TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:24:52
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu bà nội sắp về đến nhà, thật ngay tại đây, ngay bàn mà chiếm đoạt nàng.
Tiết Vô Vấn cố kìm nén hôn nàng, sợ một khi hôn thì dừng , chỉ nhẹ nhàng chạm trán nàng, : “Giỏi lắm, tổ tông của .”
Nàng, thật sự là điểm yếu chí mạng của .
Cả đời , nguyện c.h.ế.t váy nàng, bao giờ thoát nữa.
Nghĩ đến lúc , còn từng ngông cuồng nhạo Vệ Đại cô nương Thanh Châu chỉ là hư danh. Nhìn xem bây giờ, chỉ một câu của vị Đại cô nương cũng đủ khiến cam tâm tình nguyện dâng cả mạng sống cho nàng.
Bên ngoài vang lên vài tiếng chim hót “chiếp chiếp”, Tiết Vô Vấn thấy tiếng chim hót khó , liền đây là ám vệ đang báo tin, bà nội chắc về đến phủ Quốc Công .
Tiết Vô Vấn chống hai tay bên cạnh Vệ Xuân, đôi mắt trong tĩnh lặng của nàng, nhỏ giọng : “Trước đó dùng kế đuổi Vương Miểu , bà nội chút vui, chuyến từ chùa Đại Tướng Quốc trở về, chắc vẫn còn đang giận. Những ngày nàng đừng đến Tĩnh An đường thỉnh an bà nội, đợi dỗ dành bà xong nàng hãy , sẽ với bà là cho nàng thỉnh an.”
Tiết Vô Vấn dừng một chút, : “Vệ Xuân, sẽ để nàng chịu uất ức quá lâu. Nếu nàng cảm thấy thoải mái, cứ như mà giận dỗi với , đừng giữ trong lòng mà sinh bệnh. Vất vả lắm thể nàng mới hơn một chút, giường mới miễn cưỡng chịu một hồi. Nếu bệnh, chịu thiệt chẳng vẫn là .”
Nhìn xem, một lúc trở nên đắn!
Ban đầu Vệ Xuân đến mức mũi cay cay, mơ hồ hiểu nguyên nhân hôm nay việc, chắc chắn là vì lão phu nhân sắp về phủ, sợ nàng chịu uất ức, mới bất chấp tất cả mà chạy về.
Trong lòng đang cảm động, đột nhiên nhắc đến chuyện giường, còn cố ý dùng giọng điệu cà lơ phất phơ , thật sự là đáng giận!
điểm thật sự thể trách Tiết Vô Vấn, tự thấy cũng là tâm ngoan thủ lạt, trời sợ đất sợ, chỉ sợ vị tiểu tổ tông rơi lệ.
Vừa thấy mắt nàng đỏ hoe, liền lảng sang chuyện khác, tránh cho nàng như mà rơi lệ. Đối với Tiết Vô Vấn, một giọt nước mắt của Vệ Xuân còn uy lực hơn cả một mũi tên ám sát của kẻ thù.
Đương nhiên, những lời bậy bạ đó cũng là dối, cô nương giường quả thật là yếu ớt đến chịu nổi.
Thấy mắt Vệ Xuân cuối cùng cũng còn đỏ nữa, Tiết Vô Vấn thẳng dậy, thản nhiên nắm lấy ngón tay mềm mại của nàng, : “Bà nội chắc về Tĩnh An đường , nhận với bà. Nàng đợi ở đây, nếu mệt mỏi thì về phòng nghỉ ngơi một chút.”
Vệ Xuân ngước mắt lên, khẽ “Ừm” một tiếng, : “Ta đợi .”
***
Tĩnh An đường.
Tiết lão phu nhân chính đường thấy nha bên ngoài bẩm báo, Thế tử gia đến.
Thân thể lão phu nhân cường tráng, đường xa mệt mỏi, nhưng hề thấy chút mệt nhọc nào, xuống chính sảnh, uống một ngụm nóng, : “Cho nó .”
Người hầu hạ bên cạnh bà là Tân ma ma, từ nhỏ Tiết Vô Vấn lớn lên, cũng là theo lão phu nhân từ khi bà còn là thiếu nữ.
Nghe thấy , Tân ma ma liền : “Đã nhiều ngày gặp Thế tử, để lão nô tự đón Thế tử.”
Nói xong liền vén rèm, khỏi chính sảnh, qua hành lang, với Tiết Vô Vấn đang đợi bên ngoài: “Thế tử, lão phu nhân mời .”
Tiết Vô Vấn thấy là Tân ma ma, vội vàng : “Làm phiền Tân ma ma , hôm nay bà nội từ chùa Đại Tướng Quốc trở về thuận lợi ?”
Tân ma ma liếc một cái, : “Mọi việc đều thuận lợi, Thế tử cứ yên tâm, tâm tình lão phu nhân hôm nay hình như .”
Tiết Vô Vấn thì gật đầu lời cảm tạ.
Tân ma ma là đắc lực nhất bên cạnh bà nội, lời rõ ràng là đang cho Tiết Vô Vấn , lão phu nhân nguôi giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-132.html.]
