TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 138
Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:34:36
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến cửa thư phòng, Hoắc Giác tiếp nhận đèn lồng trong tay nàng, nắm lấy bàn tay lạnh của nàng, lông mày nhíu , : “Sao mang lò sưởi tay đến?”
Khương Lê nào dám nàng vội vàng đến đây nên quên cả lò sưởi tay.
Nghĩ , hai bọn họ rõ ràng là phu thê danh chính ngôn thuận, lúc như, như đang vụng trộm , thật hổ.
đến , thể .
Nàng nhỏ giọng : “Trong phòng chậu than, trong sẽ lạnh.”
Chậu than đặt trong thư phòng còn nhiều hơn ngày thường, Hoắc Giác xưa nay sợ lạnh, những chậu than phần lớn là chuẩn cho nàng.
đêm nay bọn họ là ngủ ở phòng ngoài ? Chuẩn nhiều chậu than trong thư phòng gì?
Trên bức tường phía Tây thư phòng một cánh cửa thông thẳng đến phòng ngoài, Khương Lê kéo áo choàng , về phía cánh cửa đó, : “Đêm nay còn xem sách nữa ? Nếu , phòng ngoài đợi ?”
Vừa dứt lời, bế lên, xoay nhẹ một cái, liền lên chiếc giường ấm áp cạnh cửa sổ.
Nói chính xác, là Hoắc Giác giường, nàng đầu gối Hoắc Giác.
Hoắc Giác đưa tay, nhẹ nhàng rút cây trâm gỗ tóc nàng, mái tóc đen mượt mà buông xuống.
“Khương Lê.” Hắn khẽ gọi nàng, ngón tay thon dài luồn qua tóc nàng, đôi mắt đen thăm thẳm cuồn cuộn: “Giường ở phòng ngoài hẹp mỏng, bằng giường sưởi vững chãi trong thư phòng. Hay là ở đây?”
Mặt Khương Lê lập tức đỏ bừng.
Chớp mắt một cái, nàng hiểu vì thư phòng đặt nhiều chậu than đến .
Người , sớm toan tính cả .
Nào là đến thư phòng tìm , nào là giường trong phòng ngoài chắc chắn, hẹp mỏng, đều là lời ngụy biện!
“Hoắc Giác, …”
Vốn còn vài câu, nhưng môi đặt xuống, Khương Lê nên lời. Khép mắt , tay ôm lấy cổ , ngón chân trắng nõn tròn trịa vô thức cuộn , rên rỉ một tiếng như mèo con.
Mèo con lúc đầu còn sức lực rên rỉ, về như hoa sương giá đánh úa tàn, ngay cả móng vuốt cũng nhấc lên nổi.
Màn đêm bên ngoài càng lúc càng đậm, Khương Lê tựa cằm lên vai Hoắc Giác, hàng mi dài ướt át rủ xuống, cả gần như thở . Vất vả lắm mới thở bình thường, môi nóng ẩm của Hoắc Giác áp tới, Khương Lê vội : “Hoắc Giác, , muộn .”
Hoắc Giác khẽ chạm khóe mắt nàng, thấy nàng thật sự mệt mỏi lắm , bèn dẹp bỏ ý định, thấp giọng : “Ta bế nàng sang phòng ngoài.”
Phòng ngoài tuy nhỏ, bằng phòng chính rộng rãi, nhưng vật dụng cần thiết đều đủ. Hoắc Giác thu dọn cho Khương Lê một chút, tắt đèn, buông màn, hai ôm ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-138.html.]
Trong cơn mê man, Khương Lê nhớ chuyện gì, vội mở mắt, với Hoắc Giác: “Chàng đừng vì cái tên quán rượu là Trạng Nguyên lâu mà áp lực, nhất thiết gọi là Trạng Nguyên lâu, gọi là Tiến Sĩ lâu cũng thấy .”
Hoắc Giác im lặng một lát, A Lê đang tìm cách giảm áp lực cho nên vỗ nhẹ lưng nàng, ôn tồn : “Không , thích gọi là Trạng Nguyên lâu, thì cứ gọi là Trạng Nguyên lâu.”
Chỉ là một Trạng nguyên, nếu thì chẳng đến lượt Chu Nguyên Canh cho.
***
Ngày tháng cứ thế trôi qua, chớp mắt đến ngày mồng chín tháng ba.
