Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-07-16 10:29:01
Lượt xem: 443
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đẩy cửa gian phòng, liền thấy Lục Hoàn đang giường, bất lực góc giường, chỉ thấy Lâm thị dùng chăn bọc , ánh mắt dại hoa và uyên ương thêu chăn đến xuất thần, cái chăn vốn là màu đỏ tươi, chỉ là trải qua nhiều giặt biến thành màu đỏ xám như bây giờ, thế nhưng kiểu dáng thì thể là dùng cho hỉ giường, cũng lẽ dùng lúc Lâm Thị và Kỷ Trân thành hôn, cuộc sống ở Nguyệt Dao Uyển kham khổ, Kỷ Uyển Diễm chăn cũng mà đắp, nào còn lo lắng đó là của ai, hoa văn thêu chăn là gì.
"Cô nương, Đại phu nhân căn bản cho khác chạm bà."
Lục Hoàn chu môi với Kỷ Uyển Diễm.
Kỷ Uyển Diễm mỉm với nàng: "Ngươi ngoài , bảo Từ ma ma nấu nhiều nước một chút, nếu củi thì phòng bếp mua, mẫu như chắc cần dùng nhiều nước ấm."
Lục Hoàn chút lo lắng, hỏi: "Vậy . . . Cô nương ở một trong ?"
"Được. Làm mà . Ngươi mau , nấu nước xong mang qua đây."
Sau khi Kỷ Uyển Diễm xong, Lục Hoàn mới lĩnh mệnh rời .
Phòng lớn như , cũng chỉ còn hai con Lâm thị cùng Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm ở bên giường gì, chỉ dịu dàng kéo chăn, Lâm thị giương mắt nàng, nhưng dường như là mẫu tử liền tâm, Kỷ Uyển Diễm bảo bà buông tay, mà bà thật sự nới lỏng tay, lúc Lục Hoàn phí hết sức của chín trâu hai hổ cũng thể đoạt chăn từ trong tay Lâm thị.
Kỷ Uyển Diễm kéo cái chăn đang đắp Lâm thị , leo lên giường kéo tay của bà, dắt bà xuống giường, để bà bàn trang điểm, Lâm thị giống như một hài tử lời, theo động tác của Kỷ Uyển Diễm, bảo bà bà liền .
Vóc dáng của Kỷ Uyển Diễm còn trưởng thành, cao chỉ tới cằm của Lâm thị, Lâm thị xuống thì nàng mới thể giúp bà chải đầu, bởi vì thời gian dài chăm sóc, tóc của Lâm thị rối, thế nhưng khô xơ như trong tưởng tượng của Kỷ Uyển Diễm, qua đó thể thấy , tóc của mẫu đây như thế nào, chắc là tóc đen như thác nước nha.
Nghĩ đến hình ảnh , Kỷ Uyển Diễm vô thức cong cong khóe miệng, giương mắt Lâm thị trong gương, chỉ thấy Lâm thị vặn cũng đang nàng, chằm chằm nụ của nàng, Kỷ Uyển Diễm thấy thế, chỉ thu hồi dáng vẻ tươi , ngược càng sáng lạn hơn. Lâm thị giật giật khóe miệng, mí mắt rũ xuống.
Kỳ thật đầu tiên Kỷ Uyển Diễm thăm Lâm thị, khi nhịn bò lên đầu tường liếc mắt với Lâm thị, nàng liền hiểu rõ, mẫu cũng điên, ít nhất bà điên, bà nàng, mặc dù thời gian ngắn, nhưng Kỷ Uyển Diễm thấy hi vọng ánh lên trong mắt bà.
Nàng một một đưa bánh ngọt cho bà, bên trong nàng giấu mấy mẩu giấy, bộ kế hoạch nàng trù đều đưa cho Lâm thị thông qua mấy cái bánh ngọt, vốn nàng cũng chỉ là thăm dò, nhưng thời điểm nàng đưa chiếc bánh ngọt cuối cùng cho Lâm thị, bà liền ném xác một con ve c.h.ế.t từ lâu qua cửa sổ nhỏ.
Kỷ Uyển Diễm lúc liền hiểu ám hiệu của Lâm thị. Bởi vì bà vứt là con ve, mà con ve còn gọi là "tri liễu" nghĩa là "", tri liễu tri liễu... ý bà là ? Lúc bí mật , ngay lập tức Kỷ Uyển Diễm cảm giác mừng như điên, suy đoán của nàng là đúng, mẫu điên!
