TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-07-29 02:57:41
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vì ngày , Khương Lê thậm chí tâm trạng tổ chức tiệc sinh thần của .

Ban đầu chỉ định ăn qua loa một bát mì trường thọ, ai ngờ Dương Huệ Nương và Như Nương đồng ý, cô nương cả đời chỉ một sinh thần mười sáu tuổi, thể qua loa .

ngày mồng sáu tháng sáu, quán rượu nghỉ một ngày, Dương Huệ Nương, Như Nương, Tú nương tử cùng với các nữ tỳ trong phủ bận rộn lên xuống tổ chức cho nàng một bữa tiệc sinh thần náo nhiệt.

Bộ y phục Khương Lê mặc hôm nay chính là quà sinh thần Vệ Xuân gửi đến đầu tháng, dùng vân cẩm ban từ trong cung.

Thân là áo lụa như ý màu khói tím thêu gấm ngũ sắc, phối với váy xếp ly đuôi phượng trắng như tuyết chạm đất, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, trong ánh nắng như một bông hoa diên vĩ sắp nở rộ trong vườn hoa.

Người mặc , Phật mạ vàng.

Khi mặc bộ y phục , trong phòng đều ngẩn một lúc, ngay cả Dương Huệ Nương cũng : “A Lê của chúng hôm nay khác gì những quý nữ từ nhà danh giá.”

Như Nương bên cạnh cũng gật đầu : “A Lê, .”

Dương Huệ Nương liếc , : “Tỷ ?”

Như Nương Dương Huệ Nương trêu chọc đến đỏ mặt, hôm nay bà cũng mặc một bộ y phục , tuy chất vải hiếm như vân cẩm, nhưng cũng là loại vải nhất.

bao nhiêu tuổi , thể so với tiểu nương tử như A Lê?

Như Nương mỉm hiền hòa, dùng quạt nan khẽ vỗ vai Dương Huệ Nương, đôi mắt trong veo như mặt hồ ánh trăng đêm.

“Huệ Nương, đừng, đừng trêu .”

Mọi đùa một lúc, đến khi qua giờ Tỵ, tiếng Hà Ninh cung kính từ bên ngoài: “Phu nhân, đến giờ .”

Yến tiệc trong cung bắt đầu bày biện từ giờ Ngọ, quan và gia quyến cung giờ Ngọ.

Khương Lê cùng Như Nương, Tố Tùng rời phòng ngủ, đến cổng thùy hoa, thấy Hoắc Giác thong thả bước đến từ hành lang bên cạnh.

Hôm nay mặc cát phục cổ tròn màu chàm tím thêu hoa văn tường vân, màu tím rực rỡ như khiến khí chất lạnh lùng giảm vài phần, trông vẻ rực rỡ.

Bình thường chắc chắn Khương Lê sẽ khen vài câu.

lúc Như Nương và Đào Chu ở đây, nàng vốn dễ ngại, đương nhiên dám khen, chỉ cúi mặt vuốt váy, lén Hoắc Giác một cái ngoan ngoãn cổng chính, bước lên bậc để xe ngựa.

Nào ngờ mới xuống ghế mềm, một bàn tay vươn đến từ phía , khi Như Nương và Đào Chu đang bận rộn lên xe ngựa mà để ý đến họ, âm thầm nắm lấy tay nàng, dùng sức xoa bóp.

Khương Lê liếc mắt , nắm tay , khóe môi tự chủ cong lên.

Xe lộc cộc lăn bánh, nửa canh giờ , xe ngựa đến cổng Thừa Thiên.

Lúc bên ngoài cổng Thừa Thiên đỗ đầy xe ngựa sang trọng, trong đó một chiếc xe ngựa mái đỏ và một chiếc xe ngựa khắc hoa văn chữ“Vạn” đặc biệt gây chú ý.

Hai chiếc xe đến cổng Thừa Thiên thì thẳng qua, khiến Khương Lê ngạc nhiên.

