Trọng Sinh Trở Về Cuộc Sống Vương Giả Của Mỹ Nhân Bé Nhỏ - Chương 88

Cập nhật lúc: 2024-07-17 23:40:59
Lượt xem: 350

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sinh nhật năm nay, Tống Ngọc Tịch ý định ngoài, chỉ tổ chức ở trong Vũ Đồng viện. Lâm thị tự chuẩn cho nàng, hôm đó sẽ mời Tần thị và trong phủ tới Vũ Đồng viện.

Bởi vì Lâm thị chuẩn tiệc sinh nhật, cho nên Tống Dật lén cho bà ít bạc, sợ bà đủ tiền xoay sở, thế nhưng đó một chuyện ở phòng thu chi. Muốn lãnh một bạc lớn từ trong phủ, quả thật cần giấy phép chủ nhà chấp thuận, phòng thu chi mới thể xử lý, nhưng nếu cầm vàng bạc đến xóa sổ sách, thì phòng thu chi cũng cần báo cáo lên, cho nên Tống Dật vẫn luôn , từ một tháng Tống Ngọc Tịch xóa sạch mười vạn lượng bạc tiền nợ danh nghĩa của ông. Sau khi , ông tìm Tống Ngọc Tịch đến hỏi, Tống Ngọc Tịch chỉ nàng lời chút ít tiền từ hai cửa tiệm buôn bán đường Trường An, cũng cho Tống Dật một dãy của dường Trường An đều là của nàng, nhưng cho dù là , Tống Dật cảm thấy há hốc mồm. Nữ nhi mới bây lớn, mà bạc đưa cho nàng mới một hai năm, nàng còn kiếm cả vốn lẫn lời trở về, điều ai mà tin cho cơ chứ.

Sợ Tống Ngọc Tịch vì sợ các cô nương khác trong phủ lắm mời, mới bối rối bổ khuyết bạc, nên ông liên tục bảo cần lấy . Thế nhưng Tống Ngọc Tịch nhất quyết chịu, còn báo một ít sổ sách của hai gian cửa hàng cho Tống Dật , Tống Dật lúc mới tin tưởng. Hai cha con đẩy qua đẩy vài , cuối cùng sự kiên trì của Tống Ngọc Tịch, Tống Dật đành thu hồi vàng bạc.

Ngày hôm Tống Dật liền cho Tần thị chuyện , Tần thị cũng vô cùng bất ngờ, thế nhưng bà cũng lo lắng như Tống Dật, chỉ một câu:

"Ta thấy nha đầu chủ kiến, đầu óc cũng thông minh, quan tâm tới đánh giá của ngoài. Nếu con bé trả, thì rõ con bé thật sự là đủ. Con cũng cần để ý."

Tống Dật đỡ Tần thị khỏi bình phong, Quế ma ma vặn bưng sâm tiến đến. Tống Dật hầu Tần thị uống sâm xong, mới lên tiếng: "Con cũng là để ý, chỉ là con ít nhiều gì cũng mắc nợ con bé, con bé lớn lên, sẽ chịu thêm bao nhiêu thiệt thòi nữa. Bản con chỉ mong con bé bình thường một chút, như con thể bảo vệ con bé cả đời, áy náy cũng thể vơi chút ít. Con bé càng tài giỏi, thì càng lên cuộc sống đây của con bé , lòng con, thật sự là dễ chịu."

Tần thị những lời xong, thì nở nụ , : "Con đấy, hiểu chuyện cũng quá chậm, năm đó nếu con có thể khắc chế một chút, thì cũng gây vụ việc . Ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ con năm đó trở về hưu thê cưới khác, quan tâm nàng trượng phu , con đều lấy nàng, cho dù nghìn chỉ trỏ cũng quan tâm. Nếu khi đó nàng thật sự con cưới cửa, bây giờ còn cỏ xanh mộ cao đến chừng nào."

