TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 102
Cập nhật lúc: 2025-07-24 03:30:01
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-07-24 03:30:01
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Thực Khương Lê xa mấy ngày, tất nhiên cũng nhớ , nếu , câu “tiểu biệt thắng tân hôn” chứ?
bây giờ là ban ngày mà.
Lần tỉnh dậy sáng sớm lôi kéo nàng loạn một trận, nàng còn giận nửa ngày, đó còn thề thốt rằng, đều
lời phu nhân.
Giờ thì , chứng nào tật nấy.
Lần nàng nhất định giữ vững lập trường, để sắc mờ mắt.
Dường như thấy sự giãy giụa yếu ớt như tờ giấy của nàng, ngón tay Hoắc Giác trượt từ vành tai mềm mại của nàng xuống, đến cần cổ trắng thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve, hỏi một nữa: “Được ?”
Lần giọng càng nhẹ, càng khàn đặc hơn lúc nãy, giống như tiếng nỉ non, âm cuối quyến rũ đến cực điểm.
Khương Lê yếu thế, hoặc thể , mê hoặc . Nhắm mắt , “Ừm” một tiếng, nhẹ êm.
***
Trên giường màu xanh đen, tiểu nương tử xõa tóc, mái tóc ẩm ướt, trâm cài rối loạn lăn lóc gối, chăn nệm nhăn nhúm thành một đống lộn xộn.
Hoắc Giác xuống giường lấy nước lau cho nàng, khi , Khương Lê ôm chăn ngủ .
Nàng đổ một lớp mồ hôi mỏng, Hoắc Giác sợ nàng lạnh, khi lau xong bèn đắp chăn kín mít lên nàng.
Khương Lê mơ màng mở mắt, lúc đầu óc nàng tan chảy thành một mớ hồ từ lâu, tất nhiên cũng quên mất chuyện bàn với Dương Huệ Nương về việc mở quán rượu, chỉ mềm giọng gọi: “Hoắc Giác.”
“Ừm, đây.” Hoắc Giác khẽ đáp lời nàng, trở giường, ôm nàng lòng.
Khương Lê tìm hõm vai , thoải mái gối đầu lên, mấy ngày nay, nàng cũng ngủ ngon.
Lúc vòng tay quen thuộc trở về, con sâu ngủ thể nào chống đỡ nổi, tay chân quấn lấy , chìm giấc ngủ say.
Trong sân, Đào Chu thấy phu nhân và công tử trong lâu như cũng , bèn bảo Vân Chu báo với Dương Huệ Nương một tiếng, còn thì quen đường quen lối về phía nhà bếp nhỏ, chuẩn bảo đầu bếp nấu chút canh bổ cho phu nhân bồi bổ thể.
Mấy ngày liền ngủ yên giấc, mệt mỏi như thế, Khương Lê ngủ một giấc đến qua cả bữa trưa, khi tỉnh dậy là giờ Thân, nàng ngủ suốt hơn hai canh giờ.
Nàng mở mắt đối diện với đôi mắt đen láy của Hoắc Giác.
“Giờ nào ?” Giọng Khương Lê khàn, nàng dụi mắt, tiếp tục : “Chàng tỉnh lâu ?”
Viền mắt và cánh môi của tiểu nương tử vẫn còn sưng, làn da trắng như tuyết ửng hồng, vẻ thanh tú pha lẫn với nét quyến rũ mê .
Hoắc Giác khẽ nuốt khan, đáy mắt dâng lên sắc đen như mực đặc.
Làm thái giám gần hai mươi năm, kiếp bao nhiêu tự nguyện dâng , từ cung phi, cung nữ, mỹ nhân các quan hiến tặng để lấy lòng, thậm chí cả những tiểu thư thanh cao trong trắng.
từng động đến ai, cũng từng dục vọng của nam tử với nữ tử.
Trên đời , chỉ tiểu nương tử mắt mới khơi dậy dục vọng điên cuồng trong xương tủy của , chỉ là dục vọng về thể xác, mà còn là khao khát chiếm hữu ám ảnh sâu thẳm trong tâm can.