“Hai chiếc xe đó là ai ? Sao thể thẳng cổng Thừa Thiên ?”

Hoắc Giác về phía cổng Thừa Thiên, ánh mắt ngưng , : “Đó là xe ngựa của thái giám trong cung và cao tăng chùa Đại Tướng Quốc.”

Nói xong, nghiêng đầu, về phía điện Kim Loan những lớp cổng cung.

Ngày hai mươi ba tháng sáu.

Bài vị của tiên tổ đại nhân hẳn “hiển linh” .

***

Trong xe ngựa mái đỏ, Cao Tiến Bảo đôi mắt của Triệu Bảo Anh, thấp giọng : “Đốc công, lời tiểu sa di với Viên Huyền đại sư bên ngoài lầu Đại Bi, nô tài .”

Cao Tiến Bảo từ nhỏ luyện võ, thính lực và thị lực đều mạnh hơn thường vài phần.

Sáng nay thấy tiểu sa di chạy khỏi lầu Đại Bi với vẻ mặt hoảng sợ, đặc biệt để ý, những lời tiểu sa di lọt tai sót chữ nào.

Triệu Bảo Anh mở mắt, dịu giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Nói gì?”

“Hắn một linh bài ở lầu Đại Bi máu!” Cao Tiến Bảo trợn tròn mắt hổ: “Rất nhiều đang cúng bái ở lầu Đại Bi thấy tiếng động lạ, đều hỏi thăm xem chuyện gì xảy , cũng rốt cuộc linh bài nào máu!”

“Khóc máu?”

Triệu Bảo Anh vuốt ve cán gỗ trơn láng của phất trần, nghĩ đến chuyện bia công đức của Tiên Đế m.á.u đêm Nguyên Tiêu.

Lúc đó khi giữ Hoàng lăng truyền tin tới, Thành Thái Đế thắp hơn hai mươi ngọn đèn Phật trong tẩm cung, suốt đêm dám ngủ. Hôm nay xảy chuyện linh bài máu, e rằng ngay cả thọ đản cũng tâm trạng để mừng.

Triệu Bảo Anh trầm ngâm một lúc chậm rãi : “Hãy đè tin tức xuống , đợi khi thọ đản của Bệ hạ qua , hẵng để đưa tin tức .”

Cao Tiến Bảo vội vàng cúi đầu .

Bên mấy Khương Lê qua cổng Thừa Thiên, gặp gặp.

là oan gia ngõ hẹp, oan gia gặp mặt.

Quảng trường bên trong cổng Thừa Thiên bao nhiêu chen chúc đông đúc, để họ gặp của phủ Trấn Bình Hầu.

Lúc Đại tiểu thư Từ Thư Dao của Hầu phủ đang bên cạnh Hà ma ma, căm giận chằm chằm Khương Lê và Hoắc Giác, cách hai mét phía nàng còn Tiết Chân và Tùy Vân.

Tố Tùng là luyện võ, võ công tuy cao cường bằng Vân Chu, nhưng nàng giỏi dùng ám khí, giác quan thứ sáu nhạy bén hơn Vân Chu nhiều, vì thế Hoắc Giác sắp xếp cùng cung.

Lại , Tố Tùng liếc thấy Từ Thư Dao bày vẻ mặt hung ác, bèn nắm chặt nắm đấm, định bước lên. Nào ngờ chỉ mới cử động, Hoắc Giác bên cạnh Khương Lê tay , bước một bước lớn vững vàng mặt Khương Lê, chặn ánh mắt của Từ Thư Dao.

Hoắc Giác lạnh nhạt liếc Từ Thư Dao một cái, khoảnh khắc tiếp theo thu hồi ánh mắt, dường như ngay cả một cái thừa thãi cũng ban cho nàng .

Từ Thư Dao lập tức bừng bừng lửa giận, khuôn mặt trắng mịn đỏ bừng lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-166.html.]

Nàng mới từ trang viên về mấy ngày, Tiết Chân , Hoắc Giác đỗ Trạng nguyên, còn cưới nha đầu Khương Lê .

