TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:52:49
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh nắng rực rỡ, gió xuân dịu nhẹ.

Một lang quân trẻ tuổi dáng thẳng tắp như cây tùng ngoài nhà trúc, đôi mắt sâu thẳm chằm chằm tấm biển đề hai chữ “Dược Cốc”.

Chốc lát , cửa trúc phía kẽo kẹt mở , để lộ một khuôn mặt trắng trẻo thanh tú.

Triệu Khiển lang quân bên ngoài, mở miệng kêu “À” một tiếng: “Hoắc Giải nguyên!”

Hoắc Giác khẽ gật đầu, nở nụ : “Triệu đại phu, lâu gặp.”

“Chậc chậc chậc, khách quý đây, khách quý đây! Nghe Hoắc Giải nguyên liên tiếp trúng Lục nguyên, đỗ Trạng nguyên , Triệu mỗ xin gửi lời chúc mừng muộn, chúc mừng Hoắc Giải nguyên đỗ Trạng nguyên!”

Triệu Khiển cợt chắp tay cúi thi lễ, giọng vẫn cà lơ phất phơ như .

Từ khi cùng đến Thịnh Kinh năm ngoái, Triệu Khiển cáo từ với Tiết Vô Vấn, một đến Dược Cốc, ở nửa năm.

Nói đến, năm ngoái nếu tìm Phương thần y, lẽ vẫn phủ Định Quốc Công chăm sóc cho “miếng thịt đầu tim” của Thế tử.

“Nhìn , cứ ngây đây gì chứ? Vào đây nào, để pha cho ngài một ấm Hoàng Nha Minh Phật Sơn ngon nhất ở đây.” Triệu Khiển vỗ trán, vội vàng dịch sang một bên, nhường đường cho Hoắc Giác, : “Lần Hoắc Giải nguyên đến đây, là đến thăm Tô đại phu ? Ta nhỏ cho ngài , tháng Tô đại phu nhận tin vui từ Hoắc phủ gửi đến, vui đến nỗi hai đêm liền ngủ .”

Hoắc Giác khẽ lời tạ ơn bước .

Vừa qua cổng trúc thấy khắp núi đồi tràn ngập các loại thảo dược đang đung đưa trong ánh nắng xuân rực rỡ, ngay cả gió thổi qua cũng vương theo mùi thuốc.

Dưới chân núi rải rác vài căn nhà trúc, những căn nhà xây dựng đơn sơ, thậm chí tên, chỉ tấm biển mái nhà đơn giản ghi “Xá Nhất”, “Xá Nhị”, “Xá Tam”, “Xá Tứ”, “Xá Ngũ”.

Triệu Khiển dẫn Hoắc Giác về phía nhà trúc, : “Tô đại phu ở Xá Tam, lúc đang ở trong thung lũng với ông, khụ khụ, Viên Thanh đại sư nghiên cứu thảo dược. Ngài đợi trong nhà trúc một lát, sẽ tìm ông ngay.”

“Không cần phiền phức, tìm Tô bá cùng Triệu đại phu là .” Hoắc Giác bình thản liếc về phía hai bóng ẩn hiện giữa các loài thảo dược ở đằng xa: “Coi như là một bất ngờ cho Tô bá .”

Triệu Khiển thì vỗ tay, : “Ý ! Tô đại phu thấy ngài, chắc sẽ vui đến nên lời đấy! Hoắc Giải nguyên chuẩn tinh thần, cốc chủ Dược Cốc , Viên Thanh đại sư, vốn trời sinh mặt mũi lạnh tanh, gặp ai cũng lạnh lùng, ngài đừng dọa nhé. Ngài đến Dược Cốc nhiều , quen dần sẽ thấy bình thường thôi.”

Kiếp Hoắc Giác từng tiếp xúc với Viên Thanh đại sư, nên cũng hiểu rõ tính cách của vị đại sư .

