TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:24:23
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cha của Tiểu Nguyệt qua đời hai năm , Dư Tú Nương ở đây cũng tiện.

Đêm khuya khi tắm rửa xong, Dư Tú Nương thắp một ngọn nến, cúi kéo tấm thảm rách nát gầm giường , cạy một viên gạch lỏng lẻo, từ bên trong lấy một túi dầu bọc vải đen.

Mở túi , thấy bên trong bốn phong thư.

Một phong chứa mười tờ ngân phiếu ngàn lượng, một phong chứa thư Tề Xương Lâm cho bà. Hai phong còn , bằng chữ Bắc Địch và Nam Thiệu, Dư Tú Nương xem hiểu.

Bốn phong thư may kín đáo trong hai bộ y phục cũ mà bà từng may cho ông .

Khi rời Thịnh Kinh, bà mang theo nhiều đồ, phần lớn đều là vật dụng cũ của bà, cũng ông bỏ hai bộ y phục hộp đồ cũ khi nào.

Phải , ông thật sự là hiểu bà nhất đời .

ghét nhất dây dưa dứt khoát, bà hối hận từng đoạn tình cảm với ông , dù những ngày tháng ân ái, thấu hiểu đó bao giờ là giả dối.

hòa ly , bà tuyệt đối ngoảnh đầu , càng ủy mị, sầu não mà tưởng nhớ xưa.

Những món đồ cũ cất giấu ký ức nồng nàn của hai , trừ phi một ngày Tề Xương Lâm c.h.ế.t , nếu bà tuyệt đối sẽ mở hộp, những món đồ cũ .

Nếu một năm Hoành Nhi tò mò về cha , lén mở hộp đó , lén lấy y phục của cha mặc , bà căn bản đến sự tồn tại của bốn phong thư .

Dư Tú Nương dựa ánh sáng yếu ớt, mở phong thư Tề Xương Lâm cho bà. Trên đó chỉ một câu: A Tú, kiếp phụ nàng.

Câu , ngày bà rời Thịnh Kinh, Tề Xương Lâm cũng với bà . Chỉ là khi đó bà đau khổ, tuyệt vọng, chỉ xem lời ông là lời khách sáo mà thôi.

Giờ nghĩ , e rằng khi đó ông từ tận đáy lòng.

Mà lý do ông hòa ly cũng như ông , chán ghét bà , cũng chán ghét cuộc sống với bà .

Dư Tú Nương bỏ những bức thư bọc vải dầu, cất chỗ cũ.

Chín năm , hai bọn họ mỗi một ngả, từ đó gặp . Bảy năm , Thịnh Kinh đại biến, Thái tử và Thái tôn mưu phản, Tiên Đế băng hà, đó Tề Xương Lâm thăng quan tiến chức, một đường quan đến Hình bộ Thượng thư.

Còn bà khi hòa ly với Tề Xương Lâm, đổi tên họ, đến Trung Châu xa lạ, bắt đầu từ đầu. Cuộc sống vốn dĩ cũng coi như yên bình, nhưng nửa năm đột nhiên hai nhóm lai lịch bất minh tìm đến bà .

đoán chắc những đó vì thư tín trong tay bà , hoặc là cảm thấy thể lợi dụng bà để uy h.i.ế.p Tề Xương Lâm, nên mới đến tận Trung Châu tìm bà .

Dư Tú Nương siết chặt nắm tay, lửa giận bùng cháy trong lòng.

Tên Tề Xương Lâm khốn kiếp , những năm qua, ông chắc chắn những chuyện thông đồng với kẻ gian ác, trời dung đất tha!

***

Dư Tú Nương trằn trọc suốt đêm, đến lúc trời gần sáng, thấy tiếng gà gáy từ sân bên cạnh, liền dậy sửa soạn qua loa, khỏi cửa về phía phố Thuận Lạc.

Vừa đến quán rượu thấy Dương Huệ Nương và Như Nương đang ngoài quán, sai tiểu nhị treo cờ hiệu.

Ba chữ lớn “Trạng Nguyên lâu” bay phấp phới trong gió xuân se lạnh.

Hai vui vẻ, thấy Dư Tú Nương, còn đầu chào bà thiết.

Trong lòng Dư Tú Nương dâng lên một cảm giác áy náy khó tả.

Hai ngày , khi đến Thịnh Kinh, bà vô tình đến một quán rượu tên là “Trạng Nguyên lâu” ở phố Thuận Lạc, rằng chủ quán chính là vợ của tân khoa Trạng nguyên, tân khoa Trạng nguyên Hàn Lâm viện mà xin Hoàng Đế ân chuẩn Đô sát viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-154.html.]

Tân khoa Trạng nguyên, Đô sát viện.

Nghe thấy những từ , bà theo bản năng liền đến phố Thuận Lạc. Cũng thật trùng hợp, đến thấy thông báo tuyển . Vào thử việc, thật sự giữ .

Trước đây khi còn là phu nhân quan , Dư Tú Nương bao giờ ngoài giao thiệp. Thân phận bà quá thấp kém, các phu nhân quan ở Thịnh Kinh đa phần đều coi thường bà , bà cũng lười ngoài tự rước lấy nhục.

