TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-07-28 08:57:21
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lễ Truyền Lư kết thúc, Thành Thái Đế hồi cung, tân Tiến sĩ theo Lễ bộ Thượng thư cùng các quan viên Lễ Bộ khỏi cung dán bảng.

Hoắc Giác cùng Bảng nhãn Tông Khuê, Thám hoa Tưởng Khải y phục, lên ngựa, theo lễ quan cầm thánh chỉ, gõ chiêng mở đường hướng phố Trường An mà .

Khương Lê bên cửa sổ, từ xa thấy lang quân tuấn mỹ cưỡi bạch mã vây quanh ở giữa.

Quan phục đỏ tươi, mũ quan đen tuyền, thắt lưng bằng da dát vàng.

Ánh nắng tháng năm tươi như kiềm chế chiếu rọi lên , càng tôn lên vẻ phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang.

Các cô nương hai bên phố Trường An hầu như đều đến ngây , xem Tam đỉnh nguyên diễu phố, thường là Thám hoa lang tuấn mỹ nhất, nhưng hôm nay nhất rõ ràng là vị Trạng nguyên lang .

Ngũ quan sâu sắc, khí chất cao quý lạnh lùng, tựa như tiên nhân giáng thế. Chỉ là quá lạnh nhạt, ngay cả đỗ Trạng Nguyên là chuyện vui hiếm gặp trong đời mà mặt cũng chẳng thấy lộ chút vui mừng nào.

Nhìn Thám hoa lang bên cạnh vui vẻ bao, ngay cả vị Bảng nhãn vẻ mặt kiêu ngạo cũng cong khóe môi.

Các cô nương thầm than trong lòng, nhưng ánh mắt thể rời .

Không đến chỗ nào, bỗng thấy vị Trạng nguyên lang khẽ kéo dây cương, dừng , ngẩng đầu sang, khuôn mặt lạnh lùng như ngọc bỗng như băng tuyết tan, sự dịu dàng trong mắt như tràn .

Trong Phi Tiên lâu, Khương Lê cũng ngờ Hoắc Giác to gan như , dám dừng giữa đường, ngay Phi Tiên lâu, nàng từ xa.

Ngựa trắng thông minh ngẩng cao đầu hí vang một tiếng, lang quân lưng ngựa ung dung như trăng thanh gió mát, đôi mắt đen láy mang theo ý , như thể đang với nàng: A Lê, giờ nàng là nương tử của Trạng nguyên , vui ?

Khương Lê Hoắc Giác đến mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch, hốc mắt kìm nóng lên, trong lòng chút chua xót.

Kể cũng lạ, nàng luôn cảm thấy dường như từng tha thiết mong chờ khoảnh khắc , chờ đợi lâu nhưng chẳng thấy đến.

Tiểu nương tử thầm nhạo chính trong lòng.

Cái gì mà đợi lâu chứ? Nàng đến Phi Tiên lâu mới hai canh giờ, mà cảm thấy chua xót!

Nghĩ , nàng Hoắc Giác, ánh mắt sáng long lanh, đôi mày cong cong như vầng trăng khuyết, tựa cửa sổ, mỉm với .

Ở căn phòng kế bên cũng một ô cửa sổ mở toang, Minh Huệ Quận chúa Hoắc Giác một thoáng, đôi mày thanh tú nhướn lên, đầu với Trưởng Công chúa: “Vị Trạng nguyên lang …”

Lời còn dứt, bỗng nhiên im bặt.

Chỉ thấy Huệ Dương Trưởng Công chúa ngây trai trẻ lưng ngựa, nét mặt như đang hoảng hốt, như đang đau buồn, càng giống như đang hồi tưởng.

Dường như đang mượn hình bóng mắt để nhớ về một ai đó.

Minh Huệ Quận chúa há hốc miệng kinh ngạc, đầu tiên thấy tiểu cô cô của lộ vẻ mặt như .

Theo bản năng gọi một tiếng: “Tiểu cô cô…”

Huệ Dương Trưởng Công chúa chỉ thất thần trong giây lát, khẽ che mắt, khi ngẩng lên, đôi mắt trong veo còn chút cảm xúc nào, trở về là vị Trưởng Công chúa cao quý phóng khoáng như ngày thường.

“Vừa cháu gì với ?” Huệ Dương Trưởng Công chúa mỉm , như thể sự thất thần chỉ là ảo giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-144.html.]

Minh Huệ Quận chúa mở miệng định , thì phố Trường An bỗng vang lên một trận ồn ào.

