Viên Huyền là vị trụ trì thứ ba trăm mười chín của chùa Đại Tướng Quốc.
Từ năm bốn tuổi sư phụ dẫn chùa, ông ở đây năm mươi bảy năm.
Ông trời sinh thông minh, căn cơ Phật pháp thâm hậu, tuy xuất chúng như vị Phật tử hai trăm năm , nhưng cũng là tử tinh thông Phật pháp, duyên Phật sâu dày nhất chùa Đại Tướng Quốc trăm năm trở đây.
Năm thứ tám chùa Đại Tướng Quốc, khi tròn mười hai tuổi, ông sư phụ, cũng chính là vị trụ trì thứ ba trăm mười tám, chỉ định trụ trì đời tiếp theo.
Viên Huyền tinh thông quan sát thiên tượng, đoán định vận nước, cũng giỏi xem tướng . Dù là trẻ sơ sinh già sắp xuống mồ, chỉ cần liếc mắt một cái, ông đều thể đoán mệnh cách của đó.
Bấy nhiêu năm qua, mà ông xem mệnh cách quá năm . Và vị thiếu niên thanh tú, cao quý mắt chính là một trong đó.
Nói là thiếu niên cũng hẳn đúng, tuy dung mạo trai đến tuổi thành niên, nhưng khí chất quanh rõ ràng là thứ một thiếu niên nên .
Viên Huyền bậc gỗ, chạm mắt với vị lang quân trẻ tuổi đẩy cửa bước . Người nọ đôi mắt sâu thăm thẳm, đen láy lạnh lẽo, tựa như đêm tuyết giữa mùa đông giá rét. Ngũ quan thanh tú, cốt cách vô cùng quý phái bức , nhưng dung mạo như phủ một lớp sương mù, khiến phân biệt ẩn lớp sương mù , rốt cuộc là quỷ.
Người xuất gia tâm như nước lặng, hiếm khi lúc tâm tình d.a.o động. Càng là tăng lữ duyên Phật sâu dày, tâm tình càng tĩnh lặng như biển cả. khoảnh khắc chạm mắt với Hoắc Giác, ấn đường ông bỗng giật mạnh.
Lần xuất hiện tình trạng là khi gặp vị Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ ở cầu Tứ Thủy trong Hoàng cung. Còn nữa là giữa mùa xuân năm ngoái.
Khi tiết trời ấm áp đến, thiên tượng phương Nam xuất hiện dị thường. Sao Yêu, Phá Quân, Văn Khúc ba cùng xuất hiện một chỗ, và dần dần hợp nhất. Giây phút ba hợp nhất, phía Tây bỗng xuất hiện một ngôi Tử Vi Đế nhanh chóng biến mất.
Tuy chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng Viên Huyền rõ ràng, đó là một Đế tinh khác với Đế tinh của vương triều nhà Chu. Chỉ trong nháy mắt, ba hợp nhất, hai Đế tinh cùng xuất hiện. Thiên tượng như , cả đời ông từng thấy.
Chuỗi tràng hạt trong tay lặng lẽ xoay chuyển, Viên Huyền hướng vị lang quân trẻ tuổi đang bước : “A Di Đà Phật.”
Hoắc Giác khẽ gật đầu, lướt qua Viên Huyền, chậm rãi bước xuống bậc gỗ.
, ngay khi bước khỏi lầu Đại Bi, chuỗi tràng hạt Viên Huyền nâng niu nhiều năm lặng lẽ đứt đoạn, một trăm lẻ tám hạt đàn hương “lộp độp” rơi xuống đất, lăn xuống từ bậc gỗ.
***
Gió xuân se lạnh thoang thoảng hương thơm, một cánh hoa trắng muốt từ cành chậm rãi rơi xuống. Cao Tiến Bảo việc trở về, thấy mấy nữ tử về phía biển hoa bên cạnh núi, tiếng vẫn dứt, nhưng vì cách xa nên còn rõ nội dung.
