TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 101

Cập nhật lúc: 2025-07-24 03:29:58
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng tiểu nương tử mềm mại, tràn đầy niềm vui giấu giếm.

Hoắc Giác cảm thấy mệt mỏi dọc đường dường như tan biến trong thoáng chốc, nhếch môi, dịu dàng : “Sao nàng khoác thêm áo choàng hẵng ngoài?”

Nói , cởi chiếc áo choàng xuống, khoác lên nàng. Thân hình Khương Lê nhỏ hơn khá nhiều, mặc áo của trông như trẻ con mặc trộm quần áo của lớn , nhỏ nhắn xinh xắn, khiến khỏi thương yêu.

Hoắc Giác dừng bước, cẩn thận buộc dây áo ở cổ cho nàng.

Khương Lê ngoài vội vàng, quên mất bên ngoài còn đang đổ tuyết, chỉ quên khoác áo choàng mà còn quên cả lò sưởi tay. Lúc trời còn sớm, đang là lúc lạnh nhất trong ngày, ngay cả khí cũng lạnh như lưỡi d.a.o băng, luồn thẳng cổ.

Chiếc áo choàng Hoắc Giác cởi vẫn còn ấm của , ấm áp dễ chịu, Khương Lê cảm thấy trong lòng ngọt ngào, dịu giọng với Hoắc Giác: “Chàng ăn sáng ? Ta đang định ăn điểm tâm, nếu ăn, để bảo nhà bếp mang thêm đồ ăn lên, chúng cùng ăn nhé?”

Hoắc Giác cụp mắt nàng, ánh mắt dịu dàng như tuyết tan, một chữ “Được”.

Khương Lê kéo vạt áo choàng, nghiêng đầu , lải nhải chuyện, như thể mấy ngày gặp vô vàn chuyện để .

Hai sát bên , ánh đèn lồng giấy dầu hành lang tỏa xuống một mảng ánh sáng dịu dàng, chiếu bóng hai dần dần kéo dài, đan .

Đến chính viện, Hà Chu cùng Đào Chu, Vân Chu tự giác dừng bước cửa nguyệt.

Khương Lê và Hoắc Giác cùng phòng ngủ, trong phòng đặt chậu than, tỏa hương thơm nhẹ nhàng, ở góc bàn bình hoa cắm vài cành mai mới hái lúc cuối đông, đang nở rộ, sắc hồng rực rỡ.

Khương Lê phòng thì cảm thấy nóng, vội cởi chiếc áo choàng dày, treo lên giá hoàng hoa lê bên cạnh, phía bỗng đôi cánh tay cứng rắn ôm lấy, siết chặt vòng eo mềm mại của nàng.

Hoắc Giác tì cằm lên vai gầy của nàng, ngửi mùi thơm trong tóc nàng, gì, chỉ lặng lẽ ôm nàng như .

Mấy ngày gặp, thực sự nhớ nàng.

Khi ôm nàng, luôn dùng sức mạnh, như khảm cả nàng thể .

Khương Lê đặt tay lên mu bàn tay , khẽ : “Hoắc Giác, chuyến của , việc đều thuận lợi chứ?”

Hoắc Giác “Ừm” một tiếng, : “Thuận lợi, chỉ là A Lê bên cạnh, ngủ ngon.”

Khương Lê bèn xoay , ngước mặt , thực sự phát hiện mắt quầng thâm. Làn da trắng lạnh như ngọc trắng trong suốt, lúc mắt quầng thâm, trông càng rõ ràng hơn.

Khương Lê chút đau lòng, vội : “Lát nữa ăn sáng xong, ngủ một lát nhé.”

Nói đến đây mới nhớ hai đều ăn, đồ ăn đặt bàn từ nãy nguội lạnh, Khương Lê cho dọn , mang đồ ăn mới lên.

Ăn sáng xong, Hoắc Giác phòng tắm tắm rửa, thấy Khương Lê ôm một chiếc đèn bình an, giường thấp với nụ rạng rỡ.

Từ khi trở về, khóe môi tiểu nương tử cứ cong mãi thôi, hai lúm đồng tiền nông nông nơi khóe miệng như tẩm mật.

“Đây, Hoắc Giác, đèn bình an .”