Tiết Vô Vấn thở phào nhẹ nhõm, bước phòng, quả nhiên thấy Tiết lão phu nhân vẻ mặt hòa ái với : “Ký Dữ, .”
Tiết Vô Vấn cung kính hành lễ chào bà nội, mới đoan đoan chính chính xuống.
Không lâu liền nha dâng , hai bà cháu yên lặng uống nửa chén , Tiết lão phu nhân mới hỏi: “Hôm nay cần việc ?”
Tiết Vô Vấn đáp: “Chẳng là hôm nay bà nội trở về, tôn nhi mới đặc biệt xin nghỉ, về sớm hầu hạ bà nội .”
Tiết lão phu nhân liếc một cái, chậm rãi dùng nắp chén hớt những lá xanh non nổi mặt nước, : “Bà nội còn tưởng là con sợ bảo bối của con chịu uất ức, mới vội vàng chạy về.”
Tiết Vô Vấn mỉm , : “Bà nội nhân từ, công bằng. Hồi nhỏ ông nội thường với Vô Vấn, cả phủ Quốc Công chỉ bà nội là trí tuệ nhất. Vô Vấn đương nhiên sợ bà nội khó Vệ Xuân mới về, mà thật sự là nhớ bà nội.”
Tiết lão phu nhân thì đặt nắp chén xuống, ung dung Tiết Vô Vấn một cái.
Nghe xem, lời mấy, hết cái mũ đến cái mũ khác đội lên đầu bà, ngay cả lão Quốc Công khuất cũng lôi .
Tiết lão phu nhân nhất thời nên tức nên .
Bà quả thật hy vọng tôn nhi của cứ mãi quấn quýt lấy Vệ Xuân, nhưng điều đó nghĩa là bà sẽ khó cô nương .
Đứa nhỏ đó cũng là đáng thương.
Ký Dữ ép Vương Miểu rời khỏi phủ Quốc Công, đó là chuyện của nó, bà đương nhiên sẽ vì nó thích Vệ Xuân mà trách tội lên đầu Vệ Xuân.
Tiết lão phu nhân lười dây dưa với đứa cháu trai đầy mưu mô , trực tiếp vạch trần tâm tư của nó, : “Con yên tâm, bà nội sẽ khó Vệ Xuân. Con cần ở đây thăm dò, khúm núm dỗ dành bà.”
Nói đến đây, bà dừng một chút, liếc Tiết Vô Vấn, mới tiếp tục : “Hơn nữa, vốn là con sai, khó cũng là khó con. Đứa nhỏ Vương Miểu đó ý với con, lặn lội đường xa từ Doanh Châu đến đây, chỉ để con một cái. Con đối với nó vô tình thì vô tình, hà tất ngày ngày ngủ ở Ngọc Kinh lâu, để cả Thịnh Kinh xem nó như trò ?”
“Nàng đến phủ Quốc Công với danh nghĩa cầu phúc cho bà, tôn nhi ngủ ở thì liên quan gì đến nàng ? Sao nàng khác chê ? Bà nội quá thiên vị nàng .”
Tiết Vô Vấn nghiêm túc : “Hơn nữa, bà , Vương gia Doanh Châu chính là Lăng Duệ, Lăng Duệ mượn Vương gia lôi phủ Quốc Công xuống nước. Vô Vấn từ nhỏ thuộc lòng gia huấn, cả phủ Quốc Công trung quân ái quốc, bảo vệ Túc Châu, tuyệt đối kết bè kết phái. Không đuổi Vương Miểu , khác sẽ nghĩ thế nào về mối quan hệ giữa phủ Quốc Công với Vương gia và Lăng Duệ? Không phủi sạch quan hệ với nàng , duy trì lập trường trung lập giờ của phủ Quốc Công?”
Những lời của chính nghĩa, câu nào câu nấy đều vì phủ Quốc Công mà nghĩ, dường như hề chút tư tâm nào.
Tiết lão phu nhân đó đều là cái cớ.
Tên tiểu tử chẳng qua là thông qua hành vi của cho Vệ Xuân , , Tiết Vô Vấn, hề bừa.
Không hề chút mờ ám nào với tiểu nương tử Vương gia.
Tiết lão phu nhân khẽ một tiếng, : “Nếu con sáng suốt như , lúc trái quân lệnh của cha con lén chạy đến Thanh Châu, tự ý đổi ám lệnh cứu .”
Khi tôn nhi chịu bốn mươi chín roi, Tiết lão phu nhân ở bên cạnh .
Lúc đó Tiết Tấn vì cứu Vệ Triệt, thật sự là tức giận vô cùng, lúc tay cũng nương tay.
Con trai bà là dễ nổi nóng, nhưng đó là đầu tiên trong đời nó nổi giận lớn như .
Mỗi roi đều dùng hết mười phần sức lực, từng roi đều thấm thịt, m.á.u chảy như suối, bốn mươi chín roi kết thúc, lưng đứa nhỏ còn một mảnh da lành lặn.
Nó ở Thanh Châu cứu vốn thương nhẹ, khi chịu bốn mươi chín roi, cắn răng một lời, cứ thế chịu đựng.
Cho đến khi cả ngửa đất ngất xỉu, cũng hề cầu xin một câu.