TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-07-29 03:05:07
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Theo lệ cũ, yến tiệc tại điện Càn Minh bắt đầu giờ Mùi. giờ, trong điện Tập Anh vang lên khúc nhạc Trung Hòa Thiệu.

Giữa tiếng đàn sáo trang nghiêm, Khương Lê thấy một giọng cao vút “Hoàng thượng giá lâm” từ ngoài điện vọng , tất cả trong và ngoài điện lập tức dậy, cung kính quỳ rạp xuống đất.

Nàng vội vàng theo Hoắc Giác cùng quỳ xuống hành lễ.

Khương Lê nhớ kỹ lời dạy của Đồng ma ma, dám ngẩng đầu Thánh nhan, chỉ thấy thoáng qua góc áo màu vàng rực từ hành lang qua.

Sau khi Thành Thái Đế cùng các phi tần chính điện, mới lượt dậy.

Chẳng bao lâu , cung tỳ và thái giám bước lên bày những mâm cao.

Khương Lê cụp mắt xuống, những chiếc mâm vạn thọ vô cương bằng đồng mạ vàng khảm cẩn men, các bát đĩa, hộp đựng trái cây chạm khắc tinh xảo lượt bày lên bàn dài gỗ hoàng lê.

Hoàng cung là nơi coi trọng lễ nghi nhất thiên hạ, đúng như câu “ăn kính”, mỗi vị trí trong yến tiệc phân chia thức ăn đều tương ứng với phẩm cấp của bách quan.

Mâm cao đặt ở chính điện là sang trọng nhất, sơn hào hải vị thiếu thứ gì, còn mâm cao ở hành lang thì kém hơn nhiều, tuy cũng sơn hào hải vị nhưng giảm xuống vài cấp.

, bàn dài vẫn bày đầy các món nóng, món nguội, hoa quả mứt, bánh trái gạo mì đến cả trăm món, đây còn kể đến các loại đồ uống như hoa quả, sữa, rượu nóng, nước gạo.

Thức ăn của Ngự thiện phòng đương nhiên là vô cùng ngon miệng, nhưng trong cảnh như thế , Khương Lê thực sự tâm trí thưởng thức món ngon, chỉ uống một chén canh, gắp vài đũa rau đặt đũa ngà xuống.

Một bữa tiệc kéo dài đến hai canh giờ, mãi đến giờ Dậu mới kết thúc.

Trong thời gian đó, các loại biểu diễn như “vũ nhạc”, “nhã nhạc” liên tục nối tiếp, thêm tiếng chúc mừng ngớt của bách quan, thực sự khiến kịp hết.

Ăn xong bữa tiệc, yến hội trong cung vẫn kết thúc.

Các quan dẫn đến điện Tử Thần, cùng Hoàng Đế thưởng bàn luận. Còn các nữ quyến sắp xếp đến Ngự Hoa viên, cùng phi tần trong cung thưởng hoa.

Khương Lê ở vị trí cuối cùng, đợi đến khi ở chính điện và ngoại điện gần như hết mới đến lượt nàng.

Người dẫn đường cho mấy Khương Lê chính là vị tiểu thái giám dẫn họ từ cổng Thừa Thiên lúc đầu, là ảo giác của Khương Lê , nhưng cảm giác vị tiểu thái giám mắt nhiệt tình hơn hẳn lúc mới đến.

Có lẽ là nhờ tác dụng của hà bao đưa.

Giống như Đồng ma ma , cung thì chuẩn thêm vài hà bao chẳng bao giờ sai, lát nữa đến Ngự Hoa viên, nhét thêm một hà bao cho vị công công mới .

Khương Lê theo tiểu thái giám ngoài, khi sắp khỏi hành lang điện Tập Anh, nhịn ngoái đầu , thấy bên cạnh Hoắc Giác mấy vị công tử cùng lứa tuổi vây quanh, trong đó một dường như là vị Bảng nhãn ngày Ngự Nhai Khoa Quan.

Có lẽ nhận ánh mắt của Khương Lê, Hoắc Giác đang Tông Khuê đến giữa chừng bèn nghiêng đầu qua.

Nhìn thấy vẻ hoang mang loáng thoáng trong mắt tiểu nương tử, nhanh chóng bước đến, dịu dàng với nàng: “A Lê đang lo lắng ?”

