TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:58:41
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vào đêm khuya, sương lạnh phủ kín núi rừng, nhiệt độ xuống thấp nhanh chóng.
Trong chùa vài dãy nhà trúc dành cho khách thập phương nghỉ , nam nữ phân chia rõ ràng.
Cả ngày mệt mỏi, ai nấy đều thấm mệt, tắt đèn ngủ từ sớm.
Lúc Khương Lê ôm Dương Huệ Nương ngủ say, tại một gian nhà trúc khác, Hà Chu lặng lẽ trở về bóng đêm. Vừa thấy Hoắc Giác, khẽ : “Tô đại phu ở Dược Cốc .”
Hoắc Giác khẽ nhướn mày: “Viên Thanh đại sư thực sự giữ Tô bá ?”
Hà Chu gật đầu, suy nghĩ một chút tiếp: “Thuộc hạ còn gặp một ở Dược Cốc, đó… chính là Thế tử phủ Định Viễn Hầu, Tuyên Nghị.”
Ánh mắt Hoắc Giác trầm xuống: “Hắn đến tìm Viên Thanh đại sư trừ tà?”
Hà Chu cau mày, đáp: “Không , lúc thuộc hạ đến thấy Viên Thanh đại sư đuổi Tuyên Thế tử khỏi Dược Cốc.”
Sắc mặt vị Thế tử lúc vô cùng khó coi, nhưng sắc mặt Viên Thanh đại sư còn khó coi hơn, cầm cây chổi chỉ Tuyên Nghị quát:
“Trên đời gì thuốc nào khiến ngươi quên sạch sẽ một ! Ngươi ngươi mơ thấy ép quên một . Tăng gia cho ngươi rõ, chuyện , hoặc là ngươi hoang tưởng, hoặc là kiếp ngươi gây nghiệp chướng, giờ báo ứng đến !”
Nói xong, cửa trúc “ầm” một tiếng đóng sập .
Tuyên Nghị ngoài cửa, mắng đến mặt lúc xanh lúc trắng.
Với tính tình của , nếu là ngày thường, dám chỉ thẳng mặt mắng như , nhất định sẽ tay.
lúc im, nhúc nhích mặc cho mắng, đợi Viên Thanh đại sư mắng chán , mới tiếp: “Tuyên Nghị đến đây thành tâm cầu thuốc trị bệnh, mong đại sư tay cứu giúp.”
Viên Thanh hiển nhiên vẫn ở trong nhà , Tuyên Nghị , liền đáp: “Ngươi trong mơ ép uống thuốc mới quên chuyện, thì ngươi hãy trong mơ mà tìm thuốc giải! Tăng gia bó tay!”
Lúc Hà Chu mới hiểu .
Vị Tuyên Thế tử mơ thấy ép uống thuốc, tỉnh dậy chắc là quên mất vài chuyện, nên mới đến tìm Viên Thanh đại sư xin thuốc giải.
mà… chuyện chẳng là hươu vượn ? Mộng là mộng, thực là thực, thể lẫn lộn .
Chẳng trách Viên Thanh đại sư tức giận như , chắc là cảm thấy Tuyên Thế tử đang đùa giỡn ông !
Hà Chu kể xong thì im lặng.
Đôi mắt đen láy của Hoắc Giác chút gợn sóng, gật đầu : “Phái theo dõi . Còn Tô bá phụ, ngày mai ngươi đón ông , nếu ông ở Dược Cốc thì cứ để ông ở đó.”
Hà Chu cúi đầu , im lặng một lúc, nhịn hỏi điều đang vướng mắc trong lòng: “Chủ tử, vị Viên Thanh đại sư thấy túi thuốc bên hông Tô đại phu mới cho chúng Dược Cốc. Túi thuốc đó là của Phương thần y, chẳng lẽ Viên Thanh đại sư và Phương thần y là quen cũ?”
Hoắc Giác khẽ gật đầu.
“Mỗi đời Chùa Đại Tướng Quốc đều sẽ xuất hiện một vài tử thiên phú y thuật. Những tử kế thừa Dược Cốc, lấy y cứu , truyền bá Phật pháp. Từng một vị đại sư kế thừa Dược Cốc tục trở về quê nhà, sáng lập Dược Vương Cốc. Dược Vương Cốc chỉ nghiên cứu y thuật, bàn Phật pháp. Có lẽ vì nguyên nhân , y thuật của Dược Vương Cốc tinh thâm hơn chùa Đại Tướng Quốc nhiều. Phương bá xuất từ Dược Vương Cốc, Viên Huyền đại sư và Viên Thanh đại sư đều từng ở Dược Vương Cốc một thời gian.”
Hà Chu bừng tỉnh đại ngộ.
Thảo nào Viên Thanh đại sư lúc đầu thấy bọn họ Dược Cốc còn nổi giận đùng đùng, nhưng liếc thấy túi thuốc của Tô đại phu liền lập tức đổi sắc mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-129.html.]
