cung, tuy nhiên nàng cũng Đông cung gần đây vô cùng bận rộn, mà nàng nóng lòng gặp Tiêu Tề Dự. Thời gian chính là sinh mệnh, thể chậm trễ, cho nên nàng mới trực tiếp với Tống Dật chuyện .
Tiêu Tề Dự cũng nghĩ tới Tống Dật sẽ trực tiếp đưa Tống Ngọc Tịch tới đây. Hắn khoác lên xiêm y, mặt mũi chút tiều tụy, từ án thư, hỏi Tống Ngọc Tịch: "Sao nàng tới đây?"
Tống Ngọc Tịch trả lời , mà Tống Dật, : "Cha, con mấy câu cùng Thái Tử, ngài thể ngoài một chút ."
Tống Dật trừng mắt nàng, trầm giọng : "Con còn là cha con đó !" Ở ngay mặt cha ruột mà yêu cầu ở một với một nam nhân xa lạ, lá gan của nha đầu khỏi cũng quá lớn đấy.
Tống Ngọc Tịch còn mở miệng, thấy Tiêu Tề Dự : "Quốc công ngoài ."
Tống Dật: . . .
Hai cũng quá kiêu ngạo nha! Thế nhưng Thái Tử lên tiếng, Tống Dật thể giả bộ như thấy, nghĩ đến dù cũng sẽ ở bên ngoài, một bước rời, cũng sợ bọn họ ở trong thư phòng cái gì. . . Vì , ông ngoài, đó, những tỳ nữ hầu hạ trong thư phòng cũng đều đuổi ngoài.
"Nàng tới lúc, gần đây bận quá. nàng thể tới tìm , vẫn cao hứng."
Tiêu Tề Dự khoác lên xiêm y, mấy ngày liên tiếp đều ngủ ngon, nếu mệt thì ở giường chợp mắt một lúc, tuy nhiên điều đó cũng ảnh hưởng đến dung nhan tuấn tú của là bao. Tiêu Tề Dự tự tay rót cho Tống Ngọc Tịch một chén nước.
Tống Ngọc Tịch hiện tại thời gian uống nước cùng , khi tiếp nhận chén nước liền để sang một bên, thẳng vấn đề:
"Phương thuốc trị ôn dịch, rốt cuộc ? Ở kiếp ôn dịch lây lan nghiệm trọng thế nào, ?"
Đối với việc Tống Ngọc Tịch hỏi thẳng những lời như , Tiêu Tề Dự cảm thấy chút khó hiểu: "Ừ? Ta hiểu nàng đang hỏi cái gì? Đơn thuốc sớm để cho Thái y viện nghiên cứu rồi, bắt đầu hiệu quả . Kiếp đúng là ôn dịch, cũng , cho nên mới sớm chuẩn . Rốt cuộc là nàng hỏi gì ?"
Tống Ngọc Tịch sốt ruột lắng , cũng bất chấp thứ, hết một năm một mười những chuyện ở kiếp mà cho Tiêu Tề Dự. Từ nét mặt của , Tống Ngọc Tịch thể khẳng định, cũng Kỷ Sóc âm thầm giở trò quỷ, cũng lúc đó dịch bệnh lây lan đến mức độ nào.
"Nàng thật ? Chuyện cũng là đùa !"
Vẻ mặt Tống Ngọc Tịch nghiêm túc, : "Ta đùa, đùa cũng sẽ chọn lúc này đến với . Kỷ Sóc ở kiếp đích thật những chuyện , còn nhớ ở kiếp một Ngự Sử từng dâng tấu vạch tội ông ? Chính là về việc lúc . Một thôn dân may mắn còn sống sót ở thôn Vĩnh Ninh vất vả tới kinh thành, khi ngườ đó chuyện , phí hết sức lực, mới tìm vị Ngự Sử . Ngự Sử xong thì vô cùng khiếp sợ, lập tức tấu chương bẩm báo. Ta tấu chương lúc đó đến tay Hoàng đế , nhưng khẳng định là tấu chương như , bởi vì lúc Lý Trạm hưu, trở về nhà, ở tại Thiên viện trong phủ Bình Dương Hầu, cho nên chuyện , nhưng về vị Ngự Sử và nhân chứng, xử lý một cách khó hiểu, cho nên chuyện cứ thế mà chìm xuống."
Thông qua lời nhắc nhở của Tống Ngọc Tịch, Tiêu Tề Dự vẻ nghĩ tới chuyện , thế nhưng ở kiếp cũng siêng năng chăm lo việc nước như ở kiếp . Mà Hoàng đế say mê đan dược, quan tâm triều chính, ruột Hoài Vương là tin tưởng nhất. Tấu chương của Ngự Sử vốn đến trong tay của , nhưng nếu như theo lời Tống Ngọc Tịch thì chuyện thực sự từng phát sinh, như nhất định chuyện ai đó chặn , mà nghĩ thì sẽ hiểu ngay .
"Hoài Vương." Lúc chỉ Hoài Vương thể chuyện !
Tống Ngọc Tịch thấy thông suốt, thì thảo luận cụ thể với , mà : "Được , những chuyện , về cứ tự từ từ suy nghĩ, giờ chỉ hỏi , rốt cuộc đơn thuốc ? Trận ôn dịch đơn giản chỉ c.h.ế.t hai là thể giải quyết, cuối cùng sẽ lây lan vô cùng rộng, hậu quả thì cần nhiều lời, mấu chốt của vấn đề, là tranh thủ thời gian dập tắt dịch bệnh!"
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Tề Dự nàng hỏi thì chút do dự, Tống Ngọc Tịch thấy thời khắc mấu chốt thì giống như xe bị tuột xích, thì đẩy qua một bên, tới phía án thư của , đề bút xuống phương thuốc thuộc lòng.