TRỌNG SINH TRỞ VỀ: NỮ CHÍNH GIẾT LUÔN NAM CHÍNH RỒI?! - CHƯƠNG 80: CUỘC ĐỜI THẤT BẠI CỦA MỘT KẺ THUA CUỘC ĐÁNG THƯƠNG

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-04-27 16:18:07
Lượt xem: 44

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần này Nhan Trấn Giang nổi giận đùng đùng: "Dương Thu Lan, bà không có não hay là úng nước rồi hả? Tiểu Ly bây giờ là nhân vật lớn, bà phải dỗ dành nó, không thể như trước đây mở miệng là mắng con ranh hay đồ lỗ vốn!"

"Chậc! Thôi bỏ đi." Nhan Trấn Giang khinh thường liếc bà ta: "Đồ vô dụng, đúng là đồ nhà quê, sớm biết bà sẽ làm hỏng chuyện, tôi đã không nhờ bà đi tìm Tiểu Ly."

"Tôi nói chứ, bà đúng là đồ vô dụng thật. Năm đó chúng taly hôn, Tiểu Ly còn ở với bà. Hai mươi năm trời mà cũng không nuôi nổi chút tình cảm nào à? Đến cả đứa con gái ruột cũng chẳng thèm nghe lời, Dương Thu Lan à, mày đúng là thất bại triệt để — từ đầu đến cuối chỉ là một kẻ thua cuộc đáng thương!"

Dương Thu Lan dựa vào cầu thang, ánh mắt vốn dại ra, sau khi nghe những lời này của ông ta, đột nhiên d.a.o động.

"Ông nói muốn tái hợp với tôi, thật ra là muốn Tiểu Ly bảo vệ ông, muốn con bé đưa hết vật tư cho ông đúng không?" Dương Thu Lan đột nhiên ngẩng đầu lên.

"Bà đừng làm như mình cao thượng lắm, chẳng phải bà cũng có suy nghĩ đó sao?" Nhan Trấn Giang có chút chột dạ, quay mặt đi, tiếp tục mắng bà ta.

"Thôi, tôi không thèm nói chuyện với cái đồ ngu ngốc như bà nữa. Nhanh lên, cơm nước ở nhà ăn chán ngấy rồi, bà còn không mau nghĩ cách, bảo con bé kia làm cho tôi chút đồ ăn ngon. Yêu cầu của tôi cũng không cao, bốn món một canh thêm hai ly rượu là được."

Sau khi Nhan Trấn Giang rời đi, Dương Thu Lan cuối cùng mới cảm thấy bên tai mình yên tĩnh trở lại

Bà đứng dậy, nước mắt giàn giụa, từng bước đi lên cầu thang…

Trên sân thượng, ánh nắng chói chang, Dương Thu Lan dang rộng hai tay.

Giây phút rơi xuống, bà cảm thấy mình đã được tự do.

Đời người, sao lại sống thê thảm đến vậy?

Đời người, sao lại dài đằng đẵng đến vậy… dài đến mức phải chủ động kết thúc.

————

Giữa hai hàng lông mày của Nhan Ly đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, cô đưa tay ôm lấy đầu.

"Sao vậy?" Mục Tuyết Ca lo lắng hỏi, "Không khỏe à?"

Hàn Tiếu Tiếu lại gần, "Có phải gần đây mệt quá không?"

Sắc mặt Nhan Ly dịu lại, khoát tay: "Không sao."

Đột nhiên, trong đầu cô dường như có hình ảnh nào đó thoáng qua.

Giống như có người rơi từ trên cao xuống.

Nhan Ly muốn bắt lấy hình ảnh đó xem rốt cuộc là gì, vì vậy cô nín thở, nhắm mắt suy nghĩ.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

Bên ngoài có người lớn tiếng la hét, còn có người hét chói tai, lập tức thu hút rất nhiều người kéo nhau ra xem náo nhiệt.

Tần Hiểu Bạc vội vàng chạy vào, "Nhan Ly! Cô… Dương Thu Lan nhảy lầu rồi."

Anh ta vốn định nói "mẹ cô", nhưng lại nghĩ đến mối quan hệ mẹ con như nước với lửa của họ, Nhan Ly còn đơn phương cắt đứt mọi quan hệ với Dương Thu Lan.

Nghe anh ta nói vậy, Nhan Ly sửng sốt, "Anh nói gì?"

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Dương Thu Lan vừa nhảy từ sân thượng xuống, bây giờ… đã tử vong tại chỗ." Tần Hiểu Bạc mím môi, cẩn thận trả lời Nhan Ly.

Dù sao anh ta cũng không chắc chắn ý của đội trưởng là gì.

