TRỌNG SINH TRỞ VỀ: NỮ CHÍNH GIẾT LUÔN NAM CHÍNH RỒI?! - CHƯƠNG 105: HỆ THỐNG BIẾN MẤT…

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-05-01 17:08:52
Lượt xem: 40

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Là hệ thống, nó chưa bao giờ được nếm thử những thứ này.

Có thể nói, Nhan Ly tặng quà thật sự đánh trúng tim đen của nó.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Mười phút cũng khá dài, hay là vừa ăn vừa truyền khí vận?

Thời gian nó tồn tại trên thế giới này với tư cách là một thực thể chỉ có mười phút, đợi thời gian kết thúc, Nhan Ly tặng quà cho nó, nó tự nhiên cũng không có phúc hưởng thụ.

Nhan Ly rất chu đáo mở đồ ăn vặt ra, lần lượt đưa đến trước mặt nó.

Mắt hệ thống sáng rực, "Đợi một chút, ta nếm thử một miếng, nếm xong rồi truyền khí vận."

Trong mắt Nhan Ly ý cười càng sâu, chăm chú nhìn hệ thống ăn một miếng.

"Nào, chúng ta bắt tay... Ơ? Đầu của ta..." Hệ thống lắc đầu, đây là lần đầu tiên nó gian lận tạo thực thể xuất hiện trong thế giới nhiệm vụ, sao đầu lại choáng váng như vậy?

Chẳng lẽ là kỹ thuật chưa thành thạo?

"Hệ thống đại nhân, ngài làm sao vậy?" Nhan Ly đứng thẳng, cúi đầu nhìn nó.

"Không sao không sao, chỉ là hơi chóng mặt, không ảnh hưởng đến việc truyền khí vận." Hệ thống một tay chống đầu, tay kia đưa ra về phía Nhan Ly.

Nhan Ly rũ mắt, lùi lại một bước.

Hệ thống cảm thấy rất khó chịu, có chút bực bội, "Cô đừng đứng xa như vậy, lại đây, ta choáng đầu quá không đi qua được."

Nhan Ly không lên tiếng.

"Cô nhanh lên, mau lại đây, thời gian cấp bách." Hệ thống lại thúc giục.

Cảm giác choáng váng của nó lại nặng hơn rồi, sao lại thế này?

Một vầng trăng treo trên bầu trời, màn đêm tĩnh mịch.

Nhan Ly hai tay đút túi quần, lại lui về phía sau nửa bước, cười như không cười nhìn nó, nói: "Đúng vậy, thời gian cấp bách."

Hệ thống ngã ngồi, ngơ ngác dựa vào gạch đá cẩm thạch.

Choáng quá...

Xong đời rồi.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu hệ thống lúc này.

Nó lại bị người phụ nữ này tính kế.

"Rốt cuộc cô là thứ gì?! Cô tuyệt đối không phải là người của thế giới này, cô là người trong nghề phải không?" Hệ thống hoảng sợ, nó không thể tin được cô lại có thể tránh được sức mạnh của mình.

Rõ ràng nó đã phong ấn dị năng của đối phương rồi...

"Không phải dị năng." Nhan Ly đột nhiên lên tiếng, giống như hiểu được nó đang nghĩ gì.

"Cô..." Hệ thống còn muốn nói gì đó, liền nghiêng đầu, trực tiếp ngất đi.

"Là thuốc mê." Nhan Ly bình tĩnh nói, cô biết nó không nghe thấy, cũng vẫn từ từ nói ra đáp án mà nó muốn, "Ngươi phong ấn dị năng của ta, là bởi vì ngươi trong khoảng thời gian này là yếu ớt nhất."

Điều này không khó đoán.

Hệ thống thua là do đã coi thường cô.

"Tại sao ngươi lại cho rằng ta là người ngây thơ?"

Hậu quả của việc nhìn người không rõ, kiếp trước cô đã nếm trải qua rồi.

Dưới thời mạt thế, quan niệm đạo đức phai nhạt, tất cả tiền đề đều là đảm bảo mình có thể sống sót, dù sao sinh tồn vẫn là quan trọng nhất.

Nhan Ly ngồi bên cạnh hệ thống, nhặt những đồ ăn vặt đã tẩm thuốc lên, lấy bật lửa ra thiêu hủy toàn bộ.

"Ngươi không hại ta, ta tự nhiên cũng sẽ không hại ngươi." Nhan Ly cúi đầu thu dọn đồ đạc, "Tiếc rằng, ngươi muốn giúp Bùi Tư Dạ tổn hại đến lợi ích của ta, vậy ta đành phải ra tay với ngươi."

Con người hay hệ thống, đều cho rằng cô dễ bắt nạt sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-105-he-thong-bien-mat.html.]

