Ba giây sau.
Quả nhiên giống hệt như hệ thống nói.
Lực hút mạnh đến kinh khủng, Bùi Tư Dạ vốn đã đầu óc quay cuồng, lực hút mạnh này như muốn lột da hắn ra, đau đớn đồng thời cũng làm tăng thêm cảm giác chóng mặt của hắn.
Sau khi Bùi Tư Dạ vào thế giới trong gương, đầu đau như búa bổ, ngã xuống đất thở hổn hển, qua mười mấy phút mới đỡ hơn.
Hệ thống không dám lên tiếng.
Sợ bị mắng.
Lúc mới quen biết hệ thống, thái độ của Bùi Tư Dạ còn khách sáo lễ phép, sau này càng ngày càng thân thiết, liền dần dần bộc lộ khuyết điểm của tính cách.
Tự cao tự đại.
Ngay cả hệ thống, Bùi Tư Dạ cũng không coi ra gì.
Điều này khiến hệ thống đôi khi nghĩ lại đều thấy uất ức, nó đã trói buộc qua bao nhiêu ký chủ, đã tiến hành vô số nhiệm vụ, cho dù là nam chính trong các nam chính “Long Ngạo Thiên” cũng phải khách khí với nó.
Thôi kệ đi, nhịn thêm một thời gian nữa.
Nếu không phải vì chút KPI và tài nguyên khí vận, đường đường là hệ thống như nó cũng không đến mức hèn mọn như vậy.
Bùi Tư Dạ nhìn quanh, không thấy bóng dáng Nhan Ly.
Trước mặt hắn là hành lang tối tăm dài dằng dặc.
【Ký chủ, đây là hành lang vô tận, ngài chạy nhanh một chút chắc có thể đuổi kịp nữ chính.】
…
Sau khi Nhan Ly bị kéo vào, “Nhan Ly” trong gương liền biến mất.
Cô dứt khoát vác xẻng, cầm đèn pin bước nhanh về phía trước.
“Bịch bịch…”
Tiếng bóng da đập trên mặt đất từ xa đến gần.
Nhan Ly giơ đèn pin trong tay lên, chiếu về phía trước.
Hành lang tối đen không thấy điểm cuối.
Nhưng phía trước xuất hiện một cô bé mặc váy đỏ.
Cô bé đang chơi đập bóng, rất có nhịp điệu.
Thú vị đấy.
Nhan Ly cong môi cười, đặt xẻng trên vai xuống, tay trái cầm đèn pin, tay phải xách xẻng, đột nhiên tăng tốc.
Chạy nhanh về phía trước.
Một màn này khiến bé gái áo đỏ đang chơi bóng nảy cũng phải sững sờ.
Người bình thường nhìn thấy cô bé, không phải nên quay đầu bỏ chạy sao?
Sao người này không những không chạy, lại còn hướng về phía mình mà chạy tới?
Thể chất của Nhan Ly rất tốt, tốc độ chạy bộ cũng được rèn luyện rất nhanh.
Càng đến gần, Nhan Ly càng nhìn rõ diện mạo của đối phương.
Hai mắt đều là lòng trắng, không có con ngươi đen, khóe mắt còn chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi.
Còn về chiếc váy, căn bản không phải váy đỏ, mà là váy trắng bị nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi.
Chân váy vẫn còn nhỏ giọt chất lỏng.
Một màn này, quả thực rất rùng rợn, đáng sợ.
Cô bé ngẩng đầu cười với cô, nụ cười mang theo sự lạnh lẽo và quỷ dị, vừa định mở miệng nói, đã bị Nhan Ly nhanh chân cướp lời.
"Chơi bóng vui không?" Nhan Ly hỏi trước.
Bé gái áo đỏ ngẩn ra, theo bản năng trả lời: "Vui ạ."
"Chị muốn chơi cùng em không?" Bé gái áo đỏ cười "khúc khích", đưa tay về phía Nhan Ly.
Nhan Ly mỉm cười nói: "Được, em muốn chơi thế nào?"
"Chúng ta đá bóng nhé? Ai không đỡ được bóng sẽ phải dùng đầu mình làm bóng để đá đấy ạ." Cô bé trả lời với giọng non nớt.
Nhan Ly tiếp tục nói: "Được thôi."
Cô bé hài lòng, ôm quả bóng nhỏ quay người đi vài bước, cách Nhan Ly một khoảng.
Sau đó, giọng nói lạnh lẽo vang lên một cách u ám: "Chị gái chuẩn bị sẵn sàng nhé, bắt đầu đá bóng đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-tro-ve-nu-chinh-giet-luon-nam-chinh-roi/chuong-95-roi-vao-pho-ban-hanh-lang-vo-tan.html.]
Nói xong, cô bé đột nhiên bắt đầu hát một bài đồng d.a.o kỳ quái.