Muốn trong mắt nàng chỉ , nàng chỉ yêu một , nàng đời đời kiếp kiếp rời xa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-102.html.]
Đây là tham trần thế, tham vô tận, là kết quả của hàng nghìn đêm ngày nhớ nhung khi mất nàng trong hai kiếp.
Hoắc Giác khép hờ mắt, ngón tay dài vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, chậm rãi : “Đã giờ Thân .”
Nghe , Khương Lê vội vàng bật dậy khỏi giường, nhưng ngay lập tức, eo đau nhức, ngã xuống giường.
Khương Lê: “…”
Bên tai vang lên tiếng trầm thấp, Khương Lê cắn môi, trong lòng nghĩ tại ?
Bèn oán trách: “Đều tại cả.”
“Ừ, tại .”
Hoắc Giác nhẹ nhàng xoa bóp eo nàng, giữ lực độ xoa bóp một hồi lâu, mới bế nàng lên, giúp nàng mặc quần áo, động tác vô cùng thành thạo.
Đối với những việc của , ban đầu Khương Lê còn chút quen, luôn cảm thấy bất an, cho rằng một thê tử nên để phu quân hầu hạ như .
giờ đây, quen đến thể quen hơn, rõ ràng là một đánh một chịu đánh. Hơn nữa, nàng cho mệt mỏi thế , việc chăm sóc nàng một chút cũng là đương nhiên chứ?
Mặc quần áo, chải tóc xong, Hoắc Giác mới ngoài gọi dọn cơm. Không lâu , Đào Chu và Vân Chu dẫn theo hai bà v.ú bày đồ.
Khương Lê món ăn, bầu dục xào, ba ba kho, thịt trai chiên…
Cảm thấy quen mắt lạ thường, khỏi hỏi: “Hôm nay là bếp lớn nấu ?”
Vân Chu trải sự đời, giống như Đào Chu hun đúc trong nhà quyền quý, suy nghĩ nhạy bén.
Thấy Khương Lê hỏi, bèn giữ mồm giữ miệng ngay: “Đây là do Dương chưởng quỹ tự tay nấu cho công tử đấy, công tử xa mấy ngày, đường mệt nhọc, cần bồi bổ một chút cho khỏe .”
Trong phòng , lẽ chỉ Vân Chu là hiểu ý đồ của Dương Huệ Nương.
Khương Lê lập tức đỏ mặt.
Sao… nàng như chứ?
Còn nhớ ngày thứ hai khi thành , Hoắc Giác cùng nàng về phố Chu Phúc, nàng như , một muỗng hoa bầu dục một muỗng thịt ba ba gắp bát Hoắc Giác, như sợ mệt nhọc .
Rõ ràng mệt là nàng.
Khương Lê theo bản năng liếc Hoắc Giác, thấy vô cùng bình thản ung dung, cầm đũa lên, từ từ ăn, ưu nhã như đang pha ngày xuân.
Nhận ánh mắt của tiểu nương tử, còn mặt , khẽ nhếch môi, thuận theo ý nàng : “Ăn , đừng phụ lòng .”
Dù Khương Lê cũng dễ ngại ngùng, trong lòng ngượng chịu , nhưng mặt cả phòng, đành học theo dáng vẻ của , sắc mặt bình thản cầm đũa lên.
Vừa mới nuốt một miếng thịt cừu xào thơm phức với hạt thì là, thấy Đào Chu bưng một tô canh từ ngoài , đặt mặt nàng, chu đáo : “Đây là canh phòng bếp nhỏ đặc biệt chuẩn cho phu nhân hôm nay.”
Nói xong cũng mở nắp tô, mùi thơm của gà ác đương quy lập tức tỏa khắp phòng, mùi thuốc thơm ngát.
Khương Lê cầm thìa uống một ngụm canh đặc sánh thơm ngon, trong lòng khỏi thắc mắc, những ngày , phòng bếp nhỏ cũng nấu cho nàng nhiều canh quá …
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.