Khương Lê chớp chớp mắt, tự động viên đáp: “Không lo lắng.”

Cảm xúc của nàng trong mắt bao giờ giấu , Hoắc Giác nàng chăm chú, vạch trần lời của nàng, chỉ hỏi: “A Lê tin ?”

Khương Lê thì ngẩn , đáp: “Tin chứ.”

“Vậy nàng đừng sợ, tối nay nàng cứ yên tâm thưởng hoa với Như Nương là . Đợi tiệc ở điện Tử Thần kết thúc, sẽ đến tìm nàng.”

Giọng của Hoắc Giác nhẹ nhàng, nhưng hiểu khiến tin tưởng.

Khi ánh mắt kiên định của bảo nàng đừng sợ, nỗi bất an trong lòng nàng vì ở bên cạnh lập tức giảm bớt nhiều.

Một lúc , nàng còn cảm thấy bản quá đa cảm.

Có lẽ là vì bảo vệ quá , từ khi thành đến nay, mỗi ngày đều yên bình, chút phiền não nào.

Đột nhiên cung, gặp nhiều quan quyền quý nắm giữ quyền sinh sát, ít nhiều cũng chút lo lắng. một câu của Hoắc Giác khiến nàng an tâm ít.

Khương Lê mỉm , gật đầu với Hoắc Giác, : “Được. Chàng cũng đừng vội đến tìm , , trong tiệc Hoàng thượng sẽ kiểm tra học vấn của các . Chàng trả lời thật nghiêm túc, tránh để khác Trạng nguyên là hư danh.”

Hoắc Giác nhẹ, khẽ gật đầu đáp một tiếng “Được”.

Tiểu thái giám một bên, tươi tiểu phu thê chuyện, cũng thúc giục họ.

Ngược Khương Lê cảm thấy ngượng ngùng, khi từ biệt Hoắc Giác, với tiểu thái giám: “Làm phiền công công đợi lâu.”

Tiểu thái giám vội vẫy tay “Ây dà” một tiếng: “Nô tài đợi lâu,Hoắc phu nhân cần khách sáo. Tiệc thưởng hoa ở Ngự Hoa viên, mời phu nhân theo nô tài.”

Từ điện Tập Anh đến Ngự Hoa viên quả thật gần, may mà phong cảnh dọc đường cảnh ý vui.

Cung điện nguy nga, ánh hoàng hôn vàng rực càng thêm phần khí thế hùng vĩ.

Dọc đường lát đá núi gồ ghề, cách xếp đá độc đáo, cây cối xanh , các loại hoa nở rộ từng bụi, đung đưa trong gió đêm nhẹ nhàng, hương hoa thơm ngát.

Mọi nửa đường, bỗng thấy một cung tỳ mặc cung trang chạy đến từ một con đường mòn bên cạnh, với tiểu thái giám: “Tiểu Đức Tử, Nhị tiểu thư nhà Hồng lư tự Khanh vẫn đến Ngự Hoa viên, Quý Tần nương nương bảo phái đến điện Tập Anh tìm.

Ngươi nhanh, mau đến điện Tập Anh xem Nhị tiểu thư còn ở đó , dẫn đường cho mấy vị .”

Quý Tần nương nương trong lời cung tỳ họ Chu, là của Chu đại nhân của Hồng lư tự Khanh, xưa nay thiết với Vương Quý phi nương nương, gần đây cũng Hoàng thượng sủng ái.

Trong cung cũng là một chủ tử dễ đắc tội. Tiểu thái giám cung tỳ, thoáng chút khó xử.

Cao đại nhân dặn dò chăm sóc cho phu nhân Trạng nguyên và hầu của nàng. Bây giờ nếu rời , nhỡ chuyện gì xảy , chẳng sẽ Cao đại nhân g.i.ế.c ?

Thái giám trong cung , ai mà sợ Cao đại nhân mặt mũi hung dữ chứ!

Cung tỳ thấy tiểu thái giám do dự, sắc mặt bỗng sa sầm, : “Sao thế? Ngươi còn chần chừ, nếu cháu gái ruột của Quý Tần nương nương chuyện bất trắc, chăng ngươi sẽ chịu trách nhiệm?”

