TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 107

Cập nhật lúc: 2025-07-24 04:00:27
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hơn một tháng , tại Văn Oanh các, Ngọc Kinh lâu, Hoắc Giác thỉnh cầu Tiết Vô Vấn: “Kính xin Thế tử cứu tỷ tỷ một mạng.”

Hắn mộng, trong mộng Vệ Xuân chết.

Lúc , Tiết Vô Vấn chỉ cho là thiếu niên đang hươu vượn, lừa đao trong tay, trừ khử những kẻ năm xưa hãm hại phủ Thái tử cùng Vệ, Hoắc gia.

Thật , thiếu niên chút hiểu ở một mức độ nào đó, thấu trung thành với Hoàng quyền giống như bề ngoài.

dạy dỗ từ nhỏ, việc gì nên , việc gì nên , trong lòng rõ như gương.

Cũng chính vì , phụ mới đồng ý cho trở về Thịnh Kinh, thậm chí giao cả thế lực của phủ Định Quốc Công ở Thịnh Kinh cho quản lý.

nếu một ngày chuyện chạm đến điểm mấu chốt của phủ Định Quốc Công, sớm muộn gì cũng những thế lực phản phệ.

Hắn tự tin, chỉ cần của phủ Định Quốc Công theo hiệu lệnh của , Vệ Xuân che chở, nàng sẽ chết.

, khi Hoắc Giác xong, trong lòng hiếm khi nổi lên chút lửa giận, hỏi Hoắc Giác: “Sao ? Muốn lấy tỷ tỷ ngươi cớ, lợi dụng ngươi, tất cả Vệ gia báo thù?”

Tuy đang , nhưng hiểu đều đang tức giận.

Hoắc Giác im lặng , hồi lâu, dậy, thản nhiên với Tiết Vô Vấn: “Đêm Nguyên Tiêu năm Thành Thái thứ sáu, thành Lâm An xảy động đất, tâm chấn ngay tại thôn Đàm gia phía Đông thành, mấy ngàn thôn dân hầu như ai sống sót. Không bằng Thế tử đợi đêm Nguyên Tiêu, hãy đến tìm .”

Sau đó, thành Lâm An xảy động đất thật.

Ám vệ Tiết Vô Vấn phái đến Lâm An trở về bẩm báo, Hoắc Giác ở đó, cứu sống vạn vốn chắc chắn chết.

Động đất là thiên tai, thể do con gây .

Mà giấc mộng của Hoắc Giác dự báo trận động đất , thậm chí dựa giấc mộng , đến Lâm An cứu những vốn dĩ chết.

Tiết Vô Vấn lập tức hiểu dụng ý của Hoắc Giác.

Hắn đang với , giấc mộng là thật, mà vận mệnh của chắc chắn c.h.ế.t trong mộng thể đổi.

Tiết Vô Vấn tự cho cũng là kẻ từng trải sinh tử, lòng sắt đá.

Năm lên bảy phụ Tiết Tấn ném quân doanh rèn luyện, mười một tuổi lên chiến trường c.h.é.m g.i.ế.c với binh lính Bắc Địch, mười sáu tuổi bách tính Túc Châu tôn xưng một tiếng “Thiếu niên Chiến Thần”.

đêm đó, một đến tận trời sáng, trong đầu nghĩ, nếu một ngày, Vệ Xuân thật sự chết, sẽ thế nào?

Mười bảy tháng Giêng, lúc trời hửng sáng, chặn xe ngựa của Hoắc Giác ở ngoài thành, chỉ hỏi ba câu.

Khi nào? Ở ? Ai?

***

Gió lạnh rít gào, lay cành mai phủ đầy tuyết trắng ngoài sân xào xạc.

Từ sớm khi Tiết Vô Vấn trở về, nha , bà v.ú trong Vô Song viện đều Vệ Xuân sai ngoài, ngay cả Đồng ma ma cũng nghỉ sớm.

Trong phòng yên tĩnh, thoang thoảng hương trầm thủy.

Vệ Xuân tựa lư hương hình thú, tay cầm cây đũa bạc gạt tàn hương. Nghe thấy động tĩnh của Tiết Vô Vấn, nàng buông đũa bạc xuống, đầu một lúc, đó xoay , chậm rãi bước về phía .

Gió lạnh từ phía thổi thẳng phòng, Tiết Vô Vấn sợ nàng lạnh, bước , đóng cửa .

Đêm qua chạy suốt đêm về Thịnh Kinh, đến nay một ngày một đêm tắm rửa, trường bào đen dính đầy bụi đất và tuyết bẩn.

