TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:24:49
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi rời khỏi cung, Tiết Vô Vấn Ám Nhất đến bẩm báo rằng lão phu nhân lễ Phật xong ở chùa Đại Tướng Quốc, hiện đang ở cửa thành, sắp sửa thành.
Hắn nhíu mày, sải bước dài lên xe ngựa, : “Về phủ, phái đến Trấn Phủ Ty, hôm nay mệt, tên tội phạm ngày mai sẽ thẩm vấn.”
Thấy chủ tử trịnh trọng như , Ám Nhất vội vàng đáp “Vâng”, ném roi ngựa cho Ám Nhị, tự chạy một mạch đến Trấn Phủ Ty.
Vó ngựa lộc cộc chạy hơn nửa dặm, xe ngựa của Tiết Vô Vấn cuối cùng đến phủ Định Quốc Công xe ngựa của lão phu nhân.
Xuống xe, Tiết Vô Vấn bước qua cửa Thùy Hoa, sải bước đến Vô Song viện.
Các nha trong Vô Song viện thấy Thế tử gia trở về, cung kính quỳ xuống hành lễ. Tiết Vô Vấn lơ đãng gật đầu, hỏi: “Di nương ?”
“Di nương đang ở trong ấm các chế hương.” Một nha bước lên, mạnh dạn đáp.
Nghe , Tiết Vô Vấn dừng một khắc, bước thẳng đến ấm các. Đến ấm các, quả nhiên thấy Vệ Xuân đang dùng cây que bạc gạt tàn hương trong lư hương.
Thấy về sớm như , Vệ Xuân chút bất ngờ, hai ngày mới nghỉ phép, hôm nay đáng lẽ bận mới đúng.
“Hôm nay cần việc ?” Nàng đặt cây que bạc xuống, lặng lẽ Tiết Vô Vấn, hỏi: “Hay là trong phủ chuyện gì?”
“Trong phủ chuyện gì, chỉ là việc, nên về nghỉ chút.” Tiết Vô Vấn thong thả bước đến bên cạnh Vệ Xuân, cúi đầu hai lọn tóc nhỏ bàn, : “Nàng đang túi thơm tặng ?”
Trước đây nàng may y phục cho , Tiết Vô Vấn sợ nàng đ.â.m tay hại mắt, nên cho nàng . Mấy ngày nàng đến với , nếu may y phục thì túi thơm .
Nàng vẫn luôn thích điều chế hương liệu, ngày thường việc gì là chế tạo ít hương thú vui tiêu khiển.
Tiết Vô Vấn nghĩ dù cũng là thú vui nàng thích, cũng sẽ nàng mệt, liền đồng ý, mặc nàng gì thì .
Hai ngày , nàng bỗng nhiên cầm một cây kéo đến, cắt một lọn tóc ngắn của , là dùng để điều hương. Cắt tóc xong vẫn đủ, cắt thêm một lọn tóc nhỏ của .
Tiết Vô Vấn đối với việc điều hương chế hương trong khuê phòng của nữ tử hiểu lắm, nhưng dù hiểu cũng là chế loại hương nào cũng cần đến tóc .
Tiết Vô Vấn nhặt hai lọn tóc lên, đặt trong lòng bàn tay ngắm nghía một lúc, tóc cứng, giống như râu cằm, cứng thô, còn tóc nàng đen nhánh mềm mại, mảnh mai mềm mịn, liếc mắt một cái là thể nhận .
Tiết Vô Vấn cởi dây buộc tóc màu đỏ, trộn hai lọn tóc , đến khi phân biệt mới thôi.
Vệ Xuân thấy ở đây quậy phá cũng giận, dựng một lư hương, với Tiết Vô Vấn: “Ném những sợi tóc trong.”
Tiết Vô Vấn theo, thấy Vệ Xuân cầm cây que bạc, gạt nhẹ, bao lâu ngọn lửa cuốn lên những sợi tóc đen nhánh, từng chút từng chút thành tro.
Khi nàng những việc , thật sự mắt. Không nhanh chậm, uyển chuyển như mây trôi nước chảy, việc gì cũng tao nhã như mưa rơi trúc, đun tuyết pha .
Tiết Vô Vấn nhớ đầu tiên đến Thanh Châu, tại một quán nhỏ đáng chú ý , Vệ Đại nương tử quả xứng danh là nhất mỹ nhân Thanh Châu, khó trách ngay cả Thánh thượng cũng sớm định Thái tôn phi.
Lúc đó khi xong, cũng chỉ khẩy trong lòng.
Dù là ở Túc Châu là ở Kinh thành, nhiều nhất chính là vị khuê tú nào đó là nhất mỹ nhân, vị mỹ nhân nào đó là nhất quý nữ vân vân.
Theo thấy, những điều chẳng qua là những tiểu thư khuê các tự tô vàng lên mặt , tự nâng cao bản mà thôi.
Lúc đó trong quán cũng cùng suy nghĩ với .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-131.html.]
Một thương nhân buôn hàng từ Kinh thành đến, phe phẩy cây quạt giấy, với vẻ đồng tình: “Đã định Thái tôn phi , còn là nhất quý nữ Thanh Châu ? Ở Thanh Châu, nào quý nữ nào khác dám để nổi bật hơn vị Thái tôn phi tương lai ? Nếu thật sự hơn vị Thái tôn phi tương lai , e là vị quý nữ đó sẽ sống yên ở Thanh Châu .”
Lời , hai mươi mấy nam nhân trong quán đồng loạt dậy, trừng mắt . Bộ dạng đó trông như nghi ngờ là Vệ Đại nương tử, mà là nữ nhi mà chính họ coi như bảo bối nâng niu trong lòng bàn tay.
Ở Thanh Châu, địa vị của Vệ gia vẫn luôn đặc biệt, Thanh Châu đối với Vệ gia còn trung thành hơn cả đối với Hoàng Đế.
Dù là Vệ Thái phó, cựu Thủ phụ đại nhân Vệ Hạng, là Đại công tử Vệ Triệt, Đại cô nương Vệ Xuân, cho đến tiểu công tử Vệ Cẩn từ nhỏ thuộc lòng binh thư và học một võ nghệ, đều cho khác nửa lời.
Tên thương nhân dọa đến liên tục tạ tội, khi đuổi khỏi quán , vẫn còn lẩm bẩm phục: “Còn cho một câu thật ? Nghe Thanh Châu Vệ gia truyền thụ thi thư hun đúc, hiểu lễ nghĩa, là lý lẽ. Theo thấy, những Thanh Châu rõ ràng đều là bọn thô lỗ!”
Người nọ nhỏ, nhưng Tiết Vô Vấn từ nhỏ tập võ, đương nhiên thấy, lắc đầu .
Trong lòng cũng giống như tên thương nhân , đối với vị Vệ cô nương nổi tiếng chút hài lòng.
Cho đến , chính cũng trở thành một trong những khác Vệ Xuân nửa lời.
Không, còn hơn cả nhóm thô lỗ .
Hắn còn là một tên ghen tuông, nhỏ nhen, điên cuồng, nếu thấy khác mắng Vệ Xuân, sẽ dễ tính chỉ đuổi khỏi quán là xong chuyện, ít nhất khiến đó hối hận khi đến thế gian mới thôi.
***
Trong ấm các khói nhẹ lượn lờ, than hồng lóe lên những tia lửa nhỏ, “lách tách” vang lên.
Vệ Xuân cầm một chiếc thìa bạc dài, múc tro tóc nguội cho một chiếc lọ sứ trắng tròn nhỏ xinh, mới đậy nắp lọ, nam nhân bên cạnh nàng chăm chú một lúc bỗng nhiên bật .
Vệ Xuân nghiêng đầu sang, bắt gặp đôi mắt sáng long lanh mang theo ý của Tiết Vô Vấn, khỏi ngẩn .
Thật sự hiểu nổi, nàng đang yên đang lành đốt tro tóc, bên cạnh , nụ mặt còn chút khó hiểu.
Tiết Vô Vấn tháo Tú Xuân đao bên hông, sải bước đến phía nàng, xoay nàng , bế lên, đặt lên bàn.
Một loạt động tác thực hiện liền mạch, trong tay Vệ Xuân còn đang cầm một chiếc thìa bạc dài, xoay , đầu thìa bạc “đinh” một tiếng gõ thành bát sứ trắng.
May mà Tiết Vô Vấn nàng coi trọng những bình lọ phía , khi bế nàng lên thì cẩn thận dịch chuyển những bình lọ sứ, đó mới rút chiếc thìa bạc dài trong tay nàng, cúi xuống mắt nàng, từng chữ từng chữ hỏi: “Vệ Xuân, nàng đang tỏ tình với ?”
Kết tóc phu thê.
Cô nương đốt tóc hai thành tro, cất kỹ trong túi thơm, chẳng là đang dùng cách của nàng, bày tỏ tình ý với ?
Hai kề cận, trán chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi, trong lúc chuyện, đôi môi ấm áp của nhẹ nhàng chạm qua đôi môi nàng, cảm giác như đang gãi ngứa .
Từ khi xác định tâm ý của , Vệ Xuân cũng còn giấu giếm tấm lòng . Ít nhất cũng cho , tình dành cho nàng hề đơn phương, nàng cũng yêu .
Nàng khẽ cụp mi, chậm rãi đáp: “Tiết Vô Vấn, chỉ việc với thôi.”
Tiết Vô Vấn, chỉ việc với thôi.
Chàng trai vốn còn mang ý lơ đãng bỗng chốc dừng , yết hầu khẽ chuyển động.
Xong .
Câu còn uy lực hơn cả việc nàng trực tiếp yêu , tựa như một tia sét đánh thẳng lòng , khiến m.á.u nóng sôi trào.