TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:49:36
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Như Nương bái Bồ Tát Phổ Hiền, chẳng lẽ là vì quan trọng mà bà từng nhắc đến?

Như , chẳng lẽ đó còn sống?

Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Dương Huệ Nương nhanh chóng gạt bỏ, sang Như Nương : “Vậy tỷ bái xong thì ngoài điện đợi chúng . Đào Chu, Vân Chu cùng Tôn, khụ, Tôn đại đương gia đều đang ở ngoài chờ, tỷ cứ tìm họ là .”

Như Nương gật đầu, mỉm .

Rõ ràng bà lớn hơn Dương Huệ Nương hai tuổi, mà Dương Huệ Nương luôn coi bà như , việc nhỏ nhặt gì cũng chăm lo chu đáo.

Từ khi cha mất, bà từng gặp ai với như .

Khóe mắt Như Nương ươn ướt, xoay bước thiên điện bên cạnh, ký tên sổ công đức, bỏ thêm chút tiền dầu hương hòm công đức, mới lấy hương khấu đầu bái lạy.

Trán chạm đất, hai tay hướng lên trời, thành tâm cầu xin Bồ Tát phù hộ trong lòng bình an trăm tuổi, khẽ từng cái tên, sợ Bồ Tát rõ, mỗi chữ đều chậm rõ ràng.

Tiểu sa di trong nội đường thiên điện đang gõ mõ tụng kinh mà thiu thiu ngủ, thấy giọng dịu dàng lắp bắp của nữ thí chủ ở ngoại đường, bèn mở mắt .

Một chuỗi tên lọt tai, Huệ Nương, A Lê, A Lệnh, đều là những cái tên tiểu sa di từng qua, cho đến cái tên cuối cùng thốt .

“Bảo Anh ca ca.”

Tiểu sa di bỗng cảm thấy hai chữ Bảo Anh chút quen thuộc, nhưng cũng suy nghĩ nhiều, lắc đầu hai cái, tiếp tục thiu thiu ngủ giả vờ gõ mõ tụng kinh mặt Phật Tổ.

Ra khỏi Hoa Nghiêm bảo điện, Như Nương nhẹ nhàng vuốt ve sợi dây đỏ tay, khóe mắt đỏ lên.

Không lâu , Dương Huệ Nương cũng dẫn theo Khương Lê cùng mấy hùng hổ bước khỏi điện.

Hoắc Giác theo Dương Huệ Nương, tay cầm một lá bùa gấp vuông vắn, ánh mắt lướt qua chuỗi hạt gỗ tay Như Nương.

Xin một quẻ thượng thượng, một lá bùa cầu thi cử đỗ đạt, Khương Lê vô cùng hài lòng với chuyến chùa Đại Tướng Quốc .

Nàng sắc trời quang đãng hiếm , : “Mẹ, thím Như Nương, chúng tranh thủ trời tối, mau lên núi thưởng hoa thôi!”

Nói , nàng về phía Hoắc Giác, tha thiết : “Hoắc Giác, cùng chúng ?”

Những lúc nàng dùng ánh mắt như , Hoắc Giác từng một chữ “”.

đến chùa Đại Tướng Quốc, còn việc khác xong, đành nhẫn tâm từ chối, ôn tồn : “Ta lầu Đại Bi một chuyến, đợi việc ở lầu Đại Bi xong xuôi, sẽ lên núi tìm .”

Tuy Khương Lê chút thất vọng, nhưng cũng quá buồn, dù vẫn thể đến chùa Đại Tướng Quốc thưởng hoa, nàng và Hoắc Giác bao giờ thiếu chút thời gian .

Nàng mím môi , : “Vậy nhanh , lầu Đại Bi cách đây khá xa, cần vội vàng tìm chúng .”

Nói xong, nàng vui vẻ khoác tay Dương Huệ Nương và Như Nương, về phía núi. Đào Chu, Vân Chu theo sát phía , tiếp đến là Khương Lệnh và Tôn Bình thong thả.

Mấy bà v.ú đang đợi chủ mẫu ở ngoài Hoa Nghiêm bảo điện, thấy bọn họ đầu thẳng về phía núi, lắc đầu, : “Đây là dân quê nào điều? Sau núi há là nơi bọn họ thể đến?

Không sợ đắc tội với quý nhân !”

Họ đều là bà v.ú tín của chủ mẫu một nhà quyền quý trong Kinh thành, rõ mảnh đất núi hôm nay thể đến, bởi vì nơi đó một vị đại nhân vật trong cung quyền thế.

Còn đại nhân vật là ai thì là chuyện họ thể .

Khương Lê cùng dĩ nhiên núi vị đại nhân vật nào.

Như Nương yêu hoa, cũng yêu trồng hoa. Sơn khó trồng quý hiếm, là trân phẩm trong các loài hoa. Nghe núi chùa Đại Tướng Quốc một rừng hoa sơn rộng lớn, trong lòng bà dâng lên chút mong mỏi, chỉ mong khi hết mùa hoa thể đến thưởng ngoạn.

