Nhan Ly nhướng mày nhìn Dương Thanh Y, lực đạo trên tay lại tăng thêm mấy phần.
"Đừng có giở chút tâm cơ đó ra trước mặt tôi, cũng đừng tính toán làm sao để hãm hại tôi và đội của tôi. Nếu không, tôi không ngại g.i.ế.c cô đâu."
Giọng điệu của Nhan Ly đột ngột tăng lên, khiến Dương Thanh Y run rẩy, nỗi sợ hãi trào dâng trong lòng lúc này còn lớn hơn cả cơn đau ở cổ tay.
"Chị dám!" Dương Thanh Y trừng lớn hai mắt, "Nhan Ly, nếu chị dám làm loạn, người phụ trách sẽ không tha cho chị đâu."
Nhan Ly cười nhẹ: "Tôi đương nhiên biết trong khu an toàn phải nghe theo sự quản lý của người phụ trách, phải tuân thủ trật tự và quy tắc ở đây, bất kỳ ai cũng không được làm loạn."
"Nhưng không may, tôi không thuộc về nơi này, tôi chưa bao giờ đồng ý sẽ ở lại khu an toàn mãi mãi, càng không đồng ý gia nhập khu an toàn, chuyện này người phụ trách cũng biết."
"Dù sao tôi cũng đã sống một đời, kiếp này tôi không quan tâm có thể sống lâu trăm tuổi hay không, nhưng nếu kéo theo cô và Bùi Tư Dạ xuống địa ngục cùng, cũng khá thú vị đấy."
Nhan Ly biết Bùi Tư Dạ đang đứng ở cửa, câu này cô cố ý nói nhỏ nhất, đảm bảo chỉ có Dương Thanh Y nghe thấy.
Dương Thanh Y vừa sợ vừa tức, nhất thời há hốc miệng, đến cả âm thanh cũng không phát ra được.
Qua một lúc lâu, Dương Thanh Y mới thốt ra một câu: "Chị đúng là đồ điên!"
Nhan Ly không nói gì, chỉ cười cười, ngón tay đột nhiên dùng sức.
"Rắc"
Cổ tay Dương Thanh Y gãy vụn.
"A!!"
Gần như chỉ trong nháy mắt, Dương Thanh Y đau đến mức mặt trắng bệch, đôi môi tái nhợt không ngừng run rẩy, ôm cổ tay, khom lưng quỳ xuống bên cạnh.
Bùi Tư Dạ ở ngoài phòng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên trong, theo bản năng đẩy cửa ra.
Hành động của anh ta cứng đờ khi chạm phải ánh mắt của Nhan Ly.
Nhan Ly đứng cạnh rèm cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ, hắt lên vai cô, giống như phủ lên cô một vầng hào quang thánh khiết.
Còn bản thân cô, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng nở nụ cười mang ý vị khó hiểu, ánh mắt lạnh lùng, trên người luôn toát ra khí chất tùy hứng, cứ như vậy cao cao tại thượng liếc nhìn Dương Thanh Y mặt tái nhợt, không ngừng kêu gào.
"Y Y!" Bùi Tư Dạ sải bước qua, đỡ lấy Dương Thanh Y đang toát mồ hôi lạnh.
Anh ta vừa rồi theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại không thể không thừa nhận một chuyện.
Ngay vừa rồi, trong khoảnh khắc đó, tim anh ta vậy mà lại run lên.
Quay đầu nhìn lại Dương Thanh Y yếu đuối, dường như thật sự chỉ có người phụ nữ như Nhan Ly mới xứng với anh ta.
Mạt thế không cần kẻ yếu, Bùi Tư Dạ cảm thấy so với Dương Thanh Y cả ngày chỉ biết khóc lóc, Nhan Ly có vẻ thích hợp để trở thành người đứng bên cạnh anh ta hơn.
Còn Dương Thanh Y, chỉ thích hợp để làm ấm giường.
【Ký chủ, không cần phải khó xử, anh là nam chính, thật ra có thể có cả hai.】
Bùi Tư Dạ khựng lại, lời của hệ thống đ.â.m trúng tim đen của anh ta.
"Anh Bùi... em đau." Dương Thanh Y khóc như mưa, dáng vẻ nhỏ bé đó nếu Nhan Ly không biết bản tính của cô ta, e rằng cũng sẽ bị thu hút mà mềm lòng.