Tiểu thái giám xong, lưng lạnh toát, vội vàng cung kính : “Ôi chao Lý ma ma, cái mạng hèn của tiểu nhân còn bằng một sợi tóc của Chu cô nương, quả thật là g.i.ế.c c.h.ế.t tiểu nhân! Người đừng nóng, tiểu nhân lập tức điện Tập Anh tìm nàng !”

Nói xong, hì hì chắp tay, chạy biến một .

Cung tỳ thấy tiểu thái giám điều, vẻ vui mặt cuối cùng cũng tan biến, đầu Khương Lê, lãnh đạm : “Mời phu nhân theo nô tỳ.”

***

Trong con đường quanh co, tiểu thái giám vài bước thì xoay mũi chân, chui một con đường mòn khác, nếu trong cung ở đây, chắc chắn sẽ nhận đó là đường đến điện Tập Anh.

Những tiểu thái giám tiểu cung nữ trong cung am hiểu địa hình Hoàng cung nhất, cũng rõ cách đường tắt nhất.

Chưa đầy nửa khắc, tiểu thái giám tìm thấy Cao Tiến Bảo, : “Cao đại nhân, nô tài đang dẫn mấy vị đó đến Ngự Hoa viên. Ai ngờ nửa đường, Lý ma ma hầu hạ bên cạnh Quý Tần nương nương đột nhiên xuất hiện, bảo nô tài đến điện Tập Anh tìm Nhị tiểu thư nhà Hồng lư tự Khanh gì đó. Nô tài thể từ chối, chỉ đành vội vàng đến báo với ngài một tiếng.”

Cao Tiến Bảo nhíu chặt đôi lông mày rậm như đao phủ, : “Chu Quý Tần?”

Cao Tiến Bảo xa lạ gì với vị Quý Tần nương nương , đó là trưởng nữ của nhà Hồng lư tự Khanh, trưởng việc ở Thông chính ty, Chu Diệp ba năm là Tiến sĩ, hiện đang việc ở Công Bộ, phóng đãng, bình thường lui tới chốn phường hoa ngõ liễu.

Chu đại nhân của Hồng lư tự mấy đuổi khỏi nhà, để nếm mùi khổ cực bên ngoài, nhưng tỷ tỷ trong cung che chở nuông chiều, nên mới bình yên đến tận bây giờ.

Gần đây vị Quý Tần nương nương thiết với Vương Quý phi, vẻ tình tỷ thắm thiết.

Nghĩ đến mối quan hệ giữa Vương Quý phi và Đốc công, Cao Tiến Bảo khỏi do dự.

Nhăn mặt tới lui vài bước, cuối cùng trầm giọng : “Tiểu Phúc Tử đang đợi ngoài điện Tử Thần, ngươi mau đến với , rằng những cống ở Minh Phật Sơn chút sự cố, cần Đốc công đích đến xem.”

Tiểu thái giám “Ôi” một tiếng, chân vội vàng chạy về phía điện Tử Thần.

Lúc trong khu vườn mai vắng vẻ ở phía Bắc Ngự Hoa viên, Chu Diệp hái một chiếc lá từ cành cây đầu, đưa lên miệng thổi thử nhưng phát tiếng, bực bội ném xuống đất.

Các quan đại thần đang cùng Hoàng thượng thưởng bàn luận trong điện Tử Thần, và Tuyên Nghị thể rời quá lâu. Thế nhưng đến giờ vẫn thấy bóng dáng Lý ma ma , thật khiến sốt ruột.

Hắn liếc Tuyên Nghị đang mang vẻ mặt u ám, nhịn : “Nghị , đây là cuối cùng biểu ca giúp đấy. Lát nữa đừng ép buộc tiểu nương tử , dù đây cũng là Hoàng cung, bên ngoài. Cho dù a tỷ giúp đỡ cũng chắc tránh rắc rối. Lại , bảo, đến nhà Hồ Thượng thư cầu hôn . Sao còn—”

Những lời đó nữa.

Tuy thích trăng hoa, những mối tình vụng trộm với các phu nhân tiểu thư trong Kinh thành nhiều đếm xuể. một điểm bao giờ cưỡng ép.

Giờ thái độ của Nghị , rõ ràng là cưỡng ép !

Khi Tuyên Nghị nhắc đến Hồ Ngọc Nhã, sắc mặt tối sầm như nhỏ nước.

