TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 118

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:44:37
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bảy mươi hai ngày , chuyện xảy liên tiếp, các đại thần dù hiểu rõ , đều Khang Vương lên ngôi là chuyện chắc chắn.

chọn cách bảo bản , cũng chọn cách c.h.ế.t để can gián.

Trong đó, một từng đập đầu trống Đăng Văn ở cửa Phụng Thiên, tố cáo vụ án mưu phản của Đông Cung rõ ràng là hãm hại.

Người đó chính là Tả Thiêm đô Ngự sử của Đô sát viện, Lục công tử của phủ Phụ Quốc Tướng quân, cũng chính là Phò mã đương triều – Triệu Vân.

***

Chu Dục Thành nhớ vệt m.á.u b.ắ.n tung tóe trống Đăng Văn, trong lòng dâng lên một trận tiếc nuối.

Triệu Vân, thật đáng tiếc.

Đối diện, Tiết Vô Vấn thấy sắc mặt Chu Dục Thành nặng nề, tưởng rằng ông vì chuyện nhúng tay vụ án cũ, vội vàng chắp tay : “Phụ tất nhiên là , xin thế thúc giúp giấu giếm thêm một thời gian.”

Chu Dục Thành lắc đầu, : “Không thế thúc giúp con, mà là phận của con đặc thù. Con chỉ là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, mà còn là Thế tử của phủ Định Quốc Công. Nay bè đảng của Lăng Duệ miễn cưỡng chống đỡ, nếu con nhúng tay , con điều đó đại diện cho cái gì ?”

Phủ Định Quốc Công từ đến nay tham gia tranh giành quyền lực, đây là tổ huấn, cũng là lời hứa của Định Quốc Công với Hoàng thất khi Đại Chu mới lập quốc.

Tiết Vô Vấn gật đầu : “Tất nhiên là . Thế thúc xin yên tâm, Vô Vấn đang gì.”

Chu Dục Thành chằm chằm, một lát , cụp mắt : “Chuyện coi như , còn về vợ cả của Tề Xương Lâm mà con đang tìm, nếu thật sự tìm , nhớ đối xử phép, nếu , Tề Xương Lâm nhất định sẽ liều c.h.ế.t với con.”

Tiết Vô Vấn sững , hàm ý trong lời của Chu Dục Thành, nhanh liền : “Đa tạ thế thúc nhắc nhở.”

Ra khỏi phố Tú Phường, Tiết Vô Vấn trong xe ngựa xoay xoay chiếc nhẫn ngọc, luôn cảm thấy điều gì đó đúng.

Một lát , gọi: “Ám Nhất, đây.”

Ám Nhất “vút” một tiếng kéo cửa chui trong xe, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Thế tử gì phân phó?

Tiết Vô Vấn hỏi: “Gần đây ngươi việc quá lơ là ? Việc điều tra tiểu của Tề Xương Lâm để lộ tin tức, truyền đến tai của Chu Thứ phụ?”

Ám Nhất lập tức : “Tin tức tiểu nhà Tề Thượng thư đưa đến phủ Thứ phụ đại nhân, thuộc hạ chặn .”

Tiết Vô Vấn ngước mắt, như : “Sau đó thì ?”

Ám Nhất sờ sờ mũi, tiếp tục : “Sau đó, Hà Chu bên cạnh Hoắc công tử xuất hiện, tin tức vẫn nên đưa cho Thứ phụ đại nhân thì hơn, lợi cho đại nghiệp của Thế tử, thuộc hạ mới thả tin tức ngoài. , Thế tử, ngài đang chuẩn cho đại nghiệp gì ?”

Tiết Vô Vấn: “…”

Quả nhiên là tên tiểu tử giở trò, tiên là kéo xuống nước, gì mà đao trong tay , bây giờ kéo cả Chu Dục Thành .

Còn Tông Úc, vị Phủ doãn phủ Thuận Thiên tiếp theo cùng cả Tông gia phía , nếu gì bất ngờ, cũng âm thầm cuốn vũng nước đục .

Phải rằng, Đại bá của Tông Úc, vị đầu Tông gia ở Tịnh Châu – Tông Già, ba năm dùng thủ đoạn như sấm sét, lật đổ vị trí đầu Đại lý tự của Ngụy Truy, trực tiếp thế, trở thành tân Đại lý tự Khanh.

Ngụy Truy là của Lăng Duệ, vụ án mưu phản năm Thừa Bình hai mươi chín chính là do ông chủ thẩm.

Người từ khi quan tự xưng là bề trung thành, Thừa Bình Đế tín nhiệm, từ quan Thất phẩm nhỏ bé leo lên đến chức Đại lý tự Khanh. Nếu vụ án mưu phản của Tiên Thái tử, căn bản ai ông của Lăng Duệ.

Tiết Vô Vấn nheo mắt, , Chu Dục Thành, Tông Úc, Tông Già, tiếp theo sẽ là ai đây?

***

Phố Vĩnh Phúc, phủ Hoắc gia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-118.html.]

Hoắc Giác giao bức thư trong tay cho Hà Chu, : “Đưa bức thư đưa đến phủ Phụ Quốc Tướng quân.”

