TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:34:33
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Lê tay nắm chặt hai túi thơm, thở hổn hển với Hoắc Giác:

“A tỷ sai Ám Nhất đưa túi thơm đến, là túi thơm chuẩn cho công dụng giúp tỉnh táo, nên vội vàng mang đến cho .”

Có lẽ vì chạy vội quá nên hai má tiểu nương tử ửng hồng, một lọn tóc mai còn dính bên má, đôi mắt nai ươn ướt tròn xoe ánh lên ý đắc ý.

Hoắc Giác cần nghĩ cũng Khương Lê nhất định là lén chạy đến, khỏi thấy buồn , tiểu nương tử của chạy trông như con nai nhỏ trong rừng núi.

Trước đây từng Trương Oanh Oanh kể, khi họ ở núi Thanh Đồng heo rừng đuổi, Khương Lê chạy nhanh như nai con, đó còn lăn xuống sườn núi, cả đầy thương tích trở về phố Chu Phúc.

Lúc đó tưởng nàng ức hiếp, trong lòng tức giận, ai ngờ tiểu cô nương hổ, ấp úng heo đuổi.

Hoắc Giác đưa tay vén lọn tóc đen má nàng tai, : “Nếu a tỷ đưa túi thơm đến, đương nhiên sẽ ngăn cản nàng đưa đến thư phòng. Lần đừng chạy nhanh quá, kẻo ngã.”

Khương Lê quên mất chuyện đây heo rừng đuổi, bộ dạng chật vật còn Hoắc Giác thấy, trong lòng còn nghĩ nàng nhanh nhẹn, nào ngã bao giờ.

“Không nhanh chóng đưa túi thơm cho ?”

Nàng hờn dỗi, đưa tay rút túi thơm bên hông , túi thơm đó là nàng cho mấy tháng , vân mây như ý thêu đó méo mó, còn sờn cả mép, cũng nên , bằng cái a tỷ .

tay nàng còn chạm túi thơm cũ, Hoắc Giác giữ tay nàng , : “Không cần , cùng đeo hai túi thơm là .”

Hoắc Giác trân trọng túi thơm nàng như , trong lòng Khương Lê vui.

Ban đầu còn nghĩ túi thơm của nàng cũ, cũng mắt, cũng cần thiết tiếp tục đeo. lúc thấy trân trọng như thì nàng thuận theo ý , lấy xuống nữa.

Nghĩ cũng , đồ nàng tuy lắm, nhưng độc nhất vô nhị đời, chọc bao nhiêu ngón tay mới xong, Hoắc Giác vốn nên trân trọng.

Khương Lê ngước mắt, : “Vậy thì cùng đeo cả hai.” Nói xong thì đeo túi thơm Vệ Xuân cho .

Hoắc Giác để mặc nàng hứng thú đeo túi thơm cho , đợi đeo xong mới nắm tay nàng, dịu dàng hỏi: “Hôm qua ngủ ngon ?”

Mí mắt mỏng manh của tiểu nương tử hiện lên quầng thâm, ngủ ngon.

Khương Lê gật đầu, đêm qua bảo Hoắc Giác dọn phòng ngoài ngủ, tiểu phu thê khi thành hầu như ngày nào cũng ngủ cùng , đột nhiên chia phòng, thật sự chút quen.

Khương Lê cũng lúc là thời điểm mấu chốt của Hoắc Giác, theo lời Dương Huệ Nương dồn hết tinh thần việc ứng thí, đừng để chuyện khác rối loạn tâm trí.

, dù nỡ, nàng vẫn ngoan ngoãn đến thư phòng tìm Hoắc Giác.

Hoắc Giác bóp nhẹ đầu ngón tay tiểu nương tử, : “Ta cũng ngủ ngon.”

Khương Lê , vội vàng mắt , quả nhiên thấy mắt cũng giống nàng, thêm hai quầng thâm.

“Vậy ? Hay là, với một tiếng, để về phòng chính ngủ?”

Khương Lê nghĩ nên với Dương Huệ Nương như thế nào, luôn sợ nàng sẽ ảnh hưởng đến Hoắc Giác. rõ ràng là nàng ở đó, mới thật sự ảnh hưởng, ngủ cũng yên giấc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-137.html.]