Chu Diệp thấy vẻ mặt đó thì ngay , vội chuyển chủ đề: “Sao Lý ma ma lâu thế nhỉ? Từ điện Tập Anh đến đây cùng lắm cũng chỉ mất hai khắc thôi, ôi, thật sốt ruột quá!”

Bên Lý ma ma cũng đang lo lắng, Quý Tần nương nương đang đợi bà Ngự Hoa viên. Ban đầu bà định đưa đến vườn mai vội vã về Ngự Hoa viên ngay.

Nào ngờ vị phu nhân Trạng nguyên mới một đoạn ngắn kêu trẹo chân, nước mắt rơi lã chã. Còn chịu khuyên bảo, dù bà thế nào cũng chỉ cắn môi nức nở, nhất quyết chịu bước tiếp.

Lý ma ma lo lắng như lửa đốt, chỉ Tố Tùng : “Để nha của cõng qua! Nhanh lên! Các nương nương đang đợi trong Ngự Hoa viên, phu nhân đừng trì hoãn nữa!”

Khương Lê thấy bộ dạng của Lý ma ma, càng tin chắc ma ma vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-167.html.]

Lúc nãy bà cố tình đuổi tiểu thái giám , dẫn họ một con đường hẻo lánh, nếu bảo mưu đồ gì, nàng tin!

Hơn nữa, nàng chỉ là gia quyến của một tiểu quan Lục phẩm, trong cung cũng chẳng quen mấy , đến dự tiệc thưởng hoa cũng chẳng ai để ý, các nương nương trong cung càng quan tâm.

Làm gì chuyện như bà , đến muộn sẽ mang tội “đại bất kính”, rõ ràng là lợi dụng việc nàng tuổi còn nhỏ từng trải để lừa gạt.

Trong lòng Khương Lê thầm đoán, lẽ Từ Thư Dao hoặc Tiết Chân mua chuộc ma ma , đào sẵn hố để nàng nhảy xuống.

Nàng đồ ngốc, chạy thì còn kéo dài thời gian ?

Nghĩ , Khương Lê lau nước mắt lắc đầu : “Tỳ nữ của cao lớn hơn là mấy, cõng nổi ? Ma ma yên tâm, chỉ nghỉ thêm một chút nữa thôi, đợi chân hết đau sẽ , ?”

Làm Lý ma ma thể đồng ý, liếc Tố Tùng và Như Nương gầy yếu, trong lòng chửi một tiếng “hết chịu nổi”, định giơ tay đỡ Khương Lê.

Vừa thấy Lý ma ma đưa tay về phía Khương Lê, Tố Tùng và Như Nương đồng thời động tác.

Ngón tay thon dài của Tố Tùng lấy một cây kim nhỏ như sợi lông trâu lấp lánh ánh sáng lạnh , công tử dặn dò, chỉ cần ai hại phu nhân, bất kể là ai, cứ phóng kim .

Dù gây động tĩnh gì, cho dù c.h.ế.t , cũng công tử lo liệu.

Như Nương Tố Tùng bên cạnh từ đầu tóc đến gót chân đều giấu đầy ám khí tẩm độc, lo sợ ma ma hại Khương Lê, kịp suy nghĩ bước lên mấy bước, che chắn mặt Khương Lê.

“Để, để nô tỳ đỡ phu nhân.”

Lý ma ma đang giơ tay một nửa Như Nương chặn , nỗi lo lắng trong lòng lập tức biến thành cơn giận dữ.

Gần đây địa vị của Quý Tần nương nương trong cung ngày càng cao, bà là tâm phúc của nương nương, đến cũng kính nể.

Giờ một tên nô tỳ nhà nghèo hèn coi thường, một thở nghẹn trong lồng ngực, lên xuống .

Thôi , đánh phu nhân thì chẳng lẽ xử một tiện nô ?

“Tên nô tì to gan!” Lý ma ma quát lên, giơ tay thật cao.

tay kịp hạ xuống, phía bỗng vang lên một giọng nhẹ nhàng đầy lạnh lẽo.

“Lý ma ma.”

Trong cung ai nhận giọng của Triệu Đốc công và Dư Chưởng ấn, khi giọng nhẹ nhàng vọng đến, Lý ma ma thậm chí còn sững , tưởng nhầm.