Tính khí của thần y Dược Vương Cốc vốn cô độc, lẽ vì từng ở Dược Vương Cốc vài năm thuở thiếu thời, trong khi học y thuật, Viên Thanh đại sư cũng học tính khí quái gở .

Ngay cả Phương Tự Đồng cũng ông còn giống truyền nhân của Dược Vương Cốc hơn cả bản .

Bên Tô Thế Thanh đang chăm chú Viên Thanh đại sư về độc tính của cỏ xà sinh, khóe mắt thoáng thấy một dáng cao thẳng tắp quen thuộc, vội ngẩng đầu , lập tức mặt mày rạng rỡ, xúc động dậy.

Thấy thái độ xúc động của ông , Viên Thanh ngừng lời, đầu về phía đến, thấy là một gương mặt xa lạ, trong mắt lập tức hiện lên vài tia sát khí, ánh mắt sắc lẹm về phía Triệu Khiển.

Ánh mắt đó tựa như một thanh Thanh Long đao, Triệu Khiển nhận ? Hắn chỉ cảm thấy như sắp lột mất một lớp da đầu.

Hắn vội vã sờ mũi, hì hì : “Viên Thanh đại sư, vị là cháu của Tô đại phu, đặc biệt xa ngàn dặm đến thăm ông đấy. Người xuất gia lấy từ bi gốc, ngài cũng nên ngăn cản Tô đại phu hưởng niềm vui đoàn viên chứ?”

Viên Thanh đại sư lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt chuyển sang Hoắc Giác.

Chỉ thấy vị công tử cao lớn tuấn tú, khí độ phi phàm chào hỏi Tô Thế Thanh xong, cung kính hành lễ với ông , kiêu nịnh : “Hoắc Giác diện kiến đại sư.”

Tô Thế Thanh ở Dược Cốc hơn hai tháng, Viên Thanh đại sư vốn thích lạ cốc, nỡ để Triệu Khiển và Hoắc Giác mắng, bèn chắp tay xin Viên Thanh đại sư: “Đều là do Tô mỗ sơ suất, mong Viên Thanh đại sư thứ , và cháu trai sẽ khỏi cốc ngay.”

ngờ Viên Thanh dường như ngẩn một lúc, chăm chú Hoắc Giác hồi lâu, chuỗi tràng hạt đen cổ lấp lánh ánh sáng mờ ánh nắng gắt.

Một lát , ông : “Không , chỉ cần đừng chạy lung tung là , trong cốc cũng độc thảo độc dược thể gây c.h.ế.t .”

Triệu Khiển vội bước lên phía , : “Viên Thanh đại sư yên tâm, nếu Hoắc công tử trúng độc, Triệu Khiển sẽ chịu trách nhiệm cứu !”

Viên Thanh liếc Triệu Khiển một cách lạnh lùng, thêm gì nữa, về phía ruộng thuốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-161.html.]

Tô Thế Thanh phủi bụi , ôn tồn với Hoắc Giác: “Nếu Viên Thanh đại sư phản đối, A Giác, chúng về nhà trúc thôi.”

“Xá Tam” nơi Tô Thế Thanh ở chính là căn thứ ba trong dãy nhà trúc đó, đẩy cửa , đập mắt là một mạch suối phun sủi bọt.

Bên cạnh mạch suối là một cây bồ đề, gốc cây đặt vài chiếc ghế trúc.

“Nước suối ở Dược Cốc thích hợp pha hơn nước khác nhiều, A Giác chờ một lát, lấy ít nước suối.”

Tô Thế Thanh xong bèn lấy nước pha , hai gốc cây, uống trò chuyện.

“Quyển sách y thuật đây con đưa cho , cho Viên Thanh đại sư xem. Ngài tuy từng qua phương pháp trong sách, nhưng đáng để thử. Con yên tâm, vị Triệu đại nhân trong cốc là ân nhân của con, Tô bá sẽ cố gắng hết sức.”

