TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 112

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:38:56
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong Văn Oanh các, Tiết Vô Vấn xếp bằng đất, lơ đãng xoay xoay chiếc nhẫn ngọc tay, liếc thấy bóng dáng Hoắc Giác bước , hất cằm, chỉ chỗ đối diện, : “Ngồi.”

Hoắc Giác gật đầu với Tiết Vô Vấn, thản nhiên gọi một tiếng: “Tỷ phu.”

Khóe miệng Tiết Vô Vấn giật giật.

Qua mấy giao thiệp, phát hiện , mỗi tiểu tử gọi là “tỷ phu”, nhất định chuyện gì .

Quả nhiên, Hoắc Giác xuống, Tiết Vô Vấn thấy : “Xin tỷ phu giúp một việc.”

“…”

Tiết Vô Vấn với vẻ mặt nửa nửa , : “Nói , giúp thế nào?”

Hoắc Giác đưa tay cầm lấy bình rượu bằng vàng viền ngọc bên cạnh, rót rượu chén của Tiết Vô Vấn, rót cho một chén, :

“Thân thể a tỷ yếu ớt, Phương thần y a tỷ mấy năm qua suy nghĩ quá nhiều, dấu hiệu giảm thọ. Nếu a tỷ khỏe mạnh, nhất định ít suy nghĩ lo lắng. A tỷ hiện giờ sống ở Vô Song viện, nhưng chuyện nội trạch, cũng thể can thiệp quá nhiều, xin Thế tử chiếu cố nhiều hơn.”

Nói xong, liền uống cạn chén rượu.

Tiết Vô Vấn vốn tưởng sẽ đến chuyện của mấy vị trong triều, ngờ là về Vệ Xuân, hơn nữa ý tứ của , là lo lắng Vệ Xuân ở Vô Song viện sẽ chịu uất ức.

Cả phủ Định Quốc Công đều coi trọng Vệ Xuân đến mức nào.

Ngay cả cha cũng hết mực thương yêu Vệ Xuân. Khi rời khỏi Túc Châu, còn từng dặn dò , tuyệt đối để Vệ Xuân chịu uất ức.

cùng cha che chở, Vệ Xuân ở phủ Định Quốc Công khó mà chịu uất ức gì, trừ phi… khiến nàng chịu uất ức chính là bà nội của .

Lời bóng gió của Hoắc Giác, chẳng đang ám chỉ bà nội ?

Bà nội tuy là Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, là đối tượng mà ít phu nhân quyền quý trong Kinh thành nịnh bợ. khi ông nội từ trần bà nội liền chuyên tâm lễ Phật, ít khi xuất hiện mặt .

Ngày thường bà phần lớn ở trong Phật đường tụng kinh chép kinh thư, hầu như gặp mặt Vệ Xuân.

Làm Hoắc Giác Vệ Xuân chịu uất ức?

Nếu Hoắc Giác thật sự thần thông quảng đại đến mức nắm những chuyện bí mật trong phủ Định Quốc Công cũng , Tiết Vô Vấn tò mò, thế nào đưa tay phủ Định Quốc Công?

Suy cho cùng, bà nội đối đãi với luôn ôn hòa, thái độ của bà đối với Vệ Xuân, ngoài thì ai , ngay cả chính Vệ Xuân cũng .

Tiết Vô Vấn sâu Hoắc Giác một cái, thu nụ lơ đãng mặt, bưng chén rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

“Được, đồng ý với .” Hắn xoay xoay chén rượu rỗng trong tay, ánh mắt nóng rực chằm chằm Hoắc Giác, : “Không bằng A Giác với tỷ phu, cài phủ Định Quốc Công khi nào? Sao ? Muốn đao trong tay , nhưng dám tin , chỉ chút gan thôi ?”

Sắc mặt Hoắc Giác bình tĩnh, vì sự thăm dò của chút d.a.o động nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-112.html.]

“Thế tử, a tỷ còn thông minh hơn so với nghĩ, những chuyện cho rằng nàng , nàng chỉ là mà thôi. Hơn nữa, từng nghĩ dùng Thế tử đao, là tự dâng đến mặt Thế tử, để đao trong tay Thế tử.”

Hai đều là cực kỳ thông minh, chỉ vài lời hiểu rõ thâm ý trong lời của .

Hoắc Giác tiếp tục : “Thế tử từng nghĩ mệnh phượng hoàng của a tỷ, lẽ lời suông ?”

“Choang” một tiếng, Tiết Vô Vấn ném nhẹ chén rượu trong tay lên bàn gỗ đàn hương, Hoắc Giác, nheo mắt . Vừa còn cảm thấy tiểu tử từng buông bỏ sự đề phòng đối với , nhưng lúc cắt đứt suy nghĩ .