Tống Dật mặc dù là Quốc công, tuổi cũng lớn, nhưng ở trong mắt Tần thị, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa con nít, đến chuyện tình khi còn trẻ, cũng kiêng kỵ, khiến Tống Dật thẹn thùng. Lúc khi thấy Lâm thị, lập tức liền kinh động, tính toán của Kỷ Lan, liền thuận theo điều sai trái. Khi đó thiệt tình cho nàng một danh phận, thậm chí còn nổi lên quyết tâm mạo hiểm vì nàng chống cả thiên hạ to lớn, thế nhưng Lâm thị lúc đó lấy cái c.h.ế.t bức bách, cũng xác thực thiếu một chút là c.h.ế.t thật . Sau chuyện đó mới ý thức tới sai lầm của , nên dám tiếp cận nàng, sợ nàng ngày nào đó thấy thì thật sự nghĩ quẩn, thì sẽ nơi nào lí lẽ .

"Đầu óc thông minh, ý tưởng, học thức, can đảm, hài tử như nếu là đích nữ của con, chừng tương lai tiền đồ rộng mở, nhưng phận của con bé, chú định thể với cao. Cứ thêm hai năm nữa, nếu nào gia cảnh thích hợp, thì để cho con bé gặp mặt. Con bé chắc thích thế gia vọng tộc quyền quý . Nhìn nha đầu cũng vẻ thích loại quy củ của những kiểu gia đình , hãy tìm một bình thường gia cảnh , như chỉ cần Tống gia chúng còn ở đây, thì sẽ thể bảo vệ con bé cả đời bình an, ai cũng khi dễ nó."

Khi Tần thị những lời , Tống Dật có thể cảm nhận sự bảo vệ của mẫu đối với khuê nữ của , gật đầu, : "Mẫu chúng nghĩ giống . Nếu là thế gia vọng tộc quyền quý, thì con bé cũng gả cho trưởng tử trưởng tôn, nỡ để con bé gả cho thứ tử chịu tội, bình thường gia cảnh , thể chọc tức con bé, cuộc sống sẽ tương đối suôn sẻ một chút."

Hai con chuyện chung nhận thức, đó một ít việc nhà khác, Tống Dật mới rời khỏi Ninh Thọ Viện.

Ngày mùng sáu tháng bảy, Lâm thị tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho Tống Ngọc Tịch ở trong Vũ Đồng viện, thu lễ vật, ăn cơm, đó tất cả cùng ngắm đèn. Vì nghĩ rằng ngày mai là đêm thất tịch, cho nên, đường dăng đầy đèn lồng, vì thế Lâm thị cũng nhân cơ hội , trang trí Vũ Đồng viện.

Kỷ Lan sẽ đến nơi mặt Lâm thị. Tống Dật mừng rỡ quanh quẩn bên Lâm thị, bà lấy xuống đèn lồng bà thích, còn Tống Ngọc Tịch đang ở trong đình đánh cờ với Tống Ngọc Hàn, mấy cô nương đều vây quanh quan sát, thậm chí Tứ công tử Tống Cảnh cũng nhịn ở bên cạnh xem náo nhiệt.

Bỗng nhiên bầu trời vang lên một tiếng, hấp dẫn tất cả sự chú ý của , ngẩng đầu lên bầu trời, nhiều đóa pháo hoa đang nở rộ, giống với năm , đào mừng thọ và hoa tươi... trong đêm đen như mực, nổ tung như những vì , phát ánh sáng chói mắt.

Tống Ngọc Tịch buông xuống quân cờ, cùng tất cả giữa sân, ngẩng đầu ánh sáng rực rỡ lúc . Đôi mắt đen sáng chớp động bởi sự lấp lánh của những ánh sáng , tại thời khắc , lòng của nàng cũng giống như những tràng pháo hoa , gần như nổ tung luôn . Nữ nhân đôi khi thật sự đơn giản, cho dù là ai, liên tục hai năm để ý tới nàng như , nàng thật sự cảm động. Trong đầu nhớ tới lời mà Lý Trạm bên tai , chẳng lẽ là ? Không, Lý Trạm sẽ những chuyện , thì là ai?

Nếu còn đang thắc mắc năm ngoái là ai b.ắ.n pháo hoa thì năm nay sẽ còn ai nghi ngờ. Cho dù cùng sinh nhật với Tống Ngọc Tịch, thế nhưng pháo hoa năm ngoái là b.ắ.n bầu trời đường Trường An, phóng từ thành lâu (lầu cổng thành), thế nhưng năm nay bọn họ đang ở đường Chu Tước, còn cách một đoạn với thành lâu. Pháo hoa năm nay cũng phóng từ hướng thành lâu, mà giống như phóng từ hướng của Minh Nguyệt Tháp, cho nên, các nàng mới thể ở trong sân của Trấn Quốc công phủ rõ như . Điều lên, pháo hoa năm nay đổi địa điểm phóng, sinh nhật nhà ai mà thể đổi địa điểm phóng pháo hoa? Xác suất thật sự quá nhỏ. Cho nên, thoáng cái liền nghĩ đến... Pháo hoa phóng vì ngoài nào khác, mà căn bản chính là phóng vì Tống Ngọc Tịch.