Nhan Ly nghe xong, cúi mắt xuống, hàng mi rũ xuống che khuất cảm xúc trong đáy mắt, im lặng mất mấy phút.

"Tôi biết rồi." Cô gật đầu.

Trên mặt vẫn không có biểu cảm gì.

"Có… có muốn đi xem không?" Mục Tuyết Ca do dự hỏi.

Nhan Ly day day huyệt thái dương, lắc đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-80-cuoc-doi-that-bai-cua-mot-ke-thua-cuoc-dang-thuong.html.]

Tâm trạng của cô rất phức tạp, không hẳn là đau buồn, nhưng cũng không thoải mái.

Đó là một cảm xúc cực kỳ phức tạp.

Trước đây khu an toàn cũng thường xảy ra chuyện như vậy, dù sao con người dưới áp lực cao rất dễ nghĩ quẩn.

Mọi người không biết khi nào ngày tận thế mới kết thúc, cũng không biết mình có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai hay không, liệu giây tiếp theo có bị zombie cắn c.h.ế.t hay không.

Kết thúc sinh mạng, ngược lại trong hoàn cảnh tận thế này lại trở thành cách giải quyết tốt nhất.

Dưới sự sắp xếp của người phụ trách, rất nhanh đã xử lý xong chuyện này.

Người phụ trách biết các mối quan hệ của Dương Thu Lan lúc còn sống, lần lượt đi nói "chia buồn".

Anh ta cũng đến trước mặt Nhan Ly an ủi vài câu.

Nhan Ly chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Tin tức Dương Thu Lan qua đời truyền đến tai Dương Thanh Y và Nhan Trấn Giang, cả hai đều rất sốc.

Theo Dương Thanh Y thấy, dì của cô rất ham sống sợ chết, sao có thể dễ dàng lựa chọn kết thúc sinh mạng?

Chắc chắn có uẩn khúc.

Vì vậy Dương Thanh Y bắt đầu tung tin đồn trong khu an toàn, nói Nhan Ly đã g.i.ế.c mẹ mình.

Khi tin đồn này mới bắt đầu lan truyền, mọi người đều cảm thấy rất hoang đường, không ai tin.

Nhưng tin đồn càng lan truyền càng mạnh, những chuyện không có thật, lại có vẻ giống như sự thật.

Vì vậy, một số ít người bắt đầu nửa tin nửa ngờ, thậm chí cuối cùng hoàn toàn tin vào tin đồn này.

Hôm đó, như thường lệ cùng các bạn đi lấy cơm, Nhan Ly phát hiện ánh mắt mọi người nhìn mình rất kỳ lạ.

Cô nhìn quanh, thấy Dương Thanh Y đang ngồi bên cạnh Bùi Tư Dạ.

Dương Thanh Y đang cười trộm, vẻ mặt đắc ý.

Lời đồn đáng sợ, Nhan Ly, cô cứ chờ bị dư luận của công chúng đè c.h.ế.t đi!

"Nhan Ly…" Hàn Tiếu Tiếu lo lắng nắm lấy cánh tay Nhan Ly.

"Tôi không sao." Nhan Ly cười.

Yên tĩnh ăn xong, dọn sạch đĩa xong, Nhan Ly đột nhiên đứng dậy.

Sau đó sải bước đi về phía Dương Thanh Y.

Lúc này, Dương Thanh Y vừa làm nũng với Bùi Tư Dạ xong, cô ta ngẩng đầu lên, liền thấy Nhan Ly đang đi về phía mình.

Cô ta theo bản năng căng thẳng.

"Sao vậy?" Bùi Tư Dạ nhận thấy tâm trạng bạn gái không ổn, theo ánh mắt của cô ta quay đầu lại, cũng nhìn thấy Nhan Ly.

Nhan Ly đi đến trước bàn của họ, hàng mi dài và rậm, hơi rũ xuống, từ trên cao nhìn xuống Dương Thanh Y "dịu dàng yếu đuối".

"Chị… chị, chị có chuyện gì sao?" Dương Thanh Y theo bản năng nuốt nước bọt.

"Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng chứ?" Nhan Ly hơi cúi người, hai tay chống lên bàn, cười như không cười hỏi.

Dương Thanh Y lắp bắp: "Tôi… tôi không biết cô… cô đang nói gì."

"Không biết à?" Nhan Ly nheo mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt cô ta, cơ thể lại tiến lại gần hơn một chút, "Là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết?"

Nhan Ly như vậy, cực kỳ áp bức, ngay cả Bùi Tư Dạ cũng hiếm khi cảm thấy áp lực.

Loading...