Hôm nay là một ngày trời trong sáng, sáng sớm gần nghìn sĩ tử mong chờ từ lâu đợi ở ngoài cửa trường thi Hội của phủ Thuận Thiên.
Trường thi ở góc Đông Nam nội thành Thịnh Kinh, sân hướng Nam, tường cao sừng sững. Cổng chính ba cổng chào, cổng bên phía cổng chào gọi là “Long Môn”, là cửa mà tất cả sĩ tử qua khi trường thi, ngụ ý “cá chép vượt Long Môn”.
Lúc Khương Lê đang về phía cánh cổng đó, đưa hai bọc đồ cho Hoắc Giác, : “Bọc bên trái là lương khô, bánh nướng, thịt kho, vịt muối, dưa muối, còn nước mật hoa mai, khi ăn nhớ dùng lò trong lều thi hâm nóng hãy ăn, kẻo lạnh bụng. Bọc bên là giấy mực bút nghiên, đừng dùng tiết kiệm, đợi ba ngày , khi kỳ thi đầu tiên kết thúc, sẽ đổi cho đồ mới.”
Khương Lê dặn dò tỉ mỉ, gương mặt thường ngày nay nghiêm nghị, trông còn căng thẳng hơn cả vị sĩ tử sắp trường thi.
Hoắc Giác khẽ cong môi, nàng một câu, liền đáp một câu. Đợi đến khi Khương Lê cuối cùng cũng xong, mới nắm tay nàng, : “A Lê đừng căng thẳng, chỉ là một kỳ thi thôi.”
Giọng điệu ung dung, như xem trọng kỳ thi cả nước quan tâm lắm.
Một vị sĩ tử trung niên ngang qua tình cờ thấy câu , vội đầu .
Thấy là một vị lang quân dung mạo cực kỳ tuấn tú nhưng cũng cực kỳ lạ mặt, khỏi thầm nhạo trong lòng: Dáng dấp tuấn tú thế , còn năng ngông cuồng, phần lớn là loại chỉ cái mã bên ngoài, bên trong rỗng tuếch, khi thi thì vẻ đây mặt tiểu nương tử thôi.
Vị sĩ tử trung niên cũng là thí sinh, thầm nhạo một câu , vác bọc đồ lớn về phía cổng chính trường thi, mới vài bước thì thấy một chiếc xe ngựa sang trọng dừng ở phía xa, từ trong xe một vị lang quân nho nhã thanh tú bước .
Sau khi vị lang quân thanh tú xuống xe, từ phía một vị lang quân cao lớn oai phong, tuấn , ánh mắt vị lang quân đó như băng, thần sắc kiêu ngạo, trông vẻ ngạo mạn.
Vị sĩ tử trung niên nhận hai , lập tức thu hồi câu thầm nhạo Hoắc Giác lúc nãy.
Trong các thí sinh kỳ , cũng những vị lang quân dung mạo tuấn tú, học rộng tài cao. Ví dụ như vị nam tử thanh tú là Giải nguyên phủ Giang Lăng, Tào Phỉ. Còn vị lang quân kiêu ngạo , Giải nguyên phủ Thái Nguyên, Tông Khuê của Tông gia ở Tịnh Châu.
Những ngày hai bọn họ ở Thịnh Kinh thể là danh tiếng lừng lẫy, đều Trạng nguyên năm nay chắc chắn là một trong hai bọn họ.
Vị sĩ tử trung niên lộ vẻ hâm mộ, ông cũng từng thơ của Tào Phỉ, từng về việc Tông Khuê đại nho khen ngợi.
Không khỏi thở dài: Những tài giỏi như quả thật là thiên chi kiêu tử, so với những kẻ chỉ dùng miệng lưỡi dỗ dành tiểu nương tử thì lợi hại hơn nhiều.
Hoắc Giác chỉ vì một gương mặt mà trở thành kẻ chỉ cái mã bên ngoài trong mắt khác, xong lời dặn dò ân cần của Khương Lê liền đó, tiểu nương tử lưu luyến lên xe ngựa.
Ánh mắt dịu dàng theo chiếc xe ngựa dần khuất xa, thần sắc bình thản mà ung dung. Đợi đến khi xe ngựa biến mất ở cuối đường, mới về phía Long Môn.
Cũng đúng lúc , một chiếc xe ngựa sang trọng lướt qua, nữ tử bên trong bóng lưng Hoắc Giác ngẩn , bàn tay nắm chặt khăn tay bỗng siết , móng tay dài “rắc” một tiếng liền gãy.