, ở Thịnh Kinh , bà thật sự chút mối quan hệ nào.

Giờ đây bà “Trạng Nguyên lâu” mục đích riêng, nhưng Dương Huệ Nương, Như Nương và cả Khương Lê đối đãi với bà chân thành.

Điểm , chung quy là bà quang minh chính đại.

Dư Tú Nương đè nén áy náy trong lòng, hít sâu một , mỉm , cất giọng sang sảng chào “Chào buổi sáng”, hỏi: “A Lê ?”

Dương Huệ Nương khẽ ho một tiếng, : “Tối qua nó tính sổ đến khuya, hôm nay cho nó ngủ thêm một chút hãy đến.”

Khương Lê tối qua quả thật là mệt mỏi, nhưng vì tính sổ.

Lúc tỉnh dậy trời sáng rõ, nàng sờ sờ tấm chăn bên cạnh nguội lạnh, mơ màng xỏ giày thêu xuống giường.

Lúc Đào Chu bưng nước , nàng dụi mắt, giọng khàn khàn : “Công tử từ lúc nào ? Đã ăn sáng ?”

Đào Chu đáp: “Công tử ngoài từ khắc một giờ Mão, hôm nay công tử dậy muộn, nô tỳ chỉ hâm nóng mấy cái bánh nướng cho ngài ăn dọc đường.”

Hoắc Giác luôn dậy sớm, lý do hôm nay dậy muộn là do tối qua nghỉ ngơi quá muộn.

Mặt Khương Lê nóng bừng, cố gắng đè sự ngượng ngùng trong lòng,học theo dáng vẻ thường ngày của Hoắc Giác, thản nhiên “Ừ” một tiếng: “Không , lát nữa bảo nhà bếp chuẩn canh súp là .”

Đào Chu lén xương quai xanh lộ trong cổ áo lỏng lẻo của Khương Lê, dịu dàng : “Nô tỳ sai hầm canh súp từ sớm , phu nhân công tử đều , phu nhân cứ yên tâm.”

Ngay lúc Khương Lê bận sai hầm canh cho Hoắc Giác, thì bên Hoắc Giác đang ngay ngắn ở Đô sát viện, tán gẫu.

Đô sát viện cũng coi như là cơ quan đoàn kết nhất ở Thịnh Kinh, dù là Ngự sử cùng cấp, Ngự sử khác cấp bậc đều chuyện tranh giành, đấu đá .

Bởi vì nhóm Ngự sử ở Đô sát viện , ngày nào cũng những chuyện đắc tội khác. Các cơ quan ở Thịnh Kinh, từ Lục Bộ đến nha môn, cho đến Ti Lễ Giám trong cung đều bọn họ đắc tội hết cả.

Bọn họ mà đoàn kết, thì chống đỡ kẻ thù bên ngoài?

“Nghe Lỗ Ngự sử và Bách Ngự sử khi ngoài việc, nhất định với phu nhân nhà rằng: Hôm nay vi phu thể sẽ đụng cột mà chết, nếu thật sự như , các nàng cần đau buồn.

Chẳng qua là vi phu tròn trách nhiệm, c.h.ế.t vì nước cũng coi như c.h.ế.t vẻ vang !”

Tông Khuê lấy tay che miệng, kể hăng say: “Giờ hai mươi năm trôi qua, câu chia tay của họ vẫn hàng ngày. Phu nhân của các vị đại nhân mỗi khi tụ họp nhất định lấy chuyện đùa.”

Một Đô sự bên cạnh trái , cũng tủm tỉm xen : “Không cần nữa, chuyện ở Đô sát viện bao giờ là bí mật. Các ngươi đoạn ? Đoạn là, khi hai vị Ngự sử đại nhân xong, phu nhân Ngự sử liền hỏi: Bữa tối cần đợi về cùng ăn ? Đại nhân lập tức đáp: Dĩ nhiên là , một dùng bữa cũng quá cô đơn !”

Tông Khuê uống một ngụm , thấy câu , thật sự nhịn , “phụt” một tiếng, nhưng ngụm mắc ở cổ họng, trực tiếp sặc khí quản.

Ho đến mặt đỏ bừng, hai mắt rưng rưng.

Lỗ Ngự sử , thấy tiếng Tông Khuê ho khan, mà thấy dáng vẻ kích động thể kiềm chế của .

Lập tức, ông nhớ đến việc vị Bảng nhãn Tông Khuê Tông gia quê ở Tịnh Châu cũng giống như Trạng nguyên lang, tốn ít tâm tư mới cửa Đô sát viện, chắc cũng là một trai nhiệt huyết.

ông vuốt râu, mỉm , : “Chỉ mới là ngày thứ hai , kích động như ?”

Nói xong bèn gọi hai phòng bên cạnh, ném một phong thư mật lên bàn, : “Hôm nay hai theo Tả Phó Đô Ngự sử đến Binh Bộ một chuyến, thư mật tố cáo Hồ Đề, Binh bộ Thượng thư!”

Loading...