TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 171
Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:24:28
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ầm!” Một tiếng sấm vang lên nơi chân trời.
Một tia chớp xé màn đêm đen, mang theo khí thế như vạn quân, tạo thành một vết nứt bầu trời.
Tông Khuê khung cửa sổ gió lớn đột ngột thổi đến phát tiếng “loảng xoảng”, duỗi khuỷu tay, hạ giọng hỏi Hoắc Giác: “Sao Hoàng thượng ngoài lâu thế vẫn về? Không cùng chúng thưởng thức Phật từ chùa Đại Tướng Quốc ? Còn nữa, Huệ Dương Trưởng Công chúa chọn lúc để đến chứ?”
Hoắc Giác cúi mắt chén trong tay, chỉ thấy trong nước trong suốt vài lá xanh non.
Hắn nâng chén lên uống một ngụm , bình thản : “Hoàng thượng và Trưởng Công chúa tình cảm sâu đậm, lẽ vẫn đang trò chuyện. Chúng là thần tử, kiên nhẫn chờ đợi là .”
Tông Khuê “chậc” một tiếng. Tình cảm sâu đậm?
Ai mà chẳng từ khi vị Phò mã gia của phủ Phụ Quốc Tướng quân qua đời, Trưởng Công chúa từng cung.
Trong cung ngoài cung đều đủ loại đồn đoán.
Có vì Phò mã gia và Trưởng Công chúa hiềm khích nên Thành Thái Đế cho Trưởng Công chúa cung. Có Trưởng Công chúa hổ sự vu khống của Phò mã gia đối với Thành Thái Đế nên tự ở nhà sám hối, vì thế mới cung.
theo Tông Khuê, dù là đồn đoán nào nữa, Trưởng Công chúa cung, Thành Thái Đế vội vàng điện đón tiếp, chứng tỏ họ hóa giải hiềm khích .
Tông Khuê nhún vai : “Đã như , Hoàng thượng giải tán buổi tiệc luôn, tâm sự với Trưởng Công chúa cho thoải mái, để chúng đợi ở đây gì?”
Hoắc Giác đặt chén xuống, về phía cửa điện, khóe môi nhếch lên.
Thành Thái Đế sẽ điện Tử Thần nữa.
Trưởng Công chúa nhận tin tức đó, chắc chắn sẽ “chia sẻ” với Thành Thái Đế.
Lòng khó đoán nhất.
Bảy năm , nàng chọn bảo vệ trưởng , nhưng ngờ sẽ mất Phò mã của mãi mãi. Bây giờ bảy năm trôi qua, trong những cơn ác mộng ngày qua ngày, thể oán? Làm thể hận?
Trên bậc thang đá cẩm thạch trắng bên ngoài điện Tử Thần, Thành Thái Đế bóng dáng Trưởng Công chúa bước xuống từng bậc, trong đầu vẫn vang vọng những lời nàng .
“Hoàng ngày thọ đản của Hoàng , ở lầu Đại Bi xảy chuyện gì ?”
“Linh vị ở lầu Đại Bi máu, hôm nay những đến tháp cúng bái đều thấy tiếng lóc đau thương. Hoàng , xem rốt cuộc là linh bài tổ tiên nhà nào đang máu?”
“Bia công đức của Phụ hoàng máu, linh bài tổ tiên Vệ gia máu, tiếp theo sẽ là ai?”
“Hoàng , tin báo ứng ?” Báo ứng…
Gương mặt vốn nho nhã của Thành Thái Đế lập tức méo mó thành khuôn mặt ác quỷ giận dữ kinh hoàng.
Ông vuốt ngực, chỉ về phía viên thái giám đang hầu hạ cách đó vài mét, : “Triệu Bảo Anh! Mau gọi Triệu Bảo Anh đến đây!”
***
Một khắc , Triệu Bảo Anh tươi bước điện Tử Thần, khom chào các đại thần trong điện, : “Trong lòng Hoàng thượng cảm giác, bàn luận Phật pháp với Viên Huyền đại sư nên đến Càn Thanh cung. Đặc biệt sai nô tài đến điện Tử Thần một tiếng với các vị đại nhân, yến tiệc hôm nay đến đây kết thúc.”
Lời dứt, mấy vị đại thần phía đều .
Lăng Duệ và Chu Dục Thành đưa mắt , nhanh chóng tránh ánh mắt , thản nhiên dậy, với Triệu Bảo Anh: “Phiền công công.”
Thành Thái Đế thích nhất quân thần cùng vui, những năm qua tiệc thọ đản trong cung đến giờ Hợi thì sẽ kết thúc. Lúc còn đến giờ Tuất, đột nhiên dừng tiệc?
Nỗi nghi hoặc trong lòng các đại thần cũng chỉ chợt thoáng qua, khỏi điện Tử Thần, sự dẫn đường của nội thị, họ thẳng đến cổng Thừa Thiên.
Hoắc Giác và Tông Khuê ở vị trí cuối cùng, đợi những khác gần hết mới dậy, chậm rãi cửa điện.
Vừa khỏi cửa, Triệu Bảo Anh : “Hoắc đại nhân xin dừng bước.”
Hoắc Giác dừng , vẻ bất ngờ, khom chắp tay một cái với Triệu Bảo Anh, : “Triệu công công việc gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-171.html.]
Triệu Bảo Anh kín đáo đưa mắt hiệu cho Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử lập tức tươi với Tông Khuê: