Bỗng  lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
 
“Duệ Vương điện hạ giá đáo!”
 
Tiểu hoàng môn lớn tiếng thông truyền.Toàn  đẫm m-á-u, Thẩm Như Tích như bắt  cọng rơm cứu mạng.Nàng ngẩng đầu, cố gắng nở  một nụ  đắc ý:
 
“Thẩm Thiên… Du… Thất hoàng tử ca ca đến cứu  .Ngươi chờ đó…  nhất định sẽ gi-ếc ngươi…”
 
Ta  một  nữa cảm thán, nàng vẫn ngu  như heo.Thẩm Như Tích tuy sớm tối đối mặt cùng Tiêu Cảnh, chẳng hiểu gì về con  của .Tiêu Cảnh bề ngoài ôn hòa như ngọc,Kỳ thực nội tâm  vô cùng kiêu ngạo cứng cỏi.
 
Chàng đa tình, nhưng cũng  cao ngạo.Một  thất tín, đời đời  dùng.Dù là kiếp   kiếp ,Ngay khoảnh khắc Thẩm Như Tích từ chối hôn sự giữa chốn triều đình,Chàng   còn chút tình cảm nào với nàng.
 
Nếu còn nửa điểm vương vấn,Ngày hôm qua, khi Hoàng đế đẩy nàng  Hoán Y Cục,   sớm can thiệp.Sự sống còn hôm qua  còn   tay, hôm nay   thể đến cứu?
 
Ta chẳng buồn phản ứng, chỉ tặng nàng một cái lườm khinh bỉ. Thẩm Như Tích vẫn  hiểu.
 
“Thất hoàng tử ca ca… cuối cùng  cũng đến… cứu Như Tích … Như Tích đau quá…Chàng nhất định  giúp Như Tích báo thù… đem Thẩm Thiên Du… băm th-â-y vạn đoạn!”
 
Thẩm Như Tích như con hươu con  thương, nức nở  lóc  Tiêu Cảnh  đến gần,Tay rướm m-á-u níu lấy tà áo đỏ thẫm của  như bám lấy cọng cỏ cứu mạng. giây tiếp theo,  vung mạnh  khỏi  .
 
Tiêu Cảnh khó chịu giũ sạch lớp áo cưới dính m-á-u, giọng lạnh như băng đá:
 
“Tiện tỳ nơi nào  dám  bẩn hỉ phục của bản vương và vương phi.”
 
“Cái gì mà vương phi?! Thất hoàng tử ca ca!Chàng thật sự  cưới Thẩm Thiên Du tiện nhân đó ?!Người  yêu là  mà! Cưới nàng thì  là gì?!”
 
“Vô lễ.Tiện tỳ mạo phạm vương phi, đúng là nên trượng trách.Các ngươi, đ-á-nh tiếp.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-va-mat-ty-ty-dam-nhu-cuc/chuong-5.html.]
Nhữn cây trượng  vì sự xuất hiện của Tiêu Cảnh mà dừng ,Giờ   nữa vung lên. Thẩm Như Tích   choáng váng,  đau  uất.Không còn giả vờ ngoan hiền dịu dàng như ,Dứt khoát gào  như điên:
 
“Thất hoàng tử ca ca… a! Chàng mở mắt    ,  là Như Tích mà!Chàng   thể… vô tình như thế… A!Chúng   cùng cưỡi ngựa, cùng săn bắn, a!Cùng ngắm tuyết, ngắm …  quên  ?! A!Sao   thể đối xử với  như ?!”
 
Tiếng gào  chẳng  thể thống gì của nàng khiến đám cung nữ, thái giám hóng chuyện ùn ùn kéo đến.Sắc mặt Tiêu Cảnh đen kịt như mực, khó coi chẳng khác gì  đổ cả đấu than lên đầu.Lúc ,  cũng   tự bao giờ  sinh  hứng thú xem trò .
 
“Khóe môi nàng cong như thế là ?Bản vương mất mặt như , vương phi  vui đến thế ?”
 
Trong khoảnh khắc, nụ  nơi khóe miệng  đông cứng .
 
“Thiếp…”
 
Ta vội vàng định giải thích.Lại  Tiêu Cảnh ngắt lời lạnh tanh:
 
“Lên kiệu, nghênh đón vương phi nhập phủ.”
 
Từ  đến nay, nữ nhi nhà thần tử gả  hoàng tộc, chỉ cần  trưởng đưa tiễn,  cần hoàng tử tự  nghênh đón. Tiêu Cảnh  đích   cung, đón  về vương phủ.
 
Chỉ trong một thời gian ngắn, khắp kinh thành ngõ lớn hẻm nhỏ đều truyền tụng rằng Duệ Vương đối với  – vị vương phi  – tình thâm nghĩa trọng.Chỉ  ,  thực sự bước chân  Duệ Vương phủ, mới hiểu tất cả chỉ là do  cố ý dựng nên.
 
Duệ Vương phủ hiện   mắt, lầu son gác tía, mái ngói lưu ly, tường son cột ngọc, từng cành cây ngọn cỏ đều  chăm chút cẩn thận.Chỉ là…  chẳng  chút khí tức hỷ sự nào.
 
Đừng  bố trí tỉ mỉ, đến cả chữ “Hỷ” cũng hiếm thấy.Có thể thấy rõ, Tiêu Cảnh đối với , với Thẩm gia, là chán ghét đến cực điểm.
 
 điều  cũng chẳng thể trách .Ai bảo Thẩm Như Tích đem    trò , đùa giỡn như khỉ múa rối?Tiêu Cảnh vẫn chịu cho Thẩm gia chút thể diện, cũng coi như  nhân nghĩa lắm .
 
Huống chi  gả cho Tiêu Cảnh, vốn dĩ   vì  sánh vai bên , đầu bạc răng long.Chẳng qua thế cuộc bức bách,  thể  chọn.Chúng  đối xử khách sáo, giữ lễ,  ai nợ ai, ngược  càng thoải mái.
 
Nghĩ , lòng   thấy nhẹ nhõm.Giúp Thẩm gia vượt qua kiếp nạn, trừng trị Thẩm Như Tích một trận  trò,  chẳng cần hầu hạ Tiêu Cảnh,Quả là tam hỷ lâm môn!