Bùi Tư Dạ ở bên kia nhíu mày, "Âm thanh gì vậy? Có người đang hát sao?"
NPC sẽ không xuất hiện một cách vô cớ, cần phải có điều kiện đặc biệt để kích hoạt.
Xem ra Nhan Ly đang ở phía trước.
Bùi Tư Dạ tăng nhanh bước chân.
Hắn không mang theo bất kỳ công cụ chiếu sáng nào, nên chỉ có thể dựa vào bản năng, mò mẫm trong bóng tối.
Giờ đây, nghe thấy tiếng hát truyền đến từ phía trước, đây cũng coi như là một sự chỉ dẫn.
【Ký chủ cố lên! Ký chủ giỏi nhất! Hy vọng ðang ở phía trước!】
Hệ thống kịp thời đưa ra lời động viên.
Quả bóng nhỏ hướng về phía Nhan Ly, cô giơ chân, đá rất chuẩn xác trở lại.
Cô bé cười vỗ tay, giọng hát đồng d.a.o cũng cao hơn gấp mấy lần.
Trông có vẻ rất hứng thú.
Vòng thứ hai bắt đầu.
Bé gái áo đỏ lại đá bóng tới, lần này quả bóng nhỏ đột nhiên xuất hiện ảo ảnh ở giữa đường, phân tách thành ba quả bóng nhỏ giống hệt nhau.
Hơn nữa, ba quả bóng nhỏ đó lần lượt lăn về phía Nhan Ly từ những hướng khác nhau.
Cô chỉ có một đôi chân, hiển nhiên không thể đồng thời đá trúng ba quả bóng.
Khi quả bóng nhỏ gần nhất lăn đến trước mặt cô, cô điều chỉnh góc độ, dùng sức đá mạnh!
Quả bóng số một va chạm hoàn hảo với quả bóng số ba, vì vậy theo quán tính, hai quả bóng đó đều quay trở lại, lăn trở lại trước mặt cô bé áo đỏ.
Quả bóng số hai chắc chắn không kịp xử lý, đá hụt.
Cô bé áo đỏ cười nhọn, "Chị thua trò chơi rồi!"
Giọng nói đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh lẽo, âm trầm, cô bé nghiêng đầu cười khúc khích: "Chị gái... hãy để cái đầu lại đây... để lại đây."
"Cho em đá làm bóng..."
Bóng dáng màu đỏ di chuyển trong nháy mắt, mỗi lần di chuyển đều tiến lại gần Nhan Ly hơn.
"Đá làm bóng! Đá làm bóng! Làm bóng..."
"Bốp!"
"Bịch!"
Nhan Ly vung xong xẻng sắt, nhìn cái đầu trên mặt đất, đá một cước.
Còn không quên trợn mắt, ghét bỏ nói: "Cho ngươi mặt mũi rồi phải không?!"
Cô đồng ý chơi trò chơi với bé gái áo đỏ, nhưng cô không nói rằng mình không thể chơi xấu.
"Áaa!" Cô bé kêu lên một tiếng.
Người này không có võ đức.
Nhan Ly nhìn ra phía sau, dựng tai lên.
Cô có thể cảm thấy Bùi Tư Dạ đang ngày càng đến gần nơi này.
Tốt lắm.
Cô chạy nhanh đuổi theo, nhặt cái đầu của cô bé lên, sau đó làm một động tác ném tạ vô cùng tiêu chuẩn về phía đầu hành lang.
Lần ném này, Nhan Ly tập trung toàn bộ sức lực của mình.
Có thể nói là sức b.ú sữa mẹ cũng được cô sử dụng hết.
Bùi Tư Dạ mò mẫm trong bóng tối vẫn đang tăng tốc đi về phía trước, hắn đã nghe thấy tiếng ồn ào từ phía trước hành lang.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
"A Ly, em ở phía trước đúng không?" Hắn gọi.
"A Ly, em đừng sợ, anh tới đây, anh tới bảo vệ em đây."
Nhan Ly bị kéo vào nơi quỷ quái này, chắc chắn đã bị dọa cho sợ hãi tột độ rồi nhỉ?
Không sao, đợi hắn đến an ủi cô.
Bùi Tư Dạ trong lòng thực ra cũng có chút vui mừng.
Hắn cho rằng sau chuyện này, Nhan Ly nhất định sẽ bớt đi tính khí kỳ quái kia.
Dù sao, Bùi Tư Dạ biết rõ, nơi này không phải là thế giới thực, mò mẫm đi trong hành lang vô tận này, trong lòng cũng có chút run rẩy.
Một nơi mà ngay cả đàn ông trưởng thành cũng cảm thấy sợ hãi, thì cho dù người phụ nữ có mạnh mẽ đến đâu cũng không chắc có thể tiếp tục giữ được bình tĩnh.