Trước khi đến Dược Cốc, Tô Thế Thanh nhận một quyển sách y thuật cổ về điều trị chứng ly hồn do Hà Chu gửi đến.

Dân gian nhắc đến chứng ly hồn, thường kiêng kỵ, đều trong tam hồn lục phách, hoặc là thiếu hồn, hoặc là thiếu phách mới thể khiến hôn mê bất tỉnh.

tìm những hồn phách , thật sự dễ dàng, chỉ thực hiện phép thuật vu cổ gọi hồn mới thể đánh thức .

Nghe mẫu của Triệu đại nhân, cũng chính là phu nhân của phủ Phụ Quốc Tướng quân, lén mời Vu sư từ Tây Vực đến, đưa đến Dược Cốc, nhưng Viên Thanh đại sư tức giận đuổi .

“Viên Thanh đại sư , thương tích bên ngoài của Triệu lang quân lành, nhưng mãi tỉnh đa phần là do nội thương khỏi. Đợi đến ngày nào nội thương lành hẳn, sẽ tỉnh thôi.”

Khi Tô Thế Thanh cứu Hoắc Giác ở thành Đồng An, từng hỏi về quá khứ của . Giờ đây, mối quan hệ giữa vị lang quân hôn mê suốt bảy năm đó với Hoắc Giác , ông càng hỏi.

Nói những điều với Hoắc Giác, cũng chỉ là sợ lo lắng, an ủi mà thôi.

Hoắc Giác cũng Tô Thế Thanh đang an ủi , bèn mỉm , khẽ gật đầu.

Tuy học y, nhưng cũng bệnh não bộ là khó chữa nhất. May mắn thì ba năm, năm năm thể tỉnh , may thì thể cả đời tỉnh.

Kiếp , Triệu Vân tỉnh .

Sau khi Trưởng Công chúa mất, đầy một tháng, cũng qua đời trong giấc ngủ.

***

Trò chuyện với Tô Thế Thanh cả buổi chiều, Hoắc Giác Viên Thanh đại sư cho phép, chỉ ở Dược Cốc dùng bữa, mà đêm đó còn nghỉ ngơi.

Đêm trong núi, vạn vật tĩnh lặng, chỉ tiếng gió xào xạc ngớt bên tai.

Dưới ánh trăng, Hoắc Giác chậm rãi đến căn nhà trúc cuối cùng.

Viên Thanh mặc một chiếc áo hoà thượng màu xám xịt, ngước mắt , hỏi: “Ngươi ngươi họ Hoắc, đây là họ thật?”

Hoắc Giác lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Đây là họ bên ngoại tổ của Giác.”

Viên Thanh chợt chút hoảng hốt.

Nhớ về nhiều năm , vị Hoắc tiểu tướng đầu bộc lộ tài năng trong quân đội Thanh Châu.

Lúc đó Hoắc Diễm là Hoắc lão tướng quân danh tiếng vang dội khắp Đại Chu , mà chỉ là một thanh niên nghèo khó, xuất rõ ràng, sinh sức mạnh phi thường.

Viên Thanh vuốt ve chuỗi tràng hạt đầy chai sạn ngực, : “Ngươi giống cha ngươi, cũng giống ngươi, nhưng giống bà ngoại của ngươi.”

Hoắc Giác gật đầu đáp: “Ông ngoại và cũng như .”

Có lẽ vì giống bà ngoài nên trong các cháu ngoại, ông ngoại Hoắc Diễm yêu thương nhất.

từng gặp bà ngoại, , lúc còn trẻ bà ngoại thương, sinh vài năm thì qua đời.

Hồi còn trẻ, Viên Thanh đại sư và Phương thần y từng quân y trong quân đội Thanh Châu, cùng ông ngoại đánh quân Nam Thiệu, ông nhận , Hoắc Giác lấy ngạc nhiên.

Loading...