Hoa Nghiêm bảo điện cách núi xa, hai khắc đồng hồ đến rừng hoa sơn trong truyền thuyết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-124.html.]

Giờ là cuối tháng hai, đúng mùa hoa nở. Gió nhẹ thoảng qua, từng mảng lớn hoa sơn đủ màu sắc đung đưa cành, vô cùng mắt.

Quả thật xứng đáng với câu “Độc năng thâm nguyệt chiếm xuân phong”.

(*)Chỉ riêng ánh trăng sâu chiếm lấy gió xuân.

Cảnh như , đừng yêu hoa như Như Nương, ngay cả Khương Lê và Dương Huệ Nương cũng vô cùng thích thú.

***

Tiếng vui vẻ từ rừng hoa sơn vọng , lẫn trong gió rõ. Cao Tiến Bảo tai thính, đó là tiếng của mấy nữ tử.

Hắn nhíu mày, các gia tộc chút danh tiếng trong Kinh thành đều , mỗi năm ngày hai mươi bảy tháng hai là ngày giỗ của thái giám Chấp bút Ti Lễ Giám kiêm Đốc công Đông Xưởng Triệu Bảo Anh.

Người bình thường sẽ chọn ngày đến núi phiền Đốc công.

Hôm nay là thế nào?

Nghĩ đến tai của Đốc công còn thính hơn cả tập võ như , Cao Tiến Bảo do dự một lát, cuối cùng vẫn gõ cửa, : “Đốc công, cần thuộc hạ đuổi ?”

Mạng của Cao Tiến Bảo là do Triệu Bảo Anh cứu, kính trọng Triệu Bảo Anh còn hơn cả Thành Thái Đế.

Hắn theo Triệu Bảo Anh gần mười năm, ngày đối với ông quan trọng như thế nào. Bây giờ quấy rầy sự yên tĩnh, đừng là Đốc công, ngay cả cũng cảm thấy khó chịu.

Triệu Bảo Anh ngay ngắn trong tĩnh thất bên cạnh Phật đường, mắt cụp xuống, chậm rãi gõ lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, gì.

Cao Tiến Bảo hầu hạ Triệu Bảo Anh lâu như , hiểu rằng Đốc công đồng ý.

Thấy mấy nữ tử hình như đang về phía Tiểu trúc Chiếu Tính, vội vàng đáp: “Thuộc hạ ngay!”

Vừa mới nhấc chân hai bước, trong tĩnh thất bỗng truyền đến tiếng “két” của ghế cọ xát với mặt đất, hình như là do dậy quá vội vàng.

Cao Tiến Bảo dừng bước, đang định mở miệng hỏi, thì thấy bên trong vang lên một tiếng “Khoan ” trầm thấp!

Trong tĩnh thất, Triệu Bảo Anh về phía cửa sổ hướng núi, nhẹ nhàng kéo liền mở nửa cánh cửa, ánh sáng chói chang cùng gió mang theo hương hoa ùa .

Ông nheo mắt, về phía mấy nữ tử đang trong rừng hoa. Vừa ông thấy gọi: “Như Nương, đây!”

Giọng hấp tấp, ông quen . chữ “Như Nương” trong miệng đó, là cái tên ông vô cùng quen thuộc.

Trên đời trùng tên nhiều, “Như Nương” trong miệng nữ tử tám chín phần mười ông quen.

ông vẫn nhịn đẩy cửa sổ xem.

Trên lầu ba của tĩnh thất, từ góc độ của ông thể thấy cả rừng hoa sơn rộng lớn, cùng mấy nữ tử ẩn trong rừng hoa.

Trong đó một , mặc áo váy màu xanh, búi tóc kiểu phụ nhân, lưng về phía ông .

Người phụ nữ đó đưa tay hái một bông sơn màu trắng cành, tay áo màu xanh trượt xuống, lộ một đoạn cổ tay mảnh khảnh, cùng một sợi dây đỏ bạc màu, giữa sợi dây đỏ một hạt gỗ thô ráp đáng chú ý.

Triệu Bảo Anh sững tại chỗ, chằm chằm hạt gỗ đó, tim đập mạnh, đau nhói.

Trong cơn ngẩn ngơ, thấy trận mưa xuân lạnh lẽo năm nào.

Giữa nghĩa địa, một thiếu nữ nhỏ nhắn, cùng ông rải từng nắm từng nắm đất ướt lên t.h.i t.h.ể của ông .

Thiếu nữ ngước đôi mắt ướt sũng nước mưa, chăm chú với ông : “Bảo, Bảo Anh ca ca, đừng, đừng .”

Khi đó, nàng với ông “đừng ”.

, trong hai mươi chín năm xa cách nàng, ông trở thành một .

Loading...