TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:43:03
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đêm qua, ông và Giả Tùy bàn bạc suốt đêm, trong lòng hiểu rõ quyển sổ sách nếu điều tra đến cùng sẽ gây sóng gió như thế nào.

Bảy năm , Bắc Địch thể thừa dịp ngày hè nóng bức tập kích Túc Châu, liều c.h.ế.t giao tranh với Định Quốc Công suốt bốn tháng trời, e rằng phía sớm bày mưu tính kế.

Mục đích chính là để đưa Khang Vương thuận lợi lên ngôi Hoàng Đế.

Nay Thành Thái Đế trị vì sáu năm, bá tánh cũng coi như an cư lạc nghiệp.

Bất kể năm xưa Thành Thái Đế đóng vai trò gì trong vụ án mưu phản của Tiên Thái tử, vì sự định của giang sơn xã tắc Đại Chu, bọn họ tuyệt đối thể để lửa cháy đến Thành Thái Đế.

Thành Thái Đế thể động đến, chẳng còn tên giả nhân giả nghĩa Lăng Duệ ?

Lăng Duệ dựa công lao phò tá vua, kết bè kết phái, bài xích khác, cứ tiếp tục như , sớm muộn gì triều đình Đại Chu cũng ông cho khói lửa mù mịt, trở thành nơi ông một tay che trời.

Hai năm nay, may mắn là Thành Thái Đế chút chán ghét Lăng Duệ, mỗi Đô sát viện tố cáo phe cánh của ông , phần lớn đều về phía họ, trách mắng phe cánh của Lăng Duệ.

Biết là một cơ hội.

Thành công, thể giáng đòn mạnh phe cánh của Lăng Duệ, thậm chí… rửa sạch oan khuất năm xưa của phủ Tiên Thái tử cùng hai nhà Vệ, Hoắc.

Thất bại, thì ông và Giả Tùy sẽ Thành Thái Đế chán ghét, con đường quan đến đây là hết, thậm chí mất mạng.

Tính tình Lỗ Thân ngay thẳng nhưng kẻ đầu óc.

Việc mạo hiểm tính mạng như thế , Đô sát viện thể để ai ai cũng cuốn , ông và Giả Tùy là đủ .

Còn hai thiếu niên mắt , một kinh tài tuyệt diễm, tấm lòng rộng mở, lo lắng cho thiên hạ lê dân bách tính, triều quan thể cứu nửa thành bá tánh trong cơn nguy cấp, tuổi còn trẻ nổi danh khắp Thịnh Kinh, bản tài hoa hơn , phía còn gia tộc hùng mạnh hậu thuẫn.

Giả sử thời gian, hai bọn họ chắc thể kế thừa y bát của ông và Bách Ngự sử, dẫn dắt trong Đô sát viện trừng trị kẻ ác, bênh vực chính nghĩa.

Trước đây, Đô sát viện cũng từng một mầm non nhất.

Người đó là học trò của Lỗ Thân, từ ngày Đô sát viện, đều là do ông đích dạy dỗ.

Đáng tiếc, đứa trẻ đó mất bảy năm .

Mỗi nghĩ đến ngày đó, Lỗ Thân hối hận kịp. Ngày đó, đáng lẽ nên là ông . Tuổi ông cao, phúc lộc cả đời cũng hưởng thụ gần hết , c.h.ế.t cũng đáng tiếc.

học trò của ông rõ ràng còn trẻ như .

Trước đây, khi say rượu còn từng cùng Giả Tùy đùa về ông và Bách Ngự sử, thành , cũng học theo họ, khi khỏi nhà, nhất định với phu nhân nhà một câu: “Hôm nay vi phu lẽ sẽ va cột mà chết.”

Lúc đó, ông và Bách Ngự sử xong, còn chỉ mà mắng vài câu. Ai ngờ, câu đùa lúc say rượu , mà một ngày nào đó ứng nghiệm!

***

Ra khỏi phòng, Tông Khuê lật xem án thư tay, nhanh chóng lướt qua, khóe miệng xị xuống, chê bai: “Đây là chuyện vớ vẩn gì thế ! Chuyện Trấn Bình Hầu sủng diệt thê, ai ở Thịnh Kinh , gì đáng điều tra chứ? Năm xưa, đích trưởng nữ của ông chẳng vì vợ cả vợ lẽ tranh đấu mà thất lạc . Này, Trạng nguyên lang, cho xem án thư của gì nào.”