Nghĩ đến những việc Hoắc Giác khi Kinh, tiểu tử ngay từ đầu quyết tâm, biến lời đồn Vệ Xuân mệnh phượng hoàng thành sự thật, đồng thời, cũng đang bức đưa lựa chọn.

Muốn cưới Vệ Xuân thì rửa sạch oan khuất cho Vệ gia, Hoắc gia, thậm chí cả phủ Thái tử khi xưa, mà rửa sạch những oan khuất , lật đổ cả triều đình !

Tiết Vô Vấn đôi mắt đen láy sâu thẳm của Hoắc Giác, bỗng cảm thấy khó thở, thái dương giật thình thịch.

Không hiểu cảm thấy khó chịu.

Người trong Kinh thành đều phong lưu đa tình, từng qua với vô nữ nhân, mà từng thực sự yêu ai.

Bây giờ nghĩ kỹ , đầu gặp mặt tiểu tử từ với “Nữ nhi Vệ gia ”, đó công khai sai đưa thư cho , bảo việc việc , dường như chắc chắn yêu Vệ Xuân đến c.h.ế.t sống , chỉ cưới nàng , mà còn mà còn sẵn sàng lật đổ cả triều đình vì nàng.

Hiện tại càng vô sỉ đến cực điểm, dám những lời đại nghịch bất đạo nhưng tuyên bố rằng là vì Tiết Vô Vấn, còn đao trong tay !

Tiết Vô Vấn hít sâu một , tiếp lời , cố gắng nén giận để một “tỷ phu phong độ”.

Cụp mắt xuống, Tiết Vô Vấn xoay xoay chiếc nhẫn ngọc ngón tay cái, một lúc lâu , mới ngước mắt lên, thản nhiên chuyển sang chủ đề khác: “Ta đang tìm chứng cứ lật đổ vụ án mưu phản của Thái tử đây, vụ án điều tra qua, hai là mấu chốt.”

“Một là Hình bộ Thượng thư Tề Xương Lâm, bảy năm Tề Xương Lâm ở Hình bộ nhậm chức Tả Thị lang. Sau khi Chu Nguyên Canh lên ngôi, Hình bộ Thượng thư Hàn Phạm cáo lão về quê, Tề Xương Lâm tiếp quản Hình Bộ. Hàn Thượng thư khi trở về quê hai năm thì qua đời, là bệnh tim tái phát, nhưng theo , Hàn Thượng thư mắc bệnh tim.”

“Hai là thái giám Chưởng ấn trong cung Dư Vạn Chuyết, lúc Tiên Đế còn tại vị, chỉ là thái giám Lục phẩm, lúc Tiên Đế băng hà, ông mặt tại Càn Thanh cung.”

Ngày hôm đó, trong Càn Thanh cung rốt cuộc xảy chuyện gì, Tiết Vô Vấn suy đoán mơ hồ.

Dư Vạn Chuyết xem xét tình thế, cũng nhẫn nhịn. Lúc Chu Nguyên Canh đăng cơ, ông tự xin canh giữ Hoàng lăng hai năm, khi từ Hoàng lăng trở về, mất thêm hai năm, mới dần dần từ thái giám Ngự tiền thăng lên thái giám Chưởng ấn.

Nếu Tề Xương Lâm và Dư Vạn Chuyết sớm đầu hàng Chu Nguyên Canh, Tiết Vô Vấn tin.

“Tề Xương Lâm bề ngoài háo sắc, thực chất là đa mưu túc trí, sắp xếp phủ Thượng thư, thêm một thời gian nữa, nhất định sẽ tìm manh mối. Còn về Dư Vạn Chuyết—”

Tiết Vô Vấn đến đây, ánh mắt ngưng , đột nhiên nghĩ đến một khác.

“Người so với Tề Xương Lâm còn khó đối phó hơn, chỉ là Đông Xưởng bây giờ còn là nơi ông một tay che trời nữa. Có một là kẻ thù đội trời chung với Dư Vạn Chuyết, thế lực ngang , thậm chí còn xu hướng áp đảo, đó là thái giám Chấp bút hiện đang Chu Nguyên Canh tín nhiệm, tên là Triệu Bảo Anh, từng qua ?”

Tiết Vô Vấn dứt lời, Hoắc Giác cụp mắt xuống, che giấu vẻ khác lạ trong mắt.

Trong chốc lát nhớ đến mùa đông năm Thành Thái thứ chín, trong căn phòng ấm áp như mùa xuân, một nam tử mặt trắng râu, mày rậm mắt từ bi khoác áo choàng dày, ở vị trí cao nhất, cúi đầu , nhỏ giọng :

“Ta nợ tiểu nương tử một ân tình, Như Nương ngươi là trong lòng tiểu nương tử. Nếu như , chuyển ân tình cho ngươi. Từ hôm nay trở , ngươi chính là nghĩa tử duy nhất của trong cung , ngươi bằng lòng ?”

Loading...