Giả vờ yếu đuối, ngay cả khóc cũng có thể đúng lúc, khóc ra vẻ đẹp thê lương và rung động lòng người, chiêu này cho Nhan Ly thêm mười kiếp, cô cũng tuyệt đối không học được.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"Anh Bùi, anh đừng trách chị, chị ấy không cố ý đâu, vừa rồi chúng em chỉ là nói chuyện không hợp ý nhau. Có lẽ chị ấy cũng không chú ý lực tay của mình lại lớn như vậy, em không trách chị, chị ấy là vô tâm."
Vừa nói, nước mắt vừa chảy giàn giụa, khóc đến mức khiến người ta thương xót.
Bùi Tư Dạ trầm giọng nói: "Cô Nhan, không định giải thích sao?"
"Giải thích?" Nhan Ly cười như không cười, "Bạn gái anh không có cảm giác an toàn, sợ tôi cướp mất anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-78-la-nam-chinh-that-ra-ky-chu-co-the-trai-om-phai-ap-my-nhan.html.]
Bùi Tư Dạ nhướng mày, trong ánh mắt nhìn Nhan Ly vậy mà thoáng qua một tia mong đợi.
"Vậy cô sẽ làm thế không?"
Câu này vừa hỏi ra, không chỉ Nhan Ly im lặng, ngay cả Dương Thanh Y cũng quên cả khóc.
Nhan Ly im lặng hoàn toàn là vì cạn lời.
Cạn lời đến cực điểm.
Đàn ông ấy mà, có thể bớt tự tin một cách kỳ lạ đi được không?
"Tôi không nhặt rác." Nhan Ly nhún vai: "Bạn trai này của em có vẻ không đạt tiêu chuẩn rồi, lúc này chẳng phải nên chuyên tâm dỗ dành bạn gái mình sao?"
Biểu cảm của Bùi Tư Dạ trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
"Dương Thanh Y, chị thật lòng khuyên em một câu, bạn trai ba lòng hai dạ, hoặc là dứt khoát đổi người, hoặc là dạy anh ta làm người, dạy không được thì thiến luôn đi."
Sắc mặt Bùi Tư Dạ càng khó coi hơn, đen như đáy nồi.
Nhan Ly quay người rời đi, để lại không gian cho hai người họ.
Ngón tay Bùi Tư Dạ lau nước mắt cho Dương Thanh Y, ánh mắt lại dán chặt vào Nhan Ly.
Một màn này rơi vào mắt Dương Thanh Y, lửa giận trong lòng cô ta càng bùng cháy dữ dội.
Không phải nói không đấu đá nữ nhân sao?
Không phải nói không coi trọng đàn ông của cô ta sao?
Đều là giả.
Nhan Ly đang nói dối!
Nhan Ly không biết Dương Thanh Y đang mắng chửi mình như thế nào trong lòng, cô tiếp tục đi con đường của mình, ở chỗ rẽ cầu thang, không ngờ lại đụng phải Dương Thu Lan.
Khóe miệng cô giật giật, thầm nghĩ giữa những thần ôn này có từ trường hấp dẫn gì sao?
Một người xuất hiện, tất cả những người khác đều theo sau.
Nhan Ly mặt không biểu cảm tiếp tục đi về phía trước.
"Tiểu Ly, con định đi đâu vậy?" Dương Thu Lan đuổi theo cô, cười làm lành hỏi.
Nhan Ly liếc bà ta một cái, "Liên quan gì đến bà?"
Dương Thu Lan: "..."
Bà ta xấu hổ cười cười, lại tiếp tục theo sau.
"Tiểu Ly, cho mẹ thêm một cơ hội nữa có được không?"
Thấy Nhan Ly không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía trước, đến cả trả lời bà ta cũng lười, Dương Thu Lan trong lòng dâng lên một trận chua xót.
"Tiểu Ly, mẹ định tái hợp với bố con rồi."
Dương Thu Lan ở phía sau đột nhiên hét lên một câu.
Câu nói này thành công khiến Nhan Ly dừng bước, cô khựng lại, quay người.
Thấy cô cuối cùng cũng chịu nhìn mình, Dương Thu Lan trong lòng dâng lên một trận vui mừng.
Vội vàng xoa xoa tay, đuổi theo, "Tiểu Ly, sau này chúng ta vẫn là một gia đình hoàn chỉnh, con có vui không? Sau này bố mẹ đều sẽ ở bên cạnh con."
Nhan Ly cúi đầu, khóe miệng cong lên, tiếng cười trầm thấp tràn ra từ cổ họng, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong mắt tràn đầy châm chọc.
"Dương Thu Lan, bà đúng là đến c.h.ế.t vẫn là kẻ lụy tình."