TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-07-25 08:58:44
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay đó, nhét một viên thuốc miệng . Hắn ép nuốt xuống, chẳng mấy chốc đầu óc mê man như thiêu đốt, nóng đau, ký ức trong đầu dần dần mờ nhạt.

Tuyên Nghị ở trong lao ngục bao lâu, chỉ mỗi khoảnh khắc ở đó đều là tra tấn.

Luôn luôn trải qua cái chết, nhưng thể c.h.ế.t một cách thống khoái, mỗi sắp c.h.ế.t cứu sống, ép nuốt một viên thuốc khiến sống bằng chết.

Ý chí của Tuyên Nghị bào mòn đến mức còn, thậm chí còn nực cho rằng, c.h.ế.t mới là một sự giải thoát, hãy để c.h.ế.t

Những ngày tháng như lẽ qua lâu, cũng lẽ chỉ vỏn vẹn mười mấy ngày, cuối cùng cũng sụp đổ, thứ trong đầu dần trở nên trống rỗng, ngay cả tên là gì cũng .

Cũng chính lúc đó, nam nhân ngày ngày mang theo phất trần đen, cuối cùng cũng mở miệng: “Giết , đem cho chó ăn.”

Trong bóng tối, Tuyên Nghị lặng lẽ giường tre, cúi đầu gục mặt, lòng bàn tay áp trán trơn bóng, đầu đau như búa bổ.

Đây là đầu tiên mơ thấy nọ chuyện. Giọng đó, hình như từng quen .

***

Sáng hôm , tuyết rơi nửa đêm tạnh từ lúc nào.

Khương Lê tiếng chim hót trong rừng đánh thức, mơ màng mở mắt. Hôm qua tuy mệt mỏi cả ngày, nhưng một giấc ngủ ngon, lúc dậy tinh thần sảng khoái lạ thường.

Phòng khách trong lầu tre đơn sơ, một bộ bàn ghế mộc mạc, một chiếc giường gỗ, và một giá tre thô kệch dùng để treo quần áo.

Dương Huệ Nương lúc trong phòng, chắc là trai đường dùng điểm tâm .

Khương Lê nhảy xuống giường, vươn vai lấy quần áo giá tre, cài khuy áo, thắt đai lưng xong thì thấy tiếng chuyện khe khẽ bên ngoài.

Khương Lê vội vàng xỏ giày, bước nhanh mở cửa, : “Hoắc Giác, đến ? Dùng điểm tâm ?”

Tiểu nương tử ngẩng mặt , mặt vẫn còn mang theo chút ửng hồng khi thức dậy, má còn hằn một vệt, giọng trong trẻo như nước suối núi.

Hoắc Giác khẽ “Ừm” một tiếng, hai lúm đồng tiền nhỏ như hạt gạo khóe miệng Khương Lê, mỉm , : “Chưa dùng điểm tâm, đợi nàng cùng .”

Khương Lê thì nhịn đói chờ nàng dậy dùng điểm tâm. Lúc ở trong phủ, cũng thường như . Dậy cũng đánh thức nàng, đốt đèn trường kỷ sách, đợi nàng tỉnh dậy mới thong thả cùng nàng dùng điểm tâm.

Mẹ , lang quân ở tuổi Hoắc Giác chịu đói nhất. Nàng nỡ để đói bụng, vội vàng với Đào Chu bên cạnh: “Mau lấy nước cho .”

Đào Chu vội vàng đáp lời lui xuống, bao lâu liền bưng một chậu nước ấm trở .

Đợi Khương Lê súc miệng, rửa mặt xong, mới bưng chậu rỗng, lặng lẽ ngoài. Vừa ánh mắt công tử phu nhân thâm trầm, Đào Chu ý tứ mà khỏi phòng.

Chắc là quen với ánh mắt Hoắc Giác , Khương Lê nhận điều gì, kiễng chân định lấy áo choàng giá tre.

Trong lầu tre đốt địa long, sáng sớm núi thật sự lạnh, Khương Lê lúc lạnh đến run .

Tay chạm cổ áo choàng, một lồng n.g.ự.c ấm áp áp sát , ôm chặt lấy nàng.

“A Lê.” Giọng trầm thấp của sát bên tai nàng, theo lỗ tai, tim nàng đập thình thịch.

Khương Lê lập tức đỏ mặt, lắp bắp : “Hoắc, Hoắc Giác, Phật… Phật môn thanh tịnh, chú ý một chút, đừng để Phật tổ chê .”

Giọng của tiểu nương tử nhỏ nhẹ mềm mại, chút khí thế dọa nào, ngay cả lời cũng giống như nũng.

“Nếu Phật tổ thấy những đôi lứa yêu cuối cùng cũng nên vợ chồng, vợ chồng yêu thương , nghi ngờ , hẳn là sẽ vui mừng.” Hoắc Giác đường hoàng .

Mỗi khi thề thốt chuyện luôn vô thức mang theo chút sức mạnh khiến tin phục, lời lẽ sai trái cũng thể thành đúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-130.html.]

Khương Lê mở mắt, đang suy nghĩ lời hình như lý, thì đôi môi ấm áp của rơi xuống, phủ lên môi nàng.

Đầu lưỡi tiến sâu , nhẹ nhàng câu lấy lưỡi nàng.

