TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 114

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:40:49
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong liền xoay phòng, chầm chậm tiến lên, hành lễ, : “Thế tử gia.”

Tiết Vô Vấn ngước mắt, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, : “Tìm việc gì?”

Nguyệt Phù gỡ khăn che mặt, lộ khuôn mặt thanh nhã như hoa phù dung, mỉm : “Còn là phát hiện chút kỳ quặc ở chỗ Tề Thượng thư, nên đặc biệt đến báo cho Thế tử .”

Giọng của nàng cực kỳ dịu dàng, mang chút đáng yêu duyên dáng của con gái, là giọng mềm mại mà nam nhân bình thường thấy đều sẽ rung động.

Tiết Vô Vấn cúi đầu rót cho một chén rượu, : “Nói.”

Nguyệt Phù thấy bộ dạng lạnh nhạt hề lay động của , ánh sáng trong mắt tối , : “Mỹ trong phủ Tề Thượng thư quả thật ít, ít nhất cũng hai mươi . Ta ở phủ Thượng thư hơn một tháng, ông mới gặp bốn . Mỗi đều uống đến say khướt đàn hát cho ông , một lúc ông liền ngủ , hình như chịu rượu.”

Tiết Vô Vấn đặt chén rượu xuống, ngước mắt Nguyệt Phù, hiệu nàng tiếp tục .

Nguyệt Phù tiếp tục : “Trước đây Tề Thượng thư vì Nguyệt Phù mà vung tiền như rác, tuyên bố dù tán gia bại sản cũng nạp . khi Nguyệt Phù thật sự đến phủ Thượng thư, tuy ông bày bộ dạng háo sắc say khướt, nhưng theo Nguyệt Phù thấy, ông đối với là vô tình. Tất cả các kiều trong phủ Thượng thư, ông hẳn là một cũng chạm qua. Thậm chí, ngay cả say rượu cũng là giả vờ, mê hương mang theo cũng dùng đến nào.”

Tiết Vô Vấn nheo mắt, tỉ mỉ suy nghĩ những lời Nguyệt Phù , , nhớ đến câu của Hoắc Giác “Một điểm yếu, vẫn chỗ yếu lòng”.

Tề Xương Lâm là kẻ háo sắc nổi tiếng ở Thịnh Kinh, lúc chuyện ông bỏ vợ náo loạn cả Thịnh Kinh.

Người vợ cả của ông là nữ tử nông gia mà cha cưới cho ông lúc ông sa cơ thất thế. Trong lời đồn, tính tình vợ mạnh mẽ , con cái ghen, thành mười mấy năm sinh con thì thôi, còn cho ông nạp .

Tề Xương Lâm nhịn , cuối cùng năm thứ ba Hình bộ Tả Thị lang bỏ vợ cả, viện cớ “Thất xuất chi điều” để hưu thê.

Người vợ cả cũng cứng cỏi, cầm lấy hưu thư, nháo, cũng Tề Xương Lâm một cái, liền rời khỏi Thịnh Kinh.

Từ đó về , Tề Xương Lâm coi như là giải thoát, nạp thất về nhà hết đến khác, thường xuyên kỹ viện, ôm ấp trái , trông thật hết ức vui vẻ.

nếu thật như Nguyệt Phù , những thất , ông động đến một ai…

Không nghĩ đến điều gì, Tiết Vô Vấn đột nhiên dậy, gật đầu nhẹ với Nguyệt Phù, một câu “Làm lắm”, sải bước khỏi Văn Oanh các.

Nguyệt Phù bóng lưng đa tình tuyệt tình của , khẽ cay đắng.

Tô Ngọc Nương cửa, thấy nàng như liền thở dài một tiếng, : “Ngươi khổ sở cái gì? Truyền tin tức cũng cần ngươi tự đến. Ngươi là thông minh, Thế tử đối với ngươi ý chẳng lẽ còn ? Đừng tự lừa dối nữa.”

Đôi mắt Nguyệt Phù ướt át Tô Ngọc Nương, : “Ma ma, từng gặp vị ở Vô Song viện ?”

Tô Ngọc Nương liếc nàng : “Thế tử gia nâng niu như bảo bối, ngay cả Ám Nhất đại nhân cũng thường xuyên gặp , là một lão bà kỹ viện gặp ?”

“Thật cam tâm.” Nguyệt Phù khẽ lẩm bẩm, một lúc lâu, dường như nghĩ thông suốt, mỉm dịu dàng, : “Thôi, vẫn nên học tập Huệ Dương Trưởng Công chúa, tích góp nhiều bạc, ngày nuôi mười tám nam sủng, ngày tháng như chẳng thú vị !”

Nói đến Huệ Dương Trưởng Công chúa, Nguyệt Phù khỏi nghĩ đến vị lang quân gặp ở hành lang, do dự một lát, cuối cùng vẫn hỏi miệng: “Ma ma, phận vị lang quân rốt cuộc gì đặc biệt? Thật giấu gì ma ma, thấy Nguyệt Phù nhớ đến một cố nhân.”

Tô Ngọc Nương nàng là ai.

Thật đầu tiên bà gặp Hoắc Giác cũng thật sự nhớ đến Lục công tử Triệu Vân của phủ Phụ Quốc Tướng quân. Không vì hai họ giống về ngoại hình, mà bởi khí chất kiên cường như tùng tuyết hiên ngang giữa trời đất.