Tống Dật và Lâm thị hành lang, cũng ngẩng đầu bầu trời. Tống Dật nhíu mày khó hiểu, Định Vương cũng Liêu thành, căn bản ở trong trong kinh, cho nên pháo hoa cũng thể do Định Vương bắn, chẳng lẽ năm ngoái ông thật sự hiểu lầm Định Vương? Nếu là ngài , thì là ai chứ? Hành động lớn như , hao tâm tổn trí. Trong đầu ông mơ hồ hiện lên một bóng , nhưng bởi vì quá mức vớ vẩn, liền lập tức tự phủ nhận ý nghĩ , cũng giống như những khác ngẩng đầu ngắm pháo hoa.

Trên tầng cao nhất của Minh Nguyệt Tháp, hai ngự tiền thị vệ mang theo khuôn mặt đen xì vì khói, lượt đốt ngòi pháo hoa. Tối nay gió lớn, sợ sẽ mưa, hai khói lửa cay xè đôi mắt, khi phóng hết mấy nghìn bông pháo, hai mới mệt mỏi cùng cực lan can, thở một .

Vân Mộng Hạ Vũ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-cuoc-song-vuong-gia-cua-my-nhan-be-nho/chuong-88.html.]

Thị vệ giáp hỏi: "Ngươi là ai sai chúng phóng ?"

Thị vệ ất trả lời: "Ai vị thiếu gia ăn chơi nào sai việc, rơi trúng hai chúng ."

Mà ở trong Đông Cung, nào đó đang hành lang uống , thấy tiếng nổ của pháo hoa, thì khóe miệng cong lên một nụ tươi, suy nghĩ chắc trong lòng nào đó hiện tại nhất định sướng c.h.ế.t luôn ?

Tiêu Tề Dự đột nhiên với Bùi Thao ở lưng: "Ngươi nên cho nàng một phong thư gì đó ? Hồng Nhạn truyền thư (bồ câu đưa tin)... Khà khà, là thôi . Không thể để cho nàng quá đắc ý."

Bùi Thao mặt mũi đen xì, điện hạ nhà , thật sự nên cái gì cho . Đang chuyện, thì thấy Tiêu Tề Dự đột nhiên xoay , giao chén trong tay Bùi Thao, tâm tình , mà vỗ vỗ bả vai của Bùi Thao, sâu sắc :

"Ta cho ngươi một quy luật thép, nữ nhân... là thể sủng , càng sủng gan càng lớn, ngươi xem trôi qua một thời gian dài như , mà nàng từng phiền ? Không hề."

Sau khi Tiêu Tề Dự xong những lời , còn tặng cho Bùi Thao một ánh mắt 'Ôi chao, ngươi vẫn còn trẻ, hiểu ', khiến Bùi Thao kiệt lực nhịn xuống khóe miệng đang liên tục run rẩy, còn kích động đang mãnh liệt bành trướng trong lòng, nhắc nhở điện hạ nghĩ đúng, nhưng bắt đầu từ . Giống như việc ngươi đang đối mặt với một hài tử hiểu nhiều về mối quan hệ nam nữ, thực sự khó để giải thích cho hiểu về mối quan hệ trong việc .

Bùi Thao trong lòng thầm nghĩ, lẽ đợi đến khi điện hạ lớn hơn chút nữa, ngài sẽ hiểu rõ. Thế nhưng mà Bùi Thao là, điện hạ nhà trải qua hai đời , nhưng đối với loại chuyện vẫn am hiểu...