Hắn quen tiểu nương tử bên cạnh, cả đêm khó ngủ, vô thức trằn trọc đến tận sáng. Sợ phiền giấc ngủ của nàng, nhịn một canh giờ mới đến tìm nàng.

Lúc thấy nàng ngây thơ đáng yêu đến cực điểm, nhịn nữa?

Trong chuyện mật Khương Lê luôn để chủ động, theo bản năng kiễng chân, ôm lấy cổ .

Cũng đúng lúc , tiếng chuông chùa xa xa vang lên, tiếng chuông du dương trang nghiêm gột rửa tâm hồn, vang vọng giữa núi rừng trùng điệp. Một đàn cò trắng vỗ cánh, nhanh chóng bay lên trời, hai chiếc lông vũ trắng tinh khôi rơi xuống bay lượn trong gió núi.

Khương Lê nhắm mắt , những tiếng chuông đó, những chiếc lông vũ trắng muốt đó, và cả những tiếng gió xào xạc vang vọng trong núi rừng, đều dần dần biến mất.

Cả thế giới chỉ còn lang quân mắt, và nụ hôn nồng cháy của .

***

Ra khỏi phòng, mặt Khương Lê vẫn còn đỏ, hai cánh môi đỏ mọng sưng lên.

Đào Chu quen , mỗi công tử và phu nhân ở riêng với , mặt phu nhân đều như thoa hai lớp son, giống như đóa hoa nước mưa tưới tắm.

Nàng thản nhiên đưa lò sưởi tay nóng cho Khương Lê, dịu dàng : “Vân Chu đang cùng Dương chưởng quỹ và Như Nương dạo chơi ngắm hoa tuyết. Dương chưởng quỹ đợi phu nhân dùng xong điểm tâm thì cũng gần đến lúc khởi hành về Thịnh Kinh .”

Khương Lê gật đầu, : “Ngươi tìm họ , và công tử tự đến trai đường là .”

Đào Chu ý tứ, liền đáp lời lui xuống, tự tìm nhóm Vân Chu.

Khương Lê đợi Đào Chu khuất, mới trách móc liếc Hoắc Giác, : “Chúng mau dùng điểm tâm, kẻo đợi lâu trách .”

Vừa cứ giữ nàng hôn mãi, chịu buông tay, chậm trễ bao nhiêu thời gian. Hơn nữa nàng lúc cũng nhận , cái gì mà vợ chồng tình thâm, Phật tổ hoan hỷ, rõ ràng là bịa đặt, nàng sẽ bao giờ tin nữa!

Hoắc Giác thấy tiểu nương tử trách nỡ trách, đôi mắt đen láy khỏi chứa đựng ý .

Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay lò sưởi tay ấm của Khương Lê, : “Chỉ là hôn một cái, Phật tổ sẽ trách tội .”

Mặt Khương Lê vốn bớt nóng nữa nóng bừng lên: “Chàng nữa!”

Vừa cũng mặc kệ tay nắm lấy, ngoài. Hoắc Giác đành nhẹ nhàng kéo nàng lòng, đội mũ choàng lên cho nàng, thắt dây xong, mới dịu dàng : “Ta nữa, A Lê cũng đừng giận nữa.”

Khương Lê cũng thật sự đang giận, nàng xưa nay đều giận . Lúc thấy dịu dàng dỗ dành nàng, càng nhịn cong khóe môi, : “Không !”

Đợi thi Hội xong, nàng còn cùng tạ ơn, tiện thể ngắm hoa, thật sự thể để càn ở nơi thanh tịnh của Phật môn nữa.

Hai xong thì nắm tay đến trai đường dùng điểm tâm. Sau khi dùng xong điểm tâm, gặp nhóm Dương Huệ Nương mới chậm rãi xuống chân núi.

Lúc trời sáng rõ, mặt trời mọc đằng Đông, ánh sáng rực rỡ, đúng là một ngày trời.

Khương Lê ôm lò sưởi tay lên xe ngựa, đầu liền thấy Hoắc Giác im lặng một chiếc xe ngựa từ phía núi.

Nàng theo ánh mắt của , đó là một chiếc xe ngựa khí phái tôn quý, nhín loáng thoáng một bên xe ngựa hình như khắc một chữ. cách xa quá, nàng thật sự rõ đó là chữ gì.

“Sao , Hoắc Giác?”

Hoắc Giác đầu đôi mắt lo lắng của tiểu nương tử, khỏi an ủi: “Không gì, chỉ là thấy một chiếc xe ngựa quen mắt, nghĩ lẽ là quen.”

Khương Lê thấy sắc mặt bình tĩnh, giống như gặp chuyện gì phiền lòng, thì yên tâm, : “Nếu là quen, chừng lát nữa Kinh còn thể gặp .”

Hoắc Giác mỉm gật đầu, cho nàng , đó là xe ngựa của lão phu nhân phủ Định Quốc Công. Khi bà cửa thành, tiểu tướng giữ thành bao giờ dám chặn xe ngựa .

Ở chùa Đại Tướng Quốc lễ Phật hơn một tháng, vị lão phu nhân đức cao vọng trọng nhưng cũng quyết đoán , cuối cùng cũng trở về phủ Định Quốc Công .

Loading...