Đoạn quá khứ của Triệu Vân và Huệ Dương Trưởng Công chúa quả thật khiến thở dài, nhưng Hoắc công tử rốt cuộc Triệu đại nhân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-114.html.]

Tô Ngọc Nương trừng mắt Nguyệt Phù, giọng nghiêm nghị :

“Đã ngươi đừng ý đồ gì , nhất là mặt Huệ Dương Trưởng Công chúa, chớ nhắc đến Hoắc công tử. Hoắc công tử và vị ở Vô Song viện quan hệ mật thiết, Thế tử coi trọng, đừng để Thế tử và Huệ Dương Trưởng Công chúa vì Hoắc công tử mà nảy sinh mâu thuẫn.”

Nguyệt Phù , thần sắc nghiêm túc hơn vài phần, gật đầu : “Ta .”

***

Tiết Vô Vấn khỏi Ngọc Kinh lâu, lên xe ngựa liền phân phó: “Ám Nhị, tra xem vợ của Tề Xương Lâm , còn lai lịch của những thất ông nạp phủ cũng điều tra rõ ràng cho .”

“Vâng.” Ám Nhị lĩnh mệnh lui xuống, nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mù.

Bên Ám Nhất cầm roi ngựa, len lén Tiết Vô Vấn, trong lòng đang tò mò Thế tử gặp Nguyệt Phù sẽ phản ứng gì.

Nhiệm vụ của Tề Thượng thư hẳn là nhiệm vụ cuối cùng của Nguyệt Phù ở Ngọc Kinh lâu , đó Nguyệt Phù sẽ tự do. Nguyệt Phù là hoa khôi nhất Thịnh Kinh, sinh xinh giỏi dùng độc dược, thật là một quân cờ , Thế tử thật sự nỡ để Nguyệt Phù ?

Ai cũng Nguyệt Phù thích Thế tử đến nhường nào, chỉ cần Thế tử một câu giữ , nàng nhất định sẽ chút do dự tiếp tục vì Thế tử mà tận lực.

Chậc, nghĩ thôi cũng thấy cảm động.

Tiết Vô Vấn đôi mắt sáng long lanh của Ám Nhất, khóe miệng giật giật.

Hắn sai , nên để Ám Nhị tra, nên để Ám Nhất , tránh cho tên quá nhàn rỗi, đầu óc là hí kịch.

Tiết Vô Vấn Ám Nhất chằm chằm, lạnh giọng : “Sao ? Đợi tự đánh xe đưa ngươi về phủ Quốc Công?”

Ám Nhất giật , vội vàng đóng cửa xe, nhanh chóng đánh xe ngựa hướng về phố Chu Tước. Tiếng vó ngựa vang lên, giẫm lên mặt tuyết phủ ánh bạc, nửa canh giờ liền đến phủ Định Quốc Công.

Tiết Vô Vấn xuống xe ngựa liền thẳng đến Vô Song viện, đẩy cửa phòng , một luồng hương thơm ấm áp phả mặt, là hương trầm thủy thanh thanh nhàn nhạt, nếu ngửi kỹ, thể ngửi thấy một chút hương cam thoang thoảng.

Đây là hương mà Vệ Xuân vẫn luôn thích dùng.

Tiết Vô Vấn vén rèm bước nội thất, thấy cô nương nhà đang giường, xung quanh mấy đại nha đang bận bận sấy tóc cho nàng.

Cô nương vẫn luôn thích sạch sẽ, dù là ngày tuyết rơi giữa mùa đông, hai ba ngày gội đầu trong lòng cũng sẽ thoải mái. Vì sợ nàng lạnh, địa long trong phòng ngủ đốt mạnh, bên cạnh giường còn đặt mấy chậu than mới .

Tiết Vô Vấn vốn sợ nóng, bao lâu, lưng đổ mồ hôi, Vệ Xuân thấy như , liền : “Có cần dọn bớt mấy chậu than ?”

Tiết Vô Vấn lười biếng : “Dọn cái gì? Lát nữa nàng lạnh, đau lòng chẳng vẫn là ?”

Mấy nha trong phòng ở Vô Song viện hầu hạ mấy năm nên đầu tiên Thế tử nhà những lời , bất kể trong lòng nghĩ gì, mặt đều bình tĩnh.

mỗi Thế tử những lời , di nương cũng sẽ đáp lời.

Quả nhiên Vệ Xuân nhanh thì cúi đầu, tiếp tục chọn tấm lụa Hàng Châu tay. Tiết Vô Vấn theo, chú ý đến một cái giỏ tre đặt bàn nhỏ bên cạnh giường, bên trong đựng kim chỉ vải vóc.

Đột nhiên nhớ sáng hôm , nàng đột nhiên vòng tay ôm eo , hình như đang đo đạc cái gì. Hắn hiếm khi thấy nàng chủ động như nên nũng, cố ý giữ chặt cánh tay nàng, cho nàng buông , suýt nữa chọc nàng tức giận.

Bây giờ thấy cái giỏ tre và tấm lụa Hàng Châu tay nàng, còn hiểu rõ?

Cô nương y phục cho .

Loading...