Bây giờ Hoàng thượng cũng mang theo Triệu Đốc công, lúc hẳn đang hầu hạ trong điện Tử Thần chứ.

Lý ma ma vội ngẩng lên , chạm ánh mắt tươi của Triệu Bảo Anh, tim đập thình thịch, vội luống cuống hạ bàn tay đang giơ cao xuống.

Triệu Đốc công nổi tiếng hiền hòa trong cung, nhưng hiểu , ánh mắt lúc nãy khi đối diện với ông khiến Lý ma ma cảm giác sợ hãi run rẩy.

nuốt nước bọt, ân cần gọi: “Triệu công công!”

Bên Như Nương vị cung tỳ còn đầy vẻ hung dữ, chuẩn tinh thần ăn đòn.

Thấy nãy còn kiêu ngạo giờ nhũn như chuột thấy mèo, đoán vị “Triệu công công” hẳn là địa vị cao.

Không khỏi lo lắng bất an, hại A Lê ?

Triệu Bảo Anh đương nhiên Tiểu Kết Ba của đang sợ ông sẽ hại phu nhân Trạng nguyên.

Quét mắt Như Nương một cái để dấu vết, dịu giọng : “Ta Tiểu Đức Tử tiểu thư Chu gia lạc đường, Quý Tần nương nương đang nóng lòng tìm nàng , , để đích cùng ma ma tìm , cũng để an lòng Quý Tần nương nương.”

Nói xong, ông vẫy tay gọi Cao Tiến Bảo một bên: “Ngươi đưa đoàn Hoắc phu nhân đến Ngự Hoa viên, Hoắc đại nhân một bài nghị chương xuất sắc trong điện Tử Thần. Hoàng thượng vui, chỉ thưởng cho Hoắc đại nhân, còn ban cho Hoắc phu nhân một cây như ý bằng ngọc, cây như ý đó cũng sắp đưa đến Ngự Hoa viên .”

Cao Tiến Bảo vội vàng một tiếng, kéo kéo khóe môi cứng đờ, cố gắng nặn một nụ hiền từ từ khuôn mặt hổ báo của , với Khương Lê: “Hoắc phu nhân, mời lối .”

Hướng Cao Tiến Bảo chỉ chính là con đường mà tiểu thái giám dẫn họ , Khương Lê thả lỏng trong lòng, : “Phiền công công.”

Cao Tiến Bảo dẫn đường, ba chủ tớ ngoan ngoãn theo .

Như Nương bên trái Khương Lê, cúi đầu qua bên cạnh Triệu Bảo Anh, đúng lúc một cơn gió thổi tới, cây phất trần dài vai Triệu Bảo Anh gió thổi bay lên, phất qua cánh tay Như Nương từ từ rơi xuống.

Khương Lê nhịn đầu , chỉ thấy vị công công giúp họ giải nguy đang mặc cát phục màu đỏ thắm, ngón tay thon dài khẽ vuốt ve cây phất trần tay.

***

Sau khi nhóm Khương Lê đường cũ, đầy hai khắc loáng thoáng thấy tiếng chuyện yểu điệu dễ truyền đến từ cổng Quỳnh Uyển phía .

Qua cổng Quỳnh Uyển là đến Ngự Hoa viên.

Khương Lê dừng bước, nghiêm túc với Cao Tiến Bảo một câu “Cảm tạ”.

Như Nương bên cạnh, suy nghĩ một lát, lấy một hà bao nặng trịch đưa cho Cao Tiến Bảo: “Đa, đa tạ công công.”

Hà bao là do chính tay Như Nương thêu, đó thêu một chùm hoa đường điểu màu đỏ.

Ban đầu Cao Tiến Bảo định từ chối, nhưng ánh mắt rơi hà bao bèn “Ồ” một tiếng, : “Đây là hoa đường điểu chỉ ở huyện Định Phong ? Triệu Đốc công cũng một hà bao, đó thêu hoa đường điểu đỏ thắm , loài hoa hiếm.”

Tay Như Nương đang đưa hà bao chợt cứng đờ.

Đột nhiên ngẩng mắt lên, hỏi Cao Tiến Bảo: “Cũng, cũng là hoa đường điểu màu đỏ ư?”