Vậy nên khi chủ tử xin Phương thần y túi thuốc chính là để Viên Thanh đại sư giữ Tô đại phu ?
Mà để Tô đại phu Dược Cốc, chẳng lẽ là vì đang chữa bệnh trong đó?
Trong lòng Hà Chu nảy hết nghi vấn đến nghi vấn khác, nhưng dám hỏi thêm nữa. Tâm tư chủ tử quá sâu xa, ngày thường theo bên cạnh nhưng thường xuyên hiểu những việc ngài rốt cuộc là dụng ý gì.
đúng như Hà Ninh , bọn họ cần đoán ý chủ tử, chỉ cần theo phân phó của chủ tử mà việc là , những chuyện khác tự chủ tử an bài.
***
Sau khi Hà Chu rời , Hoắc Giác dậy đến bên cửa sổ, đẩy cửa , màn đêm đen đặc bên ngoài.
Trong bóng tối, núi non trùng điệp, như mãnh thú ẩn nấp rình mò, bất cứ lúc nào cũng thể há cái miệng đầy m.á.u nuốt chửng con . Rõ ràng là Phật sơn, nhưng dù là Phật sơn siêu thoát đến , khi chìm trong bóng tối, vẫn thể cho thấy ánh sáng.
Trước đây ông nội từng chỉ một nhắc đến chùa Đại Tướng Quốc, trong lời đầy sự ca tụng, chùa Đại Tướng Quốc là ngôi chùa Phật giáo nhất ngàn năm qua.
Khi ông nội Vệ Hạng còn Thái phó ở Thịnh Kinh từng là bạn tri kỷ với Viên Huyền.
Viên Huyền đoán tai họa diệt tộc của Vệ gia nhưng vẫn khoanh tay , hề cảnh báo nửa lời. Chỉ vì chùa Đại Tướng Quốc quy định: Không xem quốc vận, can dự việc đổi Hoàng quyền.
Bao nhiêu triều đại đổi trong gió mưa, mà chùa Đại Tướng Quốc vẫn luôn ngoài cuộc, siêu nhiên vạn vật. Mỗi triều đại đều tôn chùa Đại Tướng Quốc là quốc tự, mà trong lòng dân chúng càng coi chùa Đại Tướng Quốc là thần tự.
ngôi chùa cùng với những ở đây chỉ theo đuổi Phật tính, đánh mất nhân tính. Đây cũng là lý do vì , khi hai nhà Vệ Hoắc diệt, Phương Tự Đồng thề sẽ bao giờ bước chân chùa Đại Tướng Quốc nữa.
Gió lạnh thổi ngược , kinh Phật phía “soạt” một tiếng.
Hoắc Giác đóng cửa sổ , úp ngược kinh Phật bàn, xoay lên giường.
Giờ Dần một khắc, cả núi Minh Phật yên tĩnh một tiếng động. Tuyết rơi lặng lẽ, đè nặng cành cây uốn cong thành một vòng cung.
Trong một gian nhà trúc chân núi, Tuyên Nghị đột nhiên mở mắt, vội vàng dậy, thở hổn hển, mồ hôi lạnh túa khắp trán và lưng.
Hắn mơ thấy c.h.ế.t .
Nhà ngục ẩm thấp âm u, rắn chuột côn trùng bò lổm ngổm, khí tràn ngập mùi thịt thối rữa.
Tứ chi trói chặt bằng xiềng xích, khắp đầy thương tích, suy yếu lắm, gầy trơ xương, tàn lực kiệt, nhưng mãi c.h.ế.t . Trong lao ngục, ngoài , còn một nam tử khó rõ dung mạo.
Nam nhân cao lớn, oai phong lẫm liệt, khoác hắc bào, tay trái cầm một cây phất trần đen cực kỳ hiếm thấy. Hắn đó, khuôn mặt khuất trong bóng tối lặng lẽ , tựa như sứ giả đến từ âm phủ.
Tuyên Nghị thấy như kẻ điên mà ha hả.
“Ngươi báo thù cho nàng ! Tới ! Để đền mạng cho nàng! Sau khi c.h.ế.t sẽ tự xuống âm phủ tạ tội với nàng!”
Người nọ vẫn im lặng, hề lời kích động, khẽ phẩy tay kẻ tiến lên dán từng tờ giấy ướt lên miệng mũi Tuyên Nghị.
Thời gian trôi qua chậm, trong lao ngục vang lên tiếng nước nhỏ giọt tí tách. Tuyên Nghị cảm thấy như cá quăng lên bờ, hô hấp dần khó khăn, gân xanh cổ nổi lên, ánh mắt dần mất tiêu cự.
Ngay khoảnh khắc cận kề cái chết, kẻ hầu bên cạnh xé tờ giấy ướt mặt , liền sống .