Xin lỗi, cô sẽ khiến cho tất cả bọn họ phải hối hận.

Nhan Ly không muốn làm nữ chính gì cả, dựa vào cái gì mà cô phải chấp nhận số phận bị chinh phục? Dựa vào cái gì mà cô phải "thích" Bùi Tư Dạ? Lại dựa vào cái gì mà phải bị hắn ngược thân ngược tâm?

Thời gian từng giây từng phút trôi qua...

Cơ thể của hệ thống là mô phỏng theo người bình thường của thế giới này, cho nên thuốc mê cũng có tác dụng với nó.

Ý thức hoàn toàn biến mất, đổi thành người bình thường ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy cũng không có chuyện gì.

Tiếc rằng, hệ thống nó không đợi được lâu như vậy.

"Trời tối rồi, hệ thống, ngươi cũng nên về nhà rồi." Nhan Ly đứng dậy, nhẹ nhàng nói.

Mười phút đã đến.

Hệ thống ở trước mặt Nhan Ly từ từ hóa thành tro bụi.

Từ nay về sau, thế giới này sẽ không còn hệ thống nữa.

Nhan Ly cố ý chọn thời cơ này để ly gián, bởi vì cô biết nếu sớm hơn, hệ thống chưa từng thấy sự "vô dụng" của Bùi Tư Dạ, vẫn còn ôm hy vọng vào việc chinh phục, chắc chắn sẽ không tin lời cô, càng không d.a.o động.

Sau khi 'tình bạn' giữa hệ thống và Bùi Tư Dạ xuất hiện một chút vấn đề nhỏ, lời nói của cô đã có tác dụng lớn, ly gián tự nhiên thành công.

Trên đường đi, Nhan Ly đã cắt đứt rất nhiều cơ duyên và bàn tay vàng của Bùi Tư Dạ, chuyên đi phá hoại.

Bây giờ, ngay cả bàn tay vàng lớn nhất bên cạnh anh ta cũng bị hủy trong tay cô.

Cho đến khi hệ thống hoàn toàn biến mất, Nhan Ly mới quay người rời đi.

Nhan Ly đi trên con đường trở về xe, đôi mắt lạnh lùng, biểu cảm hờ hững, luôn bình tĩnh ung dung, bước chân không nhanh không chậm.

Ánh trăng chiếu rọi lên người Nhan Ly, kéo dài bóng hình cô ra, ánh trăng dịu dàng hòa vào đường nét của cô, khuôn mặt mờ ảo.

Nhan Ly đưa tay lên giữ lấy mũ lưỡi trai, kéo vành mũ xuống thấp hơn, bóng tối đổ xuống, che khuất cả khuôn mặt, theo từng bước chân, lúc sáng lúc tối.

Bạch liên hoa gì chứ?

Từ đầu đến cuối đều là hắc liên hoa từ địa ngục bò lên.

Nhan Ly trở lại xe, từ trong không gian lấy ra một ít đồ ăn khuya.

Nhiệt độ trong xe cao, cô tháo mũ, cởi áo khoác, cùng mọi người ăn khuya, trò chuyện vui vẻ.

Tiếng cười nói vui vẻ vang vọng trong xe.

Ngày mai, mọi người sẽ khởi hành.

Nửa đêm, mọi người bị tiếng đập cửa xe đánh thức.

"Ai vậy?" Hàn Tiếu Tiếu dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, lẩm bẩm: "Không lẽ là zombie?"

Tần Hiểu Bạc đưa tay đẩy gọng kính trên sống mũi, bình tĩnh nói: "Chắc là không, dù sao đây vẫn còn trong phạm vi khu an toàn."

Bởi vì mọi người đều cần nghỉ ngơi, cho nên đi đường vào ban đêm không thích hợp lắm, dù sao cũng không vội đến vậy.

Thôi thì nghỉ ngơi cho khỏe một đêm, ngày mai mọi người ngủ dậy rồi xuất phát.

Nửa đêm canh ba thế này, nếu không phải zombie, vậy thì ai lại đột nhiên chạy tới gõ cửa?

Mở cửa sổ ra, Mục Tuyết Ca thò đầu ra ngoài, "Là Triệu Tình."

Triệu Tình?

Mí mắt Nhan Ly giật giật.

"Tần Hiểu Bạc! Anh xuống đây! Anh xuống đây cho tôi! Tôi có chuyện muốn tìm anh!" Triệu Tình ở ngoài xe lo lắng hét lớn.

"Tìm anh kìa." Mục Tuyết Ca ngồi trở lại trong xe, quay đầu hất tay về phía Tần Hiểu Bạc.

Cửa xe được mở ra.

Loading...