Nói thật thì kiếp trước lúc ban đầu, cô ta cũng không đến mức oán hận Nhan Ly đến vậy.
Là sự tương phản rõ rệt giữa hai người ở hậu kỳ mạt thế, khiến cô ta nảy sinh lòng đố kỵ, dần dần vặn vẹo trái tim này.
"Dì à, trên đường đi nếu không có chúng con bảo vệ, dì đã c.h.ế.t từ lâu rồi." Dương Thanh Y vỗ tay, "Bây giờ con cho dì một cơ hội."
"Dì đi tìm Nhan Ly, con mặc kệ dì dùng cách gì, nhất định phải khiến cô ta đến cầu xin con chấp nhận cô ta, cầu xin đội của chúng con che chở cho cô ta."
Cô ta đã không nhịn được muốn sỉ nhục con khốn Nhan Ly này rồi.
Cách hai kiếp, cuối cùng cô ta cũng có thể phô trương cảm giác vượt trội trước mặt Nhan Ly.
Bây giờ có rất nhiều người muốn gia nhập đội của cô ta, dù sao đội của họ có thể nói là đại diện cho sức mạnh hàng đầu.
Bản thân cô ta có dị năng hệ Thủy và Chữa Trị, đội trưởng Bùi Tư Dạ có dị năng khống chế Tinh Thần và dị năng hệ Lôi có sức tấn công cực mạnh, những thành viên khác cũng không yếu.
Triệu Tình có dị năng khống chế thực vật có tác dụng gây tê liệt, Trình Dương là dị năng hệ Hỏa, Hà Húc Thần là dị năng hệ Băng.
Nói tóm lại, ngoài bản thân cô ta, những người còn lại đều là dị năng có tính công kích.
Trong thế giới đầy rẫy zombie này, sở hữu dị năng có tính công kích là cách duy nhất để bảo vệ tính mạng.
Cho dù không cẩn thận bị zombie cắn cũng không sao, dù sao cô ta cũng sở hữu dòng m.á.u giải độc.
Có cô ta ở đây, sẽ không xảy ra chuyện bị nhiễm virus zombie.
Đội ngũ này gần giống với kiếp trước, chỉ là người kia từ Nhan Ly biến thành Dương Thanh Y.
Dương Thu Lan thất thần bước ra khỏi phòng.
Bà ta không nên ôm lấy tia hy vọng hão huyền đó.
Đều là kẻ điên.
Chỉ có Tiểu Ly của bà ta mới là người bình thường.
"Đúng rồi… mình phải đi tìm Tiểu Ly, dù sao mình cũng là mẹ nó, nó không thể thực sự tàn nhẫn như vậy…"
"Tiểu Ly không thể thực sự mặc kệ mình, nó vốn rất mềm lòng, nó vẫn quan tâm đến người mẹ này…"
Nhất thời danh tiếng của Dương Thanh Y lấn át tất cả mọi người, không biết là vô tình hay cố ý, Nhan Ly phát hiện Dương Thanh Y luôn lượn lờ trước mắt mình.
Không chỉ có cô ta, mà còn có cả Dương Thu Lan.
"Tiểu Ly, mẹ biết sai rồi, trước đây mẹ chỉ là miệng cứng lòng mềm, con đừng giận mẹ có được không?"
Nhan Ly đã không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu bà ta đến quấy rầy mình.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Tiểu Ly, ăn kẹo không? Đây là kẹo mẹ vẫn luôn không nỡ ăn." Dương Thu Lan chặn đường Nhan Ly, lấy ra một nắm kẹo lạc từ trong túi.
Sau đó hai tay dâng lên trước mặt cô, nhìn Nhan Ly đầy mong chờ.
"Tiểu Ly, tha thứ cho mẹ có được không? Mẹ con làm gì có thù hận qua đêm? Con nói có đúng không?"
Nhan Ly cực kỳ lạnh nhạt liếc nhìn nắm kẹo lạc trong lòng bàn tay bà ta.
Cô im lặng bao lâu, Dương Thu Lan cũng bưng kẹo đứng đó bấy lâu.
"Bà quên rồi sao, tôi bị dị ứng với lạc."
Nhan Ly lạnh lùng liếc bà ta một cái, thờ ơ nói: "Bà chưa từng hiểu tôi, càng chưa từng quan tâm đến tôi, bây giờ làm ra vẻ này cho ai xem?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-74-deu-la-ke-dien.html.]
"Không phải, không phải như vậy, Tiểu Ly con nghe mẹ nói…" Dương Thu Lan nhất thời hoảng hốt.
Bà ta đưa tay ra định chạm vào Nhan Ly.