Nàng lưng Lâm thị, gỡ từng sợi tóc rối cho đến khi suôn mượt, đó vắt khăn lông lau mặt cho Lâm thị, cẩn thận từng chút một, Kỷ Uyển Diễm đường nét khuôn mặt Lâm thị chậm rãi hiện , chỉ cảm thấy mũi chua xót, khóe mắt đỏ lên, lúc đây nàng cùng mẫu mặt đối mặt, gặp gỡ thật sự tới quá muộn, muộn những một đời.
Nước mắt bất tri bất giác liền rơi xuống, rơi lên mu bàn tay của Lâm thị. Lâm thị cúi đầu xuống, thoáng qua mu bàn tay, Kỷ Uyển Diễm, ánh mắt hai giao , tình cảm con quyến luyến vô bờ, nửa đêm tỉnh giấc vì hối hận, nhưng nghĩ đến ông trời rủ lòng thương cho nàng thêm một cơ hội, để cho nàng thể gặp mẫu lúc còn sống.
Kiếp rốt cuộc nàng bỏ lỡ những điều gì?
Trong nháy mắt, ủy khuất hai đời dồn dập ập đến, Kỷ Uyển Diễm khống chế nổi cảm xúc, quỳ gối mặt Lâm thị, khuôn mặt ghé lên gối bà, tiếng động mà lớn, bả vai đơn bạc nhịn run rẩy. Bàn tay gầy trơ cả xương của Lâm thị đặt đầu của Kỷ Uyển Diễm, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên qua song cửa chiếu , rọi lên đôi mắt của Lâm thị, khiến đôi mắt vốn nhạt màu của bà càng thêm phai nhạt, hốc mắt lõm sâu, nhưng chút nào tổn hại đến mỹ mạo của bà, nếu trông thấy dáng vẻ hiện tại của Lâm thị, thì sẽ hiểu, tại Kỷ Uyển Diễm tuổi còn nhỏ mà xinh đến kinh như .
Làn da của Lâm thị vô cùng trắng, gần như thể trông thấy mạch m.á.u da, nhiều năm dinh dưỡng đầy đủ khiến tinh thần của bà thoạt chút phấn chấn, nhưng càng như , khí chất mảnh mai và yếu đuối của bà càng hiển lộ rõ , khiến cho tự chủ mà sinh lòng yêu thương bảo hộ.
Kỷ Uyển Diễm lớn một lúc, cảm thấy cảm xúc lên nhiều, lúc mới xoa xoa nước mắt mặt, thở một thật dài, lên, dẫn Lâm thị đến phòng tắm. Lúc Lục Hoàn chuẩn nước ấm ở trong thùng, vốn hầu hạ Lâm thị tắm rửa quần áo, thế nhưng Lâm thị , bây giờ Kỷ Uyển Diễm tự hầu hạ, Lâm thị ngược ngoan ngoãn theo.
Toàn bộ thể ngâm trong thùng tắm, Lâm thị phát một tiếng than nhẹ, đó liền chậm rãi trầm thể xuống, để nước qua đầu, cảm thụ cảm giác ngâm trong nước ấm lâu hưởng thụ, một lát mới dậy, Kỷ Uyển Diễm gội đầu tắm rửa cho bà, tổng cộng ba nước, mới gột sạch hết bẩn Lâm thị.
Từ ma ma mang cho Lâm thị một bộ tẩm y[1] cũ, mặc dù kiểu dáng và hoa văn cũng cũ, nhưng dung mạo của Lâm thị khiến cho đối phương quên cách ăn mặc, mà chỉ chú ý đến dung gian tuyệt thế của bà.
*[1] tẩm y: quần áo ngủ *
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Kỷ Uyển Diễm để cho Lâm thị lên giường, bảo Từ ma ma bưng tới chén canh gà mua ở phòng bếp lúc , hầu hạ Lâm thị từng ngụm từng ngụm uống hết. Trên ấm áp, sắc mặt Lâm thị cũng vẻ khá hơn, mà ngay cả Kỷ Uyển Diễm là con gái cũng khỏi tán thưởng dung mạo của mẫu nhà .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-19.html.]
Lâm thị chỉ dung mạo tuyệt sắc, mà tuyệt nhất chính là khí chất thư hương bao phủ của bà, khí chất ngay cả Kỷ Uyển Diễm thời điểm xinh nhất cũng , đây là lắng đọng tích lũy qua năm tháng, tuyệt nhiên một sớm một chiều mà thể bắt chước .
Sau khi uống xong canh, Kỷ Uyển Diễm vẫn cầm lấy tay Lâm thị buông, quỳ xuống ghé mép giường, dáng vẻ như trông coi Lâm thị cả ngày lẫn đêm, chăm chú rời Lâm thị chớp mắt.