Hà Chu nhận thư, lĩnh mệnh lui xuống. Ra khỏi thư phòng, liền thấy Khương Lê dẫn theo Đào Chu, Vân Chu tới từ góc hành lang.

Hà Chu cung kính hành lễ, Khương Lê hỏi: “Công tử xong việc ?”

Hà Chu thầm nghĩ, công tử dù xong việc, chỉ cần phu nhân đến, cũng sẽ lập tức xong việc.

Bèn đáp: “Xong .”

Khương Lê , mỉm , xoay nhận lấy canh trong tay Đào Chu, : “Các ngươi ở ngoài chờ, đưa canh.”

Hoắc Giác bên trong thấy tiếng mở cửa, ngẩng đầu , thoáng thấy chén canh trong tay Khương Lê, thái dương liền giật giật.

Những ngày , A Lê ngày nào cũng hầm canh bổ não an thần cho , những bát canh đa phần lấy óc heo nguyên liệu chính, tuy mùi vị khó uống, nhưng dù cũng thứ thích ăn.

mỗi tiểu nương tử dùng đôi mắt long lanh , dù , cũng sẽ hai lời, cầm lấy thìa, uống cạn sạch sẽ.

Khương Lê thấy uống nhanh như , tưởng thích canh , càng nấu siêng năng hơn.

Hiểu lầm ngày càng lớn, khiến cho Hoắc Giác bây giờ ngoài ba bữa cơm uống, ngay cả bữa khuya cũng thêm một chén canh óc heo.

Đêm nay đương nhiên cũng là canh óc heo, Khương Lê đặt chén canh lên bàn, : “Hôm nay nấu canh thiên ma óc heo, mau uống . Mẹ , sắp đến kỳ thi Hội , cố gắng mỗi ngày uống vài chén, để bổ não.”

Hoắc Giác những vật thể màu trắng lợn cợn trong chén canh, xoa xoa ấn đường, : “Không vội, kỳ thi Hội tháng sẽ hoãn , đại khái sẽ hoãn đến đầu tháng ba.”

Khương Lê nhướn mày, kinh ngạc : “Là vì chiếu nhận tội mà Hoàng thượng ban xuống hôm nay ?”

Hoắc Giác gật đầu: “Phải, ngày mai Lễ Bộ hẳn là sẽ ban bố văn thư, hoãn ngày thi Hội.”

Khương Lê luôn tin tưởng những lời Hoắc Giác , , bất kể ngày mai Lễ Bộ ban bố văn thư , nàng đều tin chắc kỳ thi Hội sẽ đổi ngày.

“Vậy thì , thể uống canh óc heo thêm vài ngày, bổ não thêm.” Khương Lê cầm lấy thìa đưa cho , : “Mau uống lúc còn nóng , nếu sẽ tanh.”

Hoắc Giác , dù uống lúc còn nóng cũng vẫn tanh.

đối diện với đôi mắt long lanh của tiểu nương tử, lời nghẹn trong cổ họng , chỉ đành nhận lấy thìa, cúi đầu uống. Đợi đến khi uống hết một chén canh, mới cố gắng đè nén mùi tanh trong cổ họng, dịu dàng : “Tay nghề của A Lê càng ngày càng .”

Khương Lê liền , lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xinh nơi khóe miệng.

Ai cũng thích khen, nhất là yêu khen . Nàng vội vàng cất chén canh, : “Nếu thích, ngày mai nấu thêm một chén cho .”

Nói đến đây, nàng nghĩ đến cái gì, tiếp: “ , hai ngày nữa đến chùa Đại Tướng Quốc cầu Phật tổ phù hộ cho , để thi Hội việc đều thuận lợi. Ta đang tính tìm một ngày ít cùng bà .”

Hoắc Giác , ánh mắt ngưng .

Không lâu , nhẹ nhàng : “Hai ngày e là . Nếu thi Hội hoãn đến đầu tháng ba, ngày hai mươi bảy tháng , cùng hai một chuyến.”

Hắn chậm rãi xoay chén trong tay, tiếp tục : “Nếu nàng , còn thể gọi thêm vài nha hầu cùng . Sau núi chùa Đại Tướng Quốc trồng một vùng lớn hoa , lúc chính là lúc hoa nở nhất. Những ngày nàng suốt ngày ru rú trong nhà, dạo chơi đầu xuân.”

Khương Lê nghĩ, đúng nhỉ?

Bản nàng thì thấy gì, nhưng nàng ở thành Đồng An quen tự do tự tại, ngày nào cũng ở trong nhà, quả thật chút chịu nổi.

Nếu như , bà cũng sẽ ngày nào cũng nhắc đến chuyện chùa Đại Tướng Quốc cầu phù.

“Vậy thì quá, sẽ gọi Đào Chu Vân Chu cùng .” Khương Lê bẻ ngón tay tính : “À, còn Như Nương, Như Nương đến Thịnh Kinh lâu, từng khỏi phủ. Vừa để dẫn bà cùng chùa Đại Tướng Quốc dạo chơi. Như Nương thích trồng hoa, nhất định cũng sẽ thích ngắm hoa !”

Loading...