Nàng ghét Hoắc Giác vốn bao giờ thèm thẳng nàng , cũng ghét Khương Lê từ nhỏ yêu thích hơn nàng .

Giờ đây Hoắc Giác mắt cao hơn đầu thành với Khương Lê thật sự khiến nàng căm ghét đến cùng cực.

Khi xưa ở phố Chu Phúc, mấy bà chưởng quỹ thấy nàng bày vẻ mặt cau , đầu thấy Khương Lê, lập tức đổi ngay thái độ.

Ngay cả Tô Thế Thanh cũng bảo nàng học theo Khương Lê!

Chẳng chỉ là dung mạo hơn chút, miệng ngọt hơn chút thôi ?

Tại bảo nàng học theo Khương Lê chứ? Nàng tư cách gì chứ?

Bây giờ nàng là quý nữ của Hầu phủ, Khương Lê là cái thá gì? Từ Thư Dao giận dữ siết chặt chiếc khăn tay.

Do cha đều ở bên cạnh, nàng tiện lên cơn, chỉ đành khó khăn dời ánh mắt . Dù hôm nay yến tiệc trong cung từ sáng đến tối, thế nào cũng tìm cơ hội dạy dỗ nha đầu đáng ghét đó một phen!

Khương Lê Hoắc Giác và Tố Tùng bảo vệ, ngay cả quần áo Từ Thư Dao cũng rõ.

Nàng nhớ kỹ những quy tắc mà Đồng ma ma , gặp kẻ thù từ nhỏ đến lớn, vẫn mặt đổi sắc, coi như thấy.

Đợi đến khi tiểu thái giám dẫn đường đến, mới cùng Hoắc Giác bước lên hành lang hai bên về phía điện Tập Anh.

Yến tiệc tổ chức trong điện Tập Anh, theo phẩm cấp của quan viên mà sắp xếp chỗ ở nội điện, ngoại điện và hành lang.

Thân vương, sứ thần, các công tước và quan từ Nhất phẩm đến Tam phẩm ở nội điện, Tam phẩm đến Ngũ phẩm ở ngoại điện, Ngũ phẩm ở hành lang.

Theo phẩm cấp của Hoắc Giác, tiểu thái giám dẫn họ một bên hành lang, : “Hoắc đại nhân, Hoắc phu nhân xin yên tâm chờ ở đây.”

Khương Lê cảm tạ, Tố Tùng bên cạnh nhanh chóng đưa cho tiểu thái giám một túi đựng bạc vụn.

Tiểu thái giám vui vẻ nhận lấy, liên tục lời cảm ơn sờ hà bao ngoài, vài bước, thấy phía quen, vội vàng gọi một tiếng chót vót: “Tiểu Phúc Tử.”

Tiểu Phúc Tử đầu , liếc thấy hà bao trong tay , hừ một tiếng từ mũi, : “Đốc công mới dặn dò hôm qua, đừng tùy tiện nhận thưởng của khác, tránh cuốn thị phi của .

Ngươi to gan thật, yến tiệc còn bắt đầu nhịn . Thật là chui lỗ tiền, cả mạng sống cũng cần!”

Tiểu thái giám hì hì nhét hà bao n.g.ự.c áo, cũng sợ lời Tiểu Phúc Tử, chỉ : “Lời Đốc công nhớ rõ, chẳng vì thấy tiểu phu nhân gương mặt Bồ Tát nên mới nhận ? Không tin ngài xem, , tiểu phu nhân ở cuối hành lang kìa.”

Nói xong còn lén chỉ về phía hành lang.

Tiểu Phúc Tử theo tay tiểu thái giám, nheo mắt qua.

Lúc nếu Khương Lê đầu , sẽ thấy vị “A Phúc” cứ dăm ba bữa đến quán rượu mua rượu, miệng ngọt thôi đang trợn tròn mắt họ.

Giống như hoảng sợ cực độ .