Hai khựng , về phía nơi phát tiếng ồn.

Thấy hàng ngàn dân mặc áo vải thô từ đầu đường ùa tới, dẫn đầu là một ông lão râu tóc bạc phơ, tinh thần khỏe mạnh.

Ông lão thấy Hoắc Giác, hai mắt sáng lên, cao giọng : “Hoắc lang quân, bách tính Lâm An đặc biệt đến đây chúc mừng lang quân đỗ Trạng nguyên, diễu hành vinh danh!”

Vừa dứt lời, hơn ngàn phía ông đồng loạt cúi hành lễ, đồng thanh hô vang: “Chúc mừng Hoắc lang quân đỗ Trạng nguyên, diễu hành vinh danh!”

Phố Trường An vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng, chỉ còn tiếng chúc mừng vang vọng khắp phố phường.

Một cảnh tượng như quả thực là chấn động lòng .

Ngay cả những dân Kinh thành sống ở phố Trường An từ đời qua đời khác cũng từng thấy một cuộc diễu hành Ngự Nhai nào cảnh tượng long trọng như thế !

Vài vị quan viên Lễ Bộ đang đánh trống khua chiêng dẫn đường phía dừng tay, đồng loạt đầu trai trẻ lưng ngựa.

Chỉ thấy vị tân khoa Trạng nguyên khẽ gật đầu với hơn ngàn dân Lâm An, ôn tồn : “Đa tạ chư vị đến chúc mừng, Giác vô cùng cảm kích!”

Thái độ kiêu ngạo, tự mãn, thần sắc bình thản, mặt hề chút đắc ý, quả là một phong thái khiêm tốn, chững chạc. Tuổi còn trẻ mà tâm tính như , thật là hiếm !

Ở một góc cuối phố Trường An, Vệ Xuân vén rèm vải lên, đang vây quanh, đón nhận lời chúc mừng của bá tánh, khóe mắt khỏi ươn ướt.

Đồng ma ma lấy một chiếc khăn tay, lau nước mắt đang lăn dài khóe mắt, nghẹn ngào : “Cô nương yên tâm, tiểu công tử ngày nhất định sẽ chấn hưng Vệ gia!”

Vệ Xuân mỉm , : “Trước đây A Giác luôn , trong nhà Đại ca kế thừa y bát của ông nội . Sau đại tướng quân, chiến trường đánh trận ông ngoại. Ông nội xong, ha hả đồng ý. Nếu ông nội suối vàng , hôm nay A Giác Đại ca kế thừa y bát của ông, nhất định sẽ ngạc nhiên.”

Vệ Xuân đến đây thì tiếp nữa, khẽ hít mũi, im lặng một lúc, mới : “Ma ma, chúng về thôi. Lão phu nhân hôm nay Phật đường, giờ về còn thể cùng bà niệm kinh nửa canh giờ.”

Đồng ma ma đáp “Vâng” một tiếng, lưu luyến thu hồi ánh mắt, truyền lời cho Ám Nhất phía .

***

Người thường , gió xuân đắc ý vó ngựa nhanh, một ngày xem hết hoa Trường An.

Khi cuộc diễu hành vinh danh kết thúc, trời hoàng hôn. Đến khi Hoắc Giác trở về phố Vĩnh Phúc, trời sẩm tối.

Hoắc phủ bây giờ khác xưa, giờ đây là phủ của Trạng nguyên, là phủ quan đường đường chính chính.

Mọi trong Hoắc phủ đều đang đợi Hoắc Giác trở về, mệt mỏi cả ngày, ngày mai còn đến Lễ Bộ tham dự yến tiệc Ân vinh.

Dưới sự sắp xếp của Dương Huệ Nương, náo nhiệt chúc mừng xong thì tự giải tán.

Khương Lê bảo Đào Chu mang canh hầm từ nhà bếp , với Hoắc Giác: “Chàng dùng chút canh , còn gà hun khói, vịt , ngỗng om, bánh Phù Dung và cháo hạt sen. Bếp đang hâm nóng, lát nữa uống canh xong, chắc cũng lúc mang lên.”

Giọng tiểu nương tử mềm mại, líu lo chuyện, giống như dùng cành liễu non mềm vuốt ve trái tim, là quyến rũ.

Hoắc Giác lặng lẽ nàng, đợi nàng xong, mới nhẹ nhàng ôm nàng lòng, hỏi: “Hôm nay A Lê vui ?”

Loading...