Cao Tiến Bảo đến ngớ , theo bản năng gật đầu: “, chính là hoa đường điểu màu đỏ.”

Như Nương cụp mắt xuống, im lặng một lúc, cùng Khương Lê cổng Quỳnh Uyển, bàn tay giấu trong tay áo ngừng run rẩy.

Gần đến Ngự Hoa viên, bà đột nhiên dừng bước, với Khương Lê: “A, A Lê, tìm một .”

Khương Lê sửng sốt: “Tìm ? Trong cung ?”

, chính là vị Triệu công công lúc nãy.” Giọng Như Nương chút gấp gáp: “Hắn, là , quan trọng với .”

Đây là đầu tiên Khương Lê thấy Như Nương lộ vẻ mặt như , sửng sốt đau buồn, như thể gặp chuyện thể tin nổi.

Nàng “Ừm” một tiếng thật mạnh, : “Thím Như Nương, để cùng thím.”

Như Nương lắc đầu, ngắn gọn: “Con còn nhận thưởng. Ta tự, tìm. Nhờ Cao, công công dẫn đường.”

Cao Tiến Bảo đến lúc vẫn câu của vô tình bán Triệu Bảo Anh.

Sau khi đưa đến Ngự Hoa viên, cũng xa, chỉ gác ở cổng Quỳnh Uyển.

Đốc công sợ vẻ mặt hung dữ của sẽ dọa , nên cũng đến gần họ, chỉ gác ở đó. Phần lớn những thái giám trong Ngự Hoa viên đều là của Đốc công, nếu thật sự gì xảy , tự nhiên sẽ đến tìm .

Đang nghĩ tại Quý Tần nương nương khó Khương tiểu nương tử, ngước mắt lên thấy Như Nương vội vã , gọi: “Cao, công công.”

Cao Tiến Bảo giật thót tim, vội tiến lên đón, hỏi: “Có Hoắc phu nhân xảy chuyện gì ?”

“Không, .” Như Nương lấy hà bao mà Cao Tiến Bảo từ chối, : “Ngài thể dẫn gặp vị Triệu công công hà bao thêu hoa đường điểu đỏ ?”

Cao Tiến Bảo xong câu , trong lòng còn “giật thót” nữa, mà trực tiếp hóa đá, nặng nề chìm xuống.

Chết c.h.ế.t , chắc chắn là lúc nãy sai lời, bán Đốc công !

***

Triệu Bảo Anh Cao Tiến Bảo vô tình bán , khi Lý ma ma rời , cũng vội về điện Tử Thần.

trong con đường vắng vẻ đó, tỉ mỉ hồi tưởng cảnh Như Nương cúi đầu qua bên cạnh lúc nãy.

Bao nhiêu năm trôi qua, bà vẫn như xưa, luôn thích cúi đầu đường.

Thói quen thật lắm, nhưng cũng thể trách bà . Lúc nhỏ bà đường vững, động một tí là ngã xuống đất xước da chảy máu.

Sau khi đau đớn vài thì học khôn , đường cúi đầu đường, từng bước từng bước chậm rãi, từ đó còn ngã nữa, và thói quen tự nhiên cũng giữ .

Khi Triệu Bảo Anh rời khỏi điện Tử Thần, còn nghĩ nếu như bà nhận ông thì ?

Trời , lúc nãy khi Như Nương qua bên cạnh, trong lòng ông giày vò bao?

Vừa nhận , sợ bà nhận .

Ông là một hoạn quan mất chỗ , thậm chí thể coi là một nam nhân chỉnh.

Hiện tại tuy nắm giữ quyền lực lớn, dường như đang sống trong vinh hoa phú quý. ngày nào quyền lực còn, hoặc mạng

còn, khác nhắc đến Triệu Bảo Anh, lẽ cũng chỉ khẩy một tiếng: “Chẳng qua cũng chỉ là một tên hoạn quan khúm núm nịnh hót!”

nhận ông cũng , cứ để kỷ niệm của bà về ông dừng ở Triệu Bảo Anh ở huyện Định Phong thôi!

Đang nghĩ như , Triệu Bảo Anh thở dài một , vung phất trần, định bước , phía bỗng vọng một tiếng: “Bảo, Bảo Anh ca ca.”

Loading...