Nhưng bị Nhan Ly không chút lưu tình hất ra.
Dương Thu Lan nhìn khuôn mặt lạnh lùng của cô, trái tim hoàn toàn nguội lạnh, đau khổ và hối hận bao trùm lấy bà ta.
Lưng bà ta bây giờ còng xuống, nhìn Nhan Ly với ánh mắt cầu xin, đôi mắt đỏ hoe.
“Hiện tại vật tư khan hiếm, số kẹo này là mẹ luôn không nỡ ăn, mẹ tưởng rằng con sẽ thích. Tiểu Ly... đều là lỗi của mẹ, là mẹ không biết con bị dị ứng với lạc, con cho mẹ thêm một cơ hội nữa, mẹ sẽ cố gắng thay đổi, mẹ sẽ bù đắp lại quá khứ...”
Nhan Ly sải bước về phía trước, Dương Thu Lan bị đồng đội chặn lại ở phía sau, giọng nói của bà ta càng ngày càng nhỏ, cho đến khi không thể nghe thấy được nữa.
Nhan Ly tìm vài tấm rèm di động, dựng quanh giường ngủ của mấy người họ.
Giường của họ vốn dĩ đã kê sát góc tường, chắn như vậy lại càng giống như khoanh ra một không gian nhỏ mới.
Rèm buông xuống, bên ngoài hầu như không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Nhan Ly chuyển ra một chiếc bàn gấp nhỏ có thể gập lại.
Mấy người bạn nhỏ chỉ biết trố mắt nhìn cô.
Giây tiếp theo, một quả dưa hấu ướp lạnh đã cắt sẵn xuất hiện trước mặt mọi người.
Trong sảnh lớn của khu tập thể đã bật điều hòa, bên ngoài sân vận động cũng có những người có dị năng hệ Băng trong đội của Bùi Tư Dạ tạo ra những bức tường băng cao nửa người.
Lúc này cộng thêm dưa hấu ướp lạnh, mới gọi là thoải mái.
“Chị đại của lòng em! Em muốn ôm chặt đùi chị.” Hàn Tiếu Tiếu nhào tới ôm chầm lấy Nhan Ly, thực sự không nhịn được mà “chụt” một cái lên mặt cô.
Có thể quen biết Nhan Ly, đây thực sự là chuyện may mắn nhất đời cô.
“Soạt” một tiếng.
Một góc rèm bị kéo ra.
“Mấy người đang lén lút ăn mảnh sau lưng mọi người à!” Người la hét ầm ĩ chính là Đại minh tinh Sở Tinh Hà.
Anh ta nhìn thấy trái cây tươi trên bàn, mắt trợn to như chuông đồng.
“Anh bị bệnh à, đó là vật tư của người ta, người ta thích ăn thế nào thì ăn chứ.” Xung quanh có người bất bình thay cho Nhan Ly và những người khác.
Mấy ngày nay trong khu an toàn thường xuyên xuất hiện thêm thức ăn một cách kỳ lạ, mặc dù Nhan Ly không thừa nhận, nhưng mọi người đều hiểu rõ, đều đoán được là do nhóm của họ đã âm thầm cung cấp.
Thứ hai là có quá nhiều người trong khu an toàn không ưa Sở Tinh Hà.
“Trời nóng như thế này, người có dị năng hệ Băng còn biết tạo ra chút băng cho mọi người mát mẻ, cô ta thì hay rồi, có dưa hấu cũng không biết chia sẻ cho mọi người.” Sở Tinh Hà vừa dứt lời, liền nhào tới định cướp dưa.
“Trong tình huống này căn bản không thể tìm được dưa hấu tươi ngon như vậy. Nhan Ly, rõ ràng cô sở hữu dị năng không gian, cô quá ích kỷ rồi! Có không gian mà còn không chịu cống hiến... A!!”
Sở Tinh Hà kêu thảm một tiếng, bị Nhan Ly đạp bay ra ngoài, co quắp trên mặt đất, đau đến mức mặt tái mét.
“Anh!”
Bạn gái “thường dân” của anh ta là Tần Duyệt lập tức chạy tới.
“Nhan Ly, cô quá đáng lắm rồi đấy!” Tần Duyệt giận dữ trừng mắt, vừa định vận sức dùng dị năng của mình cho Nhan Ly nếm mùi đau khổ, liền phát hiện mình không thể phát ra lực.
Lạc Ninh mặt không cảm xúc ngồi trên mặt đất, tay còn cầm nửa miếng dưa hấu, lạnh lùng nhìn Tần Duyệt.
Cậu đang điều khiển khả năng khống chế tinh thần của mình.