Tiểu thái giám nghiêng đầu biểu cảm quá trớn của Tiểu Phúc Tử, nghi hoặc hỏi: “Sao ngài biểu cảm ? Tiểu phu nhân gương mặt Bồ Tát, đến mức khiến ngài sợ như ?”

Tiểu Phúc Tử “hừ” một tiếng: “Vị tiểu phu nhân còn ghê gớm hơn cả Bồ Tát, ngươi nhớ kỹ hầu hạ cho . Không với ngươi nữa, việc báo cho Tiến Bảo đại nhân.”

Nói xong, bèn vội vã về phía điện Dưỡng Tâm.

***

Bên ngoài điện Dưỡng Tâm, Triệu Bảo Anh lặng lẽ bậc ngọc, ngước mắt thấy Cao Tiến Bảo mang vẻ mặt gấp gáp chạy bước nhỏ đến.

Ông nheo mắt , tưởng là điện Tập Anh chuyện gì, đợi Cao Tiến Bảo đến gần, cất giọng dịu dàng : “Có chuyện gì ?”

Cao Tiến Bảo hẽ thở hổn hển, trái ngó , mới hạ giọng : “Đốc công, Như nương tử và Khương tiểu nương tử hiện đang bên ngoài điện Tập Anh, chờ yến tiệc bắt đầu, ngài xem…”

Nghe thấy tên Như Nương, trong thoáng chốc, khuôn mặt luôn ôn nhuận tươi của Triệu Bảo Anh hiếm khi hoảng hốt.

Một lúc , ông khàn giọng : “Thật là cùng tiểu nương tử đến dự yến ?”

Cao Tiến Bảo cúi , đáp: “Tiểu Phúc Tử rõ, ma ma bên cạnh Khương tiểu nương tử chính là Như nương tử.”

Triệu Bảo Anh im lặng một lúc, tay cầm phất trần run rẩy thể nhận .

“Cao Tiến Bảo, ngươi canh chừng họ, đừng để họ cuốn chuyện bẩn thỉu của khác.”

Trong cung nơi nơi đều là bẫy rập ăn thịt .

Yến tiệc nào mà chẳng xảy chuyện? Không vị quý nữ nào đó rơi xuống nước, thì là vị thiên kim nào đó say rượu quan hệ với khác, thậm chí còn cả mạng .

Thực đời nhiều trùng hợp như , chẳng qua là ý tính toán vô ý mà thôi!

Cao Tiến Bảo địa vị của Như nương tử trong lòng Đốc công, lời Triệu Bảo Anh dứt, lập tức gật đầu .

Đang định xoay xuống bậc thang, phía bỗng truyền đến giọng dịu dàng của Đốc công nhà : “Khoan , tướng mặt ngươi hung dữ…”

Cao Tiến Bảo lập tức cảm thấy đắng lòng, còn tưởng Đốc công định chuyện gì quan trọng, hóa chê tướng mặt hung dữ…

Nghĩ đến lúc mới đến trướng Đốc công việc, Đốc công còn khen khuôn mặt của , hung thần ác sát như , sợ các thái giám khác bắt nạt.

Không giống như ông , chỉ vì sinh quá thanh tú, lúc mới cung thật sự chịu ít khổ.

Vì những lời của Đốc công, từ đó Cao Tiến Bảo cũng chê nữa, tự hào về khuôn mặt hung thần ác sát . gần đây khuôn mặt Đốc công thích nữa!

Nghĩ đến đây, Cao Tiến Bảo vội vàng nặn một nụ tự cho là dịu dàng, đầu với Triệu Bảo Anh: “Nô tài ạ, sẽ dọa hai vị nương tử .”

Triệu Bảo Anh chăm chú Cao Tiến Bảo, hồi lâu, thở dài, : “Ngươi vẫn đừng nữa. Cứ như , nếu gặp chuyện bất ngờ gì, bảo Tiểu Phúc Tử đến tìm .”

Loading...