TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 125

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:50:47
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm Thừa Bình thứ sáu, Triệu Bảo Anh cung. Vừa đặt chân đến, hỏi từ tới.

Hắn đáp đến từ huyện Định Phong, U Châu. Nghe , lắc đầu: “Chưa từng qua.”

Triệu Bảo Anh lấy lạ. Huyện Định Phong nhỏ bé, tuy cũng là huyện biên giới, nhưng nào sánh với Túc Châu Định Quốc Công trấn giữ Thanh Châu quân Hoắc gia.

Huyện Định Phong chỉ loạn lạc, nghèo khó, cằn cỗi.

Quan chỉ mong kiếm chút công trạng rời khỏi chốn khỉ ho cò gáy . Dân chúng thì học đòi man di, cướp bóc lẫn , tự bào chữa rằng thà của rơi tay còn hơn để ngoại tộc cướp mất.

Thượng bất chính, hạ tắc loạn, trẻ con từ nhỏ chứng kiến cảnh , lớn lên cũng nhiễm thói hư tật .

Sinh ở nơi đó thật may mắn, như , như Như Nương.

Mẹ Như Nương sinh nàng khó nhọc, gắng gượng sinh nàng xong thì tắt thở.

Như Nương sinh yếu ớt như mèo con, chậm , ba tuổi mới bập bẹ vài tiếng, còn lắp bắp.

Bọn trẻ xung quanh bắt nạt nàng, ném đá nàng, mắng nàng là đồ lắp, nàng khắc c.h.ế.t .

Cha nàng dạy vỡ lòng ở tư thục, đám trẻ con gọi ông là Lâm phu tử. Mất vợ, cha ở bên, Lâm phu tử suy sụp, lúc Như Nương đói cũng chẳng buồn đút cho nàng hớp cháo.

Nhà Triệu Bảo Anh ở gần nhà Như Nương, nàng cũng thiết.

Như Nương mới sinh vài ngày, thấy đứa bé đỏ hỏn lọt lòng mất , suốt ngày đói, động lòng thương xót, bèn đón về nuôi, lấy cháo loãng, dầu mè và sữa ngựa nuôi nàng mấy tháng trời.

Nhờ , từ một con mèo nhỏ yếu ớt, Như Nương trở thành một đứa trẻ bụ bẫm trắng trẻo.

Lúc đó Triệu Bảo Anh đầy ba tuổi, mỗi khi cho Như Nương uống sữa, bên cạnh mân mê mấy sợi tóc tơ vàng hoe mềm mại đầu nàng.

Có lẽ vì khi mới sinh ở nhà Triệu Bảo Anh vài tháng, Như Nương quấn quýt và cả nữa.

Lúc nhỏ, nàng thích nhất là lẽo đẽo theo , nàng theo đó. Chân nàng ngắn, luôn chạy theo kịp, cứ luôn miệng gọi: “Bảo, Bảo Anh ca ca, đợi, đợi với.”

Ban đầu Triệu Bảo Anh thấy phiền, nàng thích khác gọi là “Tiểu Kết Ba”(*), còn cố tình gọi như . Như Nương giận, chỉ lặng lẽ , đôi mắt đen láy như hòn bi ve.

(*)Kẻ lắp

Sau hỏi nàng: “Không thích gọi là ‘Tiểu Kết Ba’, giận?”

Cô bé , ngập ngừng: “Bảo, Bảo Anh ca ca gọi, Như Nương, giận.”

Triệu Bảo Anh : “Ngốc! Sau ai gọi như , giận đấy!”

Như Nương vài gì. Vẻ mặt như , dù gì, cũng sẽ giận .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-125.html.]

Tiểu cô nương thật là mệnh khổ, sinh mất , nhưng may mắn , Lâm phu tử là một cha .

Năm tháng tuổi, Như Nương xinh xắn đáng yêu. Lâm phu tử cũng dần vực dậy tinh thần, đón Như Nương về, xem nàng như ngọc quý tay, cha chăm sóc nàng hết lòng.

Không giống cha Triệu Bảo Anh, suốt ngày xằng bậy.

Kiếm tiền thì uống rượu, lầu xanh, kiếm tiền thì về nhà ngủ, tỉnh dậy lấy trộm tiền dành dụm từ việc thêu thùa.

Năm Triệu Bảo Anh sáu tuổi, cha say rượu gây sự đầu gấu trong huyện đánh chết. Bọn chúng đền ba lạng bạc phủi tay bỏ , như thể ba lạng bạc là quá nhân từ.

Mẹ chịu nhận bạc, nhất quyết kiện quan, đòi công bằng. đến nha môn, chẳng ai thèm tiếp nhận.

Kiện một , hai , ba , cuối cùng bà cũng nản lòng. Vì hai đứa con trai, bà quyết định kiện nữa, nhưng cũng vì thế mà sinh bệnh.

Đại ca Triệu Bảo Anh hơn mười tuổi, khi cha mất, đáng lẽ Đại ca gánh vác gia đình, nhưng còn tệ hơn cả cha .

Cha Như Nương luôn nhớ ơn chăm sóc Như Nương, thấy Đại ca Triệu Bảo Anh đáng tin cậy, ông thường đưa Triệu Bảo Anh đến trường học, cho cùng Như Nương ở góc lớp giảng.

Lâm phu tử với : “Học chữ nghĩa, tính toán, kiếm việc chưởng quỹ, nuôi sống gia đình khó.”

Triệu Bảo Anh khi đó cũng nghĩ như .

Làm chưởng quỹ, nghề kiếm sống, là thể cưới Như Nương .

***

Ngoài cửa, Cao Tiến Bảo thấy trong Phật đường im lặng một tiếng động, khỏi lo lắng, gọi: “Đốc công.”

Bên trong, Triệu Bảo Anh khẽ “Ừ” một tiếng: “Vào , việc dặn dò.”

Cao Tiến Bảo , dám chậm trễ, vội vàng đẩy cửa bước .

Mùi đàn hương nồng nàn phả mặt, bụi nhỏ li ti bay lơ lửng trong khí.

Tĩnh thất trong Phật đường chỉ một cửa sổ, ánh sáng lờ mờ, chỉ chút ánh sáng lọt từ khung cửa sổ hé mở.

Nửa khuôn mặt Triệu Bảo Anh khuất trong ánh sáng, hàng mi dài cụp xuống, khóe môi thường ngày nhạt giờ mím , mặt còn vẻ tươi .

Cao Tiến Bảo hầu hạ Triệu Bảo Anh bao nhiêu năm, từng thấy ông ngày nào , trong lòng khỏi giật : “Đốc công, chuyện gì ?”

Triệu Bảo Anh nghiêng đầu, Cao Tiến Bảo, khuôn mặt âm nhu nở nụ quen thuộc: “Đi điều tra xem mấy vị nương tử đang thưởng hoa ở núi là ai, đến chùa Đại Tướng Quốc cầu gì?”

Cao Tiến Bảo ngẩn .

Từ bao giờ Đốc công quan tâm đến nữ nhân? Hắn theo Triệu Bảo Anh mười năm nay, từng thấy ông để ý đến ai, chỉ Quý phi nương nương…

Loading...