Khương Lê giơ đèn lên, ngón tay khẽ xoay một cái, Hoắc Giác lập tức thấy rõ chữ và hình vẽ đó.

Chữ là tên tự của hai , còn về bức họa…

“Chàng nhận nhỏ trong tranh là ai ?” Khương Lê chỉ bức họa đèn, như khoe của báu: “Bức họa mất cả ngày mới vẽ xong đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-101.html.]

Hoắc Giác bước đến, xuống bên cạnh nàng, cùng nàng ngắm bức

họa đèn, : “Đây là năm ngoái tết Đoan Ngọ, và A Lê cùng phố Chu Phúc.”

Ngày hôm đó, thắng một chiếc đèn lưu ly cho nàng trong cuộc thi b.ắ.n liễu ở hội chùa, đường về quán rượu, còn hỏi nàng gả cho .

“Chàng ? Chắc hẳn ngày đó Nguyệt lão buộc sợi dây tơ đỏ ngón tay của chúng .” Khương Lê móc ngón tay , đôi mắt long lanh ánh lên như ngôi lấp lánh.

Người thời đó luôn tin rằng, cái gọi là nhân duyên, chính là sợi dây đỏ trong tay Nguyệt lão.

Hoắc Giác , nhân duyên của và A Lê, ngay từ đầu là do cưỡng đoạt. Ngay cả kiếp , nàng c.h.ế.t , vẫn thành với linh vị của nàng.

Hắn vốn bao giờ tin quỷ thần.

đó mời đạo sĩ, thiết lập trận pháp trong căn tứ hợp viện âm u , chỉ tìm hồn phách của nàng về, để nàng đầu thai, cũng để nàng uống canh Mạnh Bà, quên .

Lúc đó đều là ma quỷ từ âm phủ tới.

Hắn cũng là kẻ điên, nếu đời thực sự Nguyệt lão, chắc chắn ngài sẽ buộc sợi dây đỏ ngón tay A Lê. A Lê của , cho dù là kiếp kiếp , sống chết, đều chỉ thể là của .

***

Khương Lê vẫn luôn để tâm đến việc ngủ ngon, khi cho xem đèn bình an xong, bèn đặt đèn lên bàn, thúc giục: “Chàng mau lên giường ngủ một lát .”

Hoắc Giác nàng, đôi mắt đen láy sâu thấy đáy, nhẹ nhàng nắm tay nàng, : “A Lê ở cùng .”

Khương Lê do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: “Lát nữa còn tìm bàn chuyện mở quán rượu, chỉ thể ở cùng một lát thôi.”

Nói nàng lập tức cởi giày lên giường, ngoan ngoãn bên trong.

Bên ngoài cửa sổ, trời dần sáng, Hoắc Giác hạ màn xuống, xuống bên cạnh Khương Lê.

Tiểu nương tử ngước đôi mắt long lanh ướt át lên, thấy chằm chằm chớp, bèn : “Chàng mau nhắm mắt .”

Hoắc Giác nghiêng đối diện với nàng, ngón tay dài dịu dàng vuốt ve đôi mắt hàng mi của nàng, đến lúm đồng tiền nông nông nơi khóe miệng.

Lông mi Khương Lê khẽ run lên, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của , cảm giác giam cầm lối thoát một nữa chiếm lấy nàng.

Mỗi Hoắc Giác như , nàng đều chút hoang mang lo lắng.

Bình thường nàng như , đều là lúc ở giường, và mỗi khi như thế, đều như biến thành khác .

Không đủ chu đáo đủ dịu dàng. Ngược , chu đáo cũng dịu dàng, nhưng đằng sự dịu dàng chu đáo đó, là sự độc đoán và điên cuồng ai .

Chỉ trong khoảnh khắc đối diện , nàng gì, gò má dần dần nóng lên, nàng khép hờ mắt, giả vờ hiểu sự nóng bỏng trong đáy mắt .

Ngón tay dài của Hoắc Giác di chuyển đến vành tai nàng, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai đỏ ửng của nàng, khàn giọng : “A Lê, ?”

Tim Khương Lê rung động.

Người … rõ ràng nàng chống đỡ nổi khi dùng giọng khàn đặc như để cầu xin nàng, rõ ràng là đang phạm quy.

Loading...