Lâm thị con gái , ánh mắt rơi đôi mắt của Kỷ Uyển Diễm, Kỷ Uyển Diễm về cơ bản giống Lâm thị, tướng mạo tương đồng, đều là xinh tuyệt sắc, nhưng duy chỉ đôi mắt là giống Lâm thị. Tròng mắt của Lâm thị nhạt màu, nhưng của Kỷ Uyển Diễm đen bóng giống như hắc diệu thạch, giống như ánh sáng nhất trong bầu trời đêm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Như là nghĩ tới điều gì, Lâm thị cúi đầu xuống, thu hồi ánh mắt.
"Nương, năm đó tránh hãm hại của Tam phu nhân?"
Tam phu nhân phái đến uy độc khiến Lâm thị điên, thì rõ ràng bà ở thế nhất định đắc thủ, tuyệt sẽ để xảy sai lầm mới .
Lâm thị giật giật cánh môi, giống như đang tìm âm thanh của vướng ở cổ họng, khi do dự thật lâu, mới chậm rãi mấy chữ:
"Cam ma maa. . . Đổi. . . Thuốc."
Bởi vì thời gian dài chuyện, Lâm thị giống như quên mất cách chuyện, giọng khàn khàn, chữ cũng rõ ràng tròn âm.
Kỷ Uyển Diễm suy nghĩ một chút, mở miệng xác nhận với Lâm thị:
"Ý nương là, Cam ma ma sớm đổi thuốc của Tam phu nhân?"
Lâm thị gật đầu, Kỷ Uyển Diễm nhớ tới vị ma ma cẩn thận tỉ mỉ thấy lúc ở trong sân, trong nội tâm nàng dâng lên cảm kích vô ngần, nếu năm đó bà trung thành, cho dù hiện tại nàng cứu mẫu , thì nàng cũng sẽ chỉ gặp một mẫu điên điên khùng khùng.
"Thì là thế. Thật sự cảm ơn Cam ma ma cho ."
Lâm thị gật đầu, đó chậm rãi : "Ca ca con. . . Tìm con rồi. . . ?"
Kỷ Uyển Diễm lắng chăm chú, trả lời ngay lập tức: "Dạ, hơn mười ngày , ca ca tìm con, nha sức nhiều nhất tên là Mai Mặc, nàng là nha bên cạnh ca ca lúc , trung thành, nhưng lúc cũng chịu bao nhiêu khổ, nếu lão thái quân tàn nhẫn một chút thì thể nha đầu sẽ mất mạng."
Lâm thị xong, lắc đầu, : "Sẽ . . . Mất mạng. Sự tình, lớn, dám, g.i.ế.c , ngân phiếu, đến chợ nô, mua. Nàng, Mai Tường, ."
"Ý nương là, chuyện tình quá lớn, lão thái quân dám g.i.ế.c Mai Mặc, bảo con chuẩn ngân phiếu đến nơi buôn bán nô tì mua Mai Mặc? Còn . . . Mai Mặc là của Mai Tường?"
Đối với năng lực lý giải của con gái, Lâm thị vui mừng, gật đầu, : ". Ta cho, ca ca con. Rất trung thành, thể dùng."
Lời Lâm thị khiến cho Kỷ Uyển Diễm hiểu sự việc càng thêm rõ ràng một chút, đang tiếp tục hỏi bà mấy vấn đề, thì thấy tiếng gõ cửa từ ngoài cửa truyền , chỉ thấy Từ ma ma giảm thấp thanh âm :
"Cô nương, mở cửa a. Nha đầu đưa đồ ăn đến rồi."
Kỷ Uyển Diễm trong nội tâm nghi hoặc, nha đầu đưa đồ ăn là chuyện gì? Thật là loạn thất bát tao[2]. Từ ma ma sẽ tùy ý gõ cửa, Kỷ Uyển Diễm thẳng dậy, vỗ vỗ bụi bẩn đầu gối, mới đến bên cạnh cửa, mở một khe nhỏ, chỉ thấy một đội chiếc mũ màu đen đang ở cạnh cửa, dọa Kỷ Uyển Diễm giật , thế nhưng, lên gương mặt của nọ, Kỷ Uyển Diễm liền nở nụ .
[2] loạn thất bát tao: lung tung, lộn xộn
Kỷ Hành nhanh chóng bước , Kỷ Uyển Diễm nhỏ giọng một câu: "Ở giường."
Sau đó liền xoay đóng cửa, Kỷ Hành ba bước thành hai bước, bước nhanh gian trong, trông thấy đang dựa đầu giường, thoáng chốc vành mắt liền đỏ lên, bịch một tiếng quỳ xuống, đó gấp gáp quỳ gối tiến lên, yên lặng ghé mép giường nơi Lâm thị .
Kỷ Uyển Diễm cảnh tượng , cũng nhịn vành mắt đỏ lên, xoay sang chỗ khác lau nước mắt.