Hắn Vệ Xuân luôn thích sạch sẽ, nên nhịn ôm nàng, chỉ đó nàng, nghĩ thêm vài sẽ tắm rửa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-107.html.]

ngờ, cô nương thẳng về phía , hai lời liền đưa tay cởi đai lưng của , tháo Tú Xuân đao.

Tiết Vô Vấn lùi một bước, cúi đầu : “Vệ Xuân, còn tắm, lát nữa nàng chê bẩn.”

Trước đây từng phạm sai lầm như .

Đó là mùa xuân năm Thành Thái thứ ba, nhận nhiệm vụ, rời khỏi Thịnh Kinh hai tháng. Khi trở về, Vô Song viện liền bất chấp bế nàng lên, đặt xuống giường.

Cô nương chê bẩn, tắm rửa sạch sẽ đến chạm nàng, tức giận cắn lên khóe môi và cằm vài vết.

Mấy vết thương rướm m.á.u đó cũng thấy đau lắm, nghĩ thể khiến nàng hả giận, liền mặc kệ nàng.

Về , mỗi chọc nàng tức giận, liền chủ động đưa môi đến gần, mặc nàng cắn.

Chỉ là , dù cũng nghĩ đến nàng thích sạch sẽ, sẽ còn giống như lúc ban đầu, xa về vội vàng ôm nàng mà mạnh bạo bắt nạt nữa.

Vừa dứt lời, tay Vệ Xuân khựng , nhưng lâu , đặt lên đai lưng của , cởi , trường đao bên hông “loảng xoảng” rơi xuống đất.

Lúc tay Vệ Xuân chạm trung y của , Tiết Vô Vấn cuối cùng cũng nắm lấy cổ tay nàng, trầm giọng : “Vệ Xuân, nếu nàng còn như nữa, sẽ nhịn .”

Hắn lâu chạm nàng, thật sự chịu nổi những động tác như của nàng. Lát nữa bắt nạt quá, nàng giận .

Vệ Xuân cụp hàng mi đen xuống, nhẹ nhàng rút tay , tiếp tục cởi.

Tiết Vô Vấn hít sâu một , bế nàng lên, phòng trong, đặt nàng giường ấm, với cô nương đang đùi : “Được, nàng cởi, cởi cho đủ.”

Trước nghịch ngợm, nắm tay nàng dạy nàng cách cởi thường phục của nam nhân, nàng ngẩng đầu lên liền cắn một cái lên cằm .

Bây giờ nàng chủ động như , nào còn thể tự chủ nữa.

Vệ Xuân im lặng cởi bỏ lớp áo cuối cùng , ngón tay vuốt ve lưng , chạm những vết sẹo chằng chịt, khẽ hỏi: “Đau ?”

Tiết Vô Vấn ngẩn vì câu hỏi của nàng.

Cô nương bất chấp cởi y phục của , khiến lửa dục trong xương cốt bùng lên, chỉ vì ?

Tiết Vô Vấn nên tức giận buồn .

Vết thương nhiều đếm xuể, nhưng vết thương lưng là đáng sợ nhất, ngoài vết thương do kiếm c.h.é.m ban đầu, còn đều là vết roi do phụ Tiết Tấn để bảy năm .

Lần đầu tiên hai ân ái, Vệ Xuân cũng từng hỏi giường, những vết thương là từ ?

Hắn đương nhiên thật, chỉ là vết thương do đánh với binh lính Bắc Địch ở Túc Châu.

Vệ Xuân hiển nhiên hề nghi ngờ lời dối của , hơn nữa qua lâu như , tại nàng nhắc đến chuyện ?

Tiết Vô Vấn nheo mắt, thờ ơ : “Vết thương cũ mấy năm , sớm còn đau nữa.”

Vệ Xuân ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh ngửa lên, ánh mắt trầm tĩnh, : “Ta lão phu nhân , roi dùng để thực thi gia pháp ở phủ Định Quốc Công gai nhọn, Quốc Công gia khi dùng roi đánh, chắc chắn là nương tay. Lúc đó, đau ?”

Vừa dứt lời, đôi mắt vốn lười biếng của Tiết Vô Vấn lập tức trở nên trầm lặng.

“Tiết Vô Vấn.” Vệ Xuân vuốt ve khuôn mặt , khẽ hỏi: “Nếu cưới , dám cưới ?”

Tiết Vô Vấn , chỉ cúi đầu nàng.

Nàng quả thật sinh xinh , cần son phấn điểm trang, mặt mộc tựa trăng sáng trời. Khí chất cao nhã, xuất từ dòng họ Vệ trăm năm danh gia vọng tộc, từ nhỏ nuôi dạy như Thái tôn phi tương lai, thật sự là mỗi cử động đều toát lên vẻ ung dung hoa quý.

Loading...