TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:48:10
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ban đầu Khương Lê còn gọi cả Phương thần y, nhưng Phương Tự Đồng ông ghét đám sư chùa Đại Tướng Quốc, nhất quyết , nên đành để ông một ở Tây sương viện.
Khương Lê đặc biệt dặn nhà bếp nhiều món Phương Tự Đồng thích ăn, còn để cho ông một vò rượu trúc tự tay ủ, kẻo ông ở trong phủ thấy quạnh quẽ, đòi rời .
Từ khi Phương thần y đến, thể Tô lão gia và a tỷ ngày càng khỏe mạnh, Khương Lê xem ông như Bồ Tát mà cung phụng.
Bánh xe lăn đều, vó ngựa lộp cộp.
Hai cỗ xe ngựa Hoắc phủ khỏi cổng thành, một cỗ xe dát vàng sơn bạc, dán chữ “Tuyên” sang trọng bám theo cũng khỏi cổng thành.
Trong xe, Tuyên Nghị vén rèm một bên, ngắm cảnh sắc băng tuyết tan dần ngoài thành, ánh mắt âm u, thâm trầm.
Lại qua nửa khắc, từ cửa ngách phía Tây Hoàng cung, một cỗ xe mui đỏ cũng lao nhanh , xuyên qua phố Trường An, khỏi cổng thành, thẳng tiến chùa Đại Tướng Quốc.
Triệu Bảo Anh giường mềm, chậm rãi xoa xoa một viên tràng hạt gỗ trong lòng bàn tay.
Nếu Dương Huệ Nương ở đây, nhất định sẽ nhận viên tràng hạt chế tác thô sơ giống với viên tay Như Nương, như đẽo từ cùng một khúc gỗ.
Ba cỗ xe ngựa giữ cách xa gần, chạy nhanh quan đạo, trời dần ấm, mặt đường còn đóng băng, hành trình so với dự đoán còn suôn sẻ hơn.
Khương Lê và Dương Huệ Nương đều là thích chuyện, nhưng lúc hai cau mày im lặng, đang đau đầu nghĩ xem nên đặt tên gì cho quán rượu cho thật oai phong.
Dương Huệ Nương vốn định tiếp tục gọi là quán rượu Dương Ký, nhưng cảm thấy cái tên ở Kinh thành quả thực mấy hấp dẫn.
Làm nghề ăn uống, ai chẳng tên quán quan trọng đến nhường nào.
Dương gia đời đời kiếp kiếp sống ở thành Đồng An, đời đời đều lấy nghề ủ rượu kế sinh nhai, Dương Ký ở Đồng An là thương hiệu lâu đời nổi tiếng, gọi là quán rượu Dương Ký thì hiển nhiên hợp lý.
ở Kinh thành, ai từng đến Dương Ký !
Khương Lê nhíu mày suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên mắt sáng lên, : “Mẹ, dù quán rượu cũng đợi khi Hoắc Giác thi Hội xong mới khai trương. Hay là thế , đợi Hoắc Giác thi Hội kết quả, nếu đỗ đầu, chúng sẽ gọi là Hội Nguyên lâu. Hội, Nguyên, lâu!
Nghe , oai bao!”
Lời , Dương Huệ Nương lập tức trợn trắng mắt, : “Vậy đợi đến khi thi Đình kết thúc, đặt tên là Trạng Nguyên lâu? Dù con rể nhất định sẽ thi đỗ Trạng nguyên! Sau cứ , nhờ uống rượu Trạng Nguyên của Dương Ký nhà mà con rể mới đỗ Trạng nguyên!”
Khương Lê tuy tin tưởng Hoắc Giác, nhưng chuyện đỗ Trạng nguyên , nàng tự tin như nàng. Nàng luôn nghĩ, trong điện Kim Loan, chỉ dựa học vấn văn là thể chọn Trạng nguyên.
Khương Lê mấp máy môi, định lên tiếng, thì thấy Dương Huệ Nương sang với Như Nương: “Như Nương, tỷ thấy tên Trạng Nguyên lâu thế nào?”
Như Nương từ tới giờ luôn ấn tượng với Hoắc Giác, dĩ nhiên : “Rất, .”
Dương Huệ Nương tươi, lập tức quyết định: “Vậy gọi là Trạng Nguyên lâu!”
Khương Lê thấy vẻ mặt nàng cho phép phản bác, cũng nữa, chỉ mong Hoắc Giác thật sự thể đỗ Trạng nguyên, kẻo rượu Trạng Nguyên trong quán rượu bán .
Cứ thế, , cuối cùng cũng đến núi Minh Phật giờ Ngọ.
—
Núi Minh Phật lịch sử lâu đời, chùa Đại Tướng Quốc cũng trải qua bao nhiêu triều đại mưa gió mà vẫn sừng sững, là nơi Phật môn thánh địa. Các đời trụ trì đều là cao tăng đắc đạo nổi danh thiên hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-122.html.]