Tông Khuê chút khách khí giật lấy án thư trong tay Hoắc Giác, chằm chằm một lúc lâu, khẩy một tiếng, : “Của còn buồn hơn, tố cáo chùa Đại Tướng

Quốc! Nói cái gì mà Dược Cốc tự ý trồng dược liệu cấm, Dược Cốc của chùa Đại Tướng Quốc bây giờ chẳng là do Viên Thanh đại sư Cốc chủ ? Tính tình của vị đại sư đó còn cứng hơn đá trong hầm cầu, ai dám điều tra ông chứ!”

Tông Khuê vỗ án thư n.g.ự.c Hoắc Giác, ánh mắt lộ vẻ đồng cảm: “Ban đầu còn định đổi với , thôi thôi, vẫn đấu với Trấn Bình Hầu ! Huynh cũng đừng nản chí, thúc thúc , Viên Thanh đại sư đây quen với Đô sát viện, đến đó cùng lắm chỉ đuổi thôi.”

Nghe nhắc đến Tông Úc, Hoắc Giác Tông Khuê một cái, khẽ gật đầu, giọng nhàn nhạt: “Tông đại nhân hiện giờ thích nghi ở phủ Thuận Thiên ?”

“Sao thích nghi ?” Tông Khuê xua tay, : “Thúc thúc của thích nhất là điều tra án, dù là án lớn án nhỏ, án oan án sai, án nào cũng bỏ qua. Bây giờ đến phủ Thuận Thiên đúng là vui quên cả lối về. mà, đó ông gặp một vụ án cũ khó giải quyết, từ sáng sớm đến tối mịt đều điều tra vụ án đó, lo lắng đến mức khóe miệng sắp nổi mụn nước , cũng vụ án đó bây giờ điều tra đến .”

Tông Khuê nhớ dáng vẻ Tông Úc khi nhắc đến vụ án đó, trong lòng tò mò về vụ án .

“Huynh ? Cái tên phóng đãng của Cẩm Y Vệ còn cả Phó Thống lĩnh của cấm quân cũng từng đến phủ Thuận Thiên tìm thúc thúc, đoán chắc là liên quan đến vụ án đó. Nếu thật sự là như , vụ án đó e rằng liên lụy rộng.”

Nghĩ đến đây, Tông Khuê khỏi tiếc nuối, vụ án đó chắc chắn tầm thường, thật cùng xem náo nhiệt.

“Đáng tiếc thúc thúc nửa câu cũng chịu thêm. Này, Trạng nguyên lang, thúc thúc coi trọng , ngày nào đó cùng về nhà một chuyến ? Biết thúc thúc chịu tiết lộ cho một vài câu!”

Thần sắc Hoắc Giác nhàn nhạt liếc Tông Khuê đầy mong đợi, đáp lời , chỉ : “Ta xem án thư đây.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-160.html.]

Tông Khuê thấy hề hứng thú, tuy chút thất vọng, nhưng cũng tiện miễn cưỡng, lắc đầu thở dài một tiếng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Hoắc Giác.

***

Chùa Đại Tướng Quốc ở Đại Chu luôn địa vị đặc biệt, từ vương tôn quý tộc đến lê dân bách tính, đều kính sợ ngôi chùa Phật giáo tồn tại qua nhiều triều đại .

Việc nhận một bức thư tố cáo như thật sự ngoài dự đoán của trong Đô sát viện.

thề sống thề c.h.ế.t rằng trong Dược Cốc dược liệu cấm thì dù thế nào cũng phái xem thử.

, qua đầu tháng năm, Hoắc Giác lên đường đến chùa Đại Tướng Quốc.

Đêm hôm , khi chuyện với Khương Lê, tiểu nương tử còn chút nỡ.

“Khoảng mấy ngày ? Ta xem thử chuẩn cho bao nhiêu bộ quần áo giặt cùng lương khô ăn dọc đường.”

Nghe nàng , còn tưởng xa. Hoắc Giác vẻ mặt nỡ của tiểu cô nương, nhất thời thấy buồn . “Ta cưỡi ngựa , ước chừng một ngày là thể về.” Hắn .

Khương Lê , chỉ một ngày thôi , thì nỡ nữa, híp mắt : “Tô lão bá vẫn còn ở Dược Cốc đó, thì tiện thể giúp mang chút đồ qua cho ông .”

Sau chuyến chùa Đại Tướng Quốc , Tô Thế Thanh ở Dược Cốc, theo một vị đại sư trong đó học y lý.