Nghĩ đến những lời ngóng , để ý nữa, chỉnh tay áo, hít sâu một , : “Đốc công, thuộc hạ về.”
“Vào .” Triệu Bảo Anh thản nhiên đáp, đợi Cao Tiến Bảo trong, mới ngước mắt liếc , tiếp: “Thế nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-127.html.]
Cao Tiến Bảo đáp: “Mấy nữ tử , một tên Dương Huệ Nương, một tên Khương Lê, còn một tên Lâm Như Nương. Hai còn là thị nữ của vị tiểu nương tử tên Khương Lê . Mấy đến chùa Đại Tướng Quốc là để cầu Bồ Tát Văn Thù phù hộ cho việc thi cử.”
“Phù hộ thi cử?”
“Vâng, phu quân của Khương tiểu nương tử tháng sẽ tham gia kỳ thi Hội. Vì mới đến chùa Đại Tướng Quốc cầu phù, vị sĩ tử còn rút một quẻ thượng hiếm gặp.”
Nói đến đây, Cao Tiến Bảo kể tỉ mỉ những lời ngóng cho Triệu Bảo Anh , chẳng hạn như Dương Huệ Nương là chủ quán rượu, còn là quả phụ, một trai một gái vân vân.
Nói một lúc, Cao Tiến Bảo mới chuyển chủ đề sang Như Nương.
“ hôm nay vị Lâm nương tử bái Bồ Tát Văn Thù, mà đến điện của Bồ Tát Phổ Hiền cầu bình an.”
Nói đến đây, Cao Tiến Bảo thật sự nhịn , len lén liếc Triệu Bảo Anh. Chỉ thấy Đốc công nhà mỉm , cúi đầu vuốt ve hạt gỗ ngón tay cái, thấy đột nhiên im bặt, còn nhấc mí mắt sang, hiệu cho tiếp tục .
Cao Tiến Bảo vội vàng quan sát nữa, khẽ ho một tiếng, tiếp tục : “Lâm nương tử cầu Bồ Tát phù hộ cho nhiều , nhà Dương nương tử, một nam tử tên Tôn Bình, còn, còn một tên là ‘Bảo Anh ca ca’.”
Ngón tay Triệu Bảo Anh đang vuốt ve hạt gỗ khựng , một lát , ông mới : “Tên Tôn Bình là ai?”
Thời gian gấp rút, hơn nữa mấy tiểu sa di ở Hoa Nghiêm bảo điện cũng từng tiếp xúc với Tôn Bình, nên Cao Tiến Bảo vẫn tra phận của Tôn Bình .
Hắn vội vàng quỳ xuống, : “Thuộc hạ vẫn tra , đợi khi trở về Thịnh Kinh, thuộc hạ sẽ lập tức phái tra, xin Đốc công thứ tội!”
Triệu Bảo Anh im lặng một lát, một lúc mới : “Thôi, cần phái tra. Quán rượu mà bà và Dương nương tử mở tên là gì?”
Cao Tiến Bảo nhớ lời vị tiểu sa di trong thiên điện , vẻ mặt kỳ quái: “Gọi là Trạng Nguyên lâu, là Dương nương tử vì khích lệ con rể đỗ đạt, mới đặt tên .”
Nói đến đây, nhạc mẫu cũng quá tự tin con rể , kỳ thi Hội còn bắt đầu nghĩ đến việc con rể đỗ Trạng nguyên, đến cả tên quán rượu cũng liên quan đến “Trạng nguyên”.
“Trạng Nguyên lâu…”
Triệu Bảo Anh lẩm bẩm một câu, lục lọi trong đầu một lượt, cũng nhớ Thịnh Kinh vị thí sinh nào tên là “Hoắc Giác”.
Kỳ thi Hội sắp đến, những sĩ tử lên Kinh ứng thí từ năm ngoái cũng ở Thịnh Kinh hai ba tháng, những sĩ tử , vì nổi danh, ngày thường ít ngoài gặp gỡ bạn bè đàm đạo học vấn. Hầu như những thí sinh chút tài học lúc đều tiếng tăm ít nhiều.