Chùa Đại Tướng Quốc tồn tại từ nhiều năm khi Đại Chu lập quốc, tương truyền năm xưa chùa Đại Tướng Quốc từng xuất hiện một vị Phật tử căn duyên trời sinh, vị Phật tử khi Đại Chu lập quốc tiên đoán triều đại tiếp theo sẽ là họ Chu.
Quả nhiên, ba năm , thiên hạ đại loạn. Chu Tiêu, Hoàng Đế khai quốc Đại Chu, phất cờ khởi nghĩa, Tiết gia ở Túc Châu và Vệ gia ở Thanh Châu hết lòng giúp đỡ, tranh giành thiên hạ.
Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là Chu Tiêu trở thành chiến thắng, thành lập triều đại Đại Chu.
Năm Đại Chu lập quốc, vị Phật tử căn duyên trời sinh bỗng nhiên cởi bỏ cà sa, tục, cùng vị Công chúa câm của Tiên Đế rời . Về phần nơi nào, ai .
Tương truyền khi vị Phật tử biến mất còn để hai lời tiên tri.
Lời tiên tri thứ nhất các thế gia đại tộc đến và truyền tụng qua nhiều thế hệ, đó chính là — Vào đêm Nguyên Tiêu, nếu thiên long phun sương, địa long lật , thì long mạch sẽ dời, quốc gia nguy cấp.
Còn lời tiên tri thứ hai từng xuất hiện, tương truyền lời tiên tri đó cất giấu ở nơi cao nhất của tháp Cửu Phật chùa Đại Tướng Quốc.
Tháp Cửu Phật là nơi chùa Đại Tướng Quốc thờ phụng xá lợi của các đời Phật Đà, nơi đó ngoài trụ trì , chẳng ai thể bước chân .
Xuống khỏi xe ngựa, Hoắc Giác bậc thang chân núi, ngẩng đầu ngôi chùa trang nghiêm nguy nga cổng núi.
Phía Đông chùa, chính là tháp Cửu Phật.
Kiếp , từng đó, xem xem lời tiên tri thứ hai của vị Phật tử thật sự cất giấu trong tháp . nơi đó ngoài chín pho tượng Phật và xá lợi thờ phụng bàn Phật, căn bản thứ gì khác.
Khi đó Viên Huyền đại sư từng với một cách đầy ẩn ý: “Sao Yêu họa thế, phá quốc loạn quân, c.h.ế.t thây. Hoắc Đốc công, chỉ khi Sao Yêu diệt vong lời tiên tri mới xuất hiện.”
Hoắc Giác dĩ nhiên tin ông , chỉ cho rằng lão sư Viên Huyền đang mượn chuyện Sao Yêu họa thế mà mỉa mai , nguyền rủa c.h.ế.t sớm.
Hắn đời mắng chửi, phỉ báng nhiều năm như , còn để tâm đến lời Sao Yêu , khẽ nhếch khóe môi, phẩy cây phất trần đen, rời khỏi tháp Cửu Phật.
Nghĩ đến chuyện cũ, Hoắc Giác khỏi nheo mắt, tòa tháp mắt dần dần trùng khớp với tòa tháp trong ký ức.
lúc , Khương Lê phía bỗng nhiên gọi: “Hoắc Giác!”
Hoắc Giác khẽ giật , lập tức thoát khỏi hồi ức, đầu .
Liền thấy tiểu nương tử khoác áo choàng trắng như tuyết, xách làn váy chạy đến mỉm với , : “Mẹ , chân núi một trai chay đồ chay nổi tiếng, qua đó thử đồ chay, thấy ?”
Giọng tiểu nương tử mềm mại dịu dàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc tràn đầy ý tươi tắn, còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời phía nàng.
Yết hầu Hoắc Giác khẽ động, lòng mềm nhũn, thể từ chối? Lúc nàng mạng của , cũng cho.
***
lúc Khương Lê cùng đến trai chay, một cỗ xe sang trọng vội vàng dừng chân núi. Tuyên Nghị xuống xe, ánh mắt âm trầm chằm chằm cổng núi cổ kính uy nghiêm sườn núi, bước nhanh lên bậc thang.
Nửa canh giờ , một cỗ xe mui đỏ cũng từ từ đến chân núi. xe ngựa dừng , mà vòng quanh chân núi về phía núi.
Trong xe, Cao Tiến Bảo vén rèm, ngoài, thấy bên ngoài sáng trưng, đúng là lúc ấm áp nhất trong ngày.
Bèn với Triệu Bảo Anh đang nhắm mắt dưỡng thần: “Đốc công, trời còn sớm, ngài như thường lệ, đến trai chay dùng bữa ?”