Sau khi qua quỷ môn quan một chuyến, tâm cảnh của ông so với càng lên một tầng nữa, giống như ngộ điều gì đó lớn lao.

Đối với học y, tâm cảnh như khó gặp, đối với việc phát triển y thuật cũng ích.

Khương Lê Hoắc Giác sẽ Dược Cốc, nghĩ một chút, sợ lỡ công việc của , : “Nếu tiện cũng , dù còn chạy đến chùa Đại Tướng Quốc để lễ tạ thần cho , đưa đồ cho Tô lão bá cũng gấp ngay lúc .”

“Không , cũng đến Dược Cốc một chuyến.” Hoắc Giác nắm lấy tay nàng, dịu dàng : “Hai ngày ở đây, nếu nàng , thể đến tìm a tỷ.”

Khương Lê mở to mắt: “Ta thể đến phủ Định Quốc Công tìm a tỷ ? Phủ Định Quốc Công là gia tộc lớn như , quy củ chắc chắn nghiêm ngặt. Nếu thăm a tỷ, hợp quy củ, gây phiền phức cho a tỷ ?”

Từ khi Vệ Xuân trở về phủ Định Quốc Công, Khương Lê mấy tháng gặp nàng .

Hai tháng Phương thần y Tiết đại nhân mời đến phủ Định Quốc Công “ở tạm”, nàng từng cho rằng là thể Vệ Xuân vấn đề, lo lắng yên. Sau đó mới Hoắc Giác , là a tỷ con, cho nên mới mời Phương thần y đến điều dưỡng thể cho nàng .

Ở Đại Chu, nhiều nữ tử mười sáu mười bảy tuổi .

Vệ Xuân hiện giờ hai mươi hai tuổi, sinh nhật của nàng là mùng mười tháng chín, tháng chín qua là tròn hai mươi ba tuổi , quả thật đến tuổi sinh con đẻ cái.

Nếu nàng thể sinh một đứa nhỏ, dù là trai gái, đều là chuyện .

Khương Lê nghĩ đến việc thể gặp Vệ Xuân, niềm vui trong mắt giấu nổi.

Hoắc Giác bóp nhẹ đầu ngón tay của nàng, mỉm : “Sao thế ? Nếu nàng , để Hà Ninh đến phủ Định Quốc Công đưa tin là , a tỷ nhất định vui khi nàng đến.”

Khương Lê trong lòng vui mừng, chút ưu tư vì Hoắc Giác công tác lúc nãy cũng tan biến ngay lập tức.

Sáng sớm hôm , chuẩn đồ đạc cho Hoắc Giác xong, đợi rời , nàng vội vàng gọi Hà Ninh đến, bảo chạy đến phủ Định Quốc Công một chuyến.

Một canh giờ , xe ngựa của phủ Định Quốc Công lặng lẽ dừng ở phố Vĩnh Phúc, đón xong, vó ngựa “cộp cộp” chạy gần nửa canh giờ, mới đến phủ Định Quốc Công.

Khương Lê xuống xe ngựa, qua cửa Thùy Hoa, còn mấy bước thấy một bóng dáng yểu điệu ở bức bình phong, tủm tỉm nàng.

Lúc đúng là mùa hoa nở rộ, vài cành liễu rủ dài nhỏ nhắn nở đầy hoa trắng từ trong khe tường hình chữ thập bên cạnh nghiêng , càng cho đó thêm phần tao nhã.

“A tỷ!” Khương Lê hưng phấn gọi một tiếng, nhấc váy chạy tới.

Lúc Khương Lê vui vẻ trò chuyện với Vệ Xuân ở phủ Định Quốc Công, Hoắc Giác một một ngựa đến Dược Cốc giờ Ngọ. Buộc ngựa gốc cây, thong thả bước Dược Cốc.

Chủ nhân của Dược Cốc là Viên Thanh đại sư.

Danh tiếng của Viên Thanh đại sư tuy vang dội bằng Viên Huyền đại sư, nhưng cũng là cao tăng hiếm trong các tăng nhân hàng chữ Viên trong chùa.

Bốn mươi năm , Viên Thanh đại sư vị trụ trì tiền nhiệm dẫn chùa Đại Tướng Quốc, năm đó, ông còn đủ chín tuổi.

Thế nhân đều Viên Thanh đại sư ở Dược Cốc, chùa Đại Tướng Quốc y thuật cao minh. , so với y thuật, vị cao tăng càng giỏi về độc thuật.

Càng , vị cao tăng khi xuất gia, họ Triệu.

Loading...