Tiêu Tề Dự trở trong điện, chuẩn tiếp tục xử lý công văn, nhưng thoáng qua trăng sáng ngoài cửa sổ, chợt nhớ tới tựa hồ lâu gặp nàng, ngoài miệng sủng nàng, nhưng vẫn nhịn cầm lên giấy thư, gọi Bùi Thao qua mài mực. Trong lòng Bùi Thao cảm thấy vui vẻ, chẳng lẽ chỉ một cái chớp mắt, mà điện hạ nhà nghĩ thông suốt hả?

khi thấy Tiêu Tề Dự dùng bút chu sa phê tấu chương xuống bốn chữ to, thì cảm thấy đậu xanh rau má vô cùng bất lực, cảm thấy tuyệt vọng vô bờ đối với EQ của điện hạ nhà .

Như , dùng chu sa ngự bút xuống bốn chữ châm ngôn, đóng dấu bảo ấn Thái Tử của chồng lên, đó thổi khô, gấp , giao cho Bùi Thao gửi , bộ một loạt động tác như nước chảy mây trôi. Sau khi Bùi Thao lấy thư tín lui xuống, Tiêu Tề Dự liền thở một , đột nhiên cảm giác đôi khi sủng nịch một nữ nhân, khiến bản cảm giác thật vui vẻ, mệt mỏi lúc thổi bay, mí mắt cũng trở nên thần hơn, cảm giác còn cố gắng chiến đấu thêm hai ngày nữa.

Tống Ngọc Tịch bước từ tịnh phòng, lau đầu ngâm nga một bài hát, xuống bàn trang điểm. Sinh nhật năm nay trôi qua thật tuyệt, thật sự là nàng vui, bỗng nhiên ánh mắt thu hút bởi một phong thư quen thuộc đặt ở bàn trang điểm.

Buông khăn bằng gấm Tùng Giang đang dùng để lau đầu xuống, lau tay đang ướt lên khăn, xong xuôi mới cầm lấy phong thư, vội mở , mà để chiếu ngọn đèn dầu, quả nhiên khi ánh sáng xuyên qua, phong thư hiển mấy chữ to màu đỏ thắm, Tống Ngọc Tịch lập tức bỏ phong thư xuống, đương nhiên nàng đây là do ai đưa tới.

Vốn dĩ nàng hề , thế nhưng đến cuối vẫn dùng tánh mạng để đấu tranh, đành bất đắc dĩ mở phong thư , lôi giấy thư ở bên trong , thô lỗ mở , cúi đầu thoáng qua. Tâm tình của Tống Ngọc Tịch lập tức , ném giấy thư lên bàn trang điểm, ánh nến, tờ giấy bàn trang điểm cái lộ bốn chữ to: kiêu ngạo! Được đóng bảo ấn của Thái Tử chồng lên.

Thật sự là quá đủ rồi! Lần thứ nhất 'Thận Ngôn thận ' (cẩn thận lời và hành vi) thì cũng thôi , bởi vì thật sự là nàng và Định Vương cũng qua quá cận, vì sợ nàng hỏng thể diện của Hoàng gia bọn họ; nhưng là vì ? Sinh nhật cũng buông tha, tới giáo huấn nàng. Nàng là chỉ mở cửa hàng ở đường Trường An buôn bán lời ít bạc thôi ? Hắn suốt ngày thực hiện cải cách xây dựng tăng thêm phòng vệ đường biển, còn nàng thể lợi dụng trọng sinh để chút gì đó ? Hơn nữa, nàng cũng kiêu ngạo khoe khoang chứ, cho dù kiếm tiền nhưng vẫn hành xử khiêm tốn, cùng lắm là trả cho Tống Dật mười vạn lượng tiền vốn mà thôi, rõ ràng là những điều cũng thèm , chờ nổi thơ tới khuyên bảo nàng!

Được , cho dù là khuyên bảo, thì cũng thể đợi qua hôm nay ? Mặc dù trông cậy sinh nhật của nàng là lúc nào, nhưng... vốn một ngày đang vui, một phút bốc đồng của phá hỏng hết.

Sau khi cầm lên giấy thư xem qua, Tống Ngọc Tịch tức giận dùng ngón tay gõ gõ dấu bảo ấn của Thái Tử, thật giống như coi nơi đó là mặt của nào đó, gõ thôi còn đủ, nàng cuốn cuốn giấy thư thành một cuộn giấy mảnh đưa đến ánh nến đốt sạch sẽ! Cuối cùng vẫn hả còn đống tro tàn , khuôn mặt quỷ khó coi, xong xuôi mới tắt đèn, về phía giường ngủ.

Cũng để ý đến tên bại hoại phá hư tâm tình của khác!

Loading...