“Không cần với , khi ban đêm tắt đèn thì nàng bảo Đào Chu, Vân Chu ở trong phòng canh chừng, đó đến phòng ngoài tìm .” Ánh mắt Hoắc Giác sâu, đen thăm thẳm, nhưng giọng mang theo chút ý dụ dỗ, như thợ săn lão luyện đang dụ dỗ một con thú nhỏ ngây thơ.

Vậy là, tối nay Hoắc Giác nàng đến phòng ngoài ngủ cùng ?

Không , Khương Lê ánh mắt mà tim đập thình thịch, đôi tai nhỏ nhắn từ lúc nào đỏ bừng.

Tiểu nương tử thật sự tâm kế gì, da mặt cũng mỏng, mơ hồ đoán ý tứ sâu xa trong lời Hoắc Giác, nhưng dám rõ, chỉ ậm ừ : “Mẹ dồn hết tinh thần việc ứng thí.”

Hoắc Giác nhéo nhéo tay Khương Lê, hạ giọng : “ Khương Lê ở bên cạnh , nhắm mắt .”

Lời của khiến lòng Khương Lê mềm nhũn, nghĩ ngủ thì nào còn tinh thần gì nữa? Thà, thà để ngủ một giấc cho yên .

Nghĩ , Khương Lê rủ mắt, bàn tay thon dài của đang nắm tay , khẽ “Ừm” một tiếng.

***

Đêm xuống, phòng chính thường lưu ai qua đêm, nhưng vì Hoắc Giác ở tạm phòng ngoài, Đào Chu và Vân Chu chủ động ở phòng chính hầu hạ.

Ban đêm khi tắm rửa xong, Khương Lê họ, ấp úng : “Đêm nay sang phòng ngoài ngủ, các ngươi cứ coi như đêm nay vẫn ngủ ở đây, đừng để .”

Khi phu nhân nhà lời , mặt đỏ bừng, Đào Chu ban ngày phu nhân đến thư phòng một chuyến, suy nghĩ một chút đoán phu nhân nhất định là công tử dỗ dành đến phòng ngoài tìm .

Vân Chu bên cạnh nghĩ rõ ràng như Đào Chu, chỉ mở to mắt nghi hoặc Khương Lê, nhưng nàng vẫn nhớ phận của , thật sự hỏi miệng.

Đợi phu nhân xách đèn lồng khỏi phòng, mới tò mò huých Đào Chu, hỏi: “Đào Chu tỷ tỷ, nếu phu nhân chia phòng với công tử, để công tử về phòng chính ngủ chẳng ? Sao lén lút như , sợ ? Phòng ngoài sát vách thư phòng, giường nhỏ chật, nào thoải mái phòng chính ở đây?”

Đào Chu thầm nghĩ, công tử chừng thích chỗ nhỏ chật đó.

Nghĩ thì nghĩ , nhưng lời thể .

Đào Chu khẽ gõ đầu Vân Chu, : “Chuyện của chủ tử nào đến lượt chúng phỏng đoán? Tóm ngươi cứ phu nhân, đêm nay phu nhân ngủ ở phòng chính, cả. Còn nữa—”

Đào Chu đến đây dừng một chút, : “Ngày mai bảo nhà bếp hầm thêm mấy chén canh, cho phu nhân bồi bổ.”

Có phòng thì sai .

Khương Lê nha nhà lo lắng bồi bổ cho nàng, xách đèn lồng, khoác áo choàng về phía thư phòng.

Hành lang bên ngoài thư phòng yên tĩnh, hiếm khi gió cũng tuyết, ngay cả đèn lồng giấy tỏa sáng đầu cũng lặng lẽ.

Đi gần đến thư phòng, Khương Lê bỗng nhiên dừng bước, ngây lang quân bên cửa.

Cửa mở toang, ánh đèn vàng ấm áp từ phía tỏa , sưởi ấm đêm xuân lạnh lẽo yên ắng .

Lang quân một cẩm bào trắng như sương, mặt như ngọc, dáng cao ráo, tựa trúc tựa tùng, thật sự là tuấn tú .

Hắn hẳn là đợi một lúc , Khương Lê bước nhanh hơn, nhịp tim theo từng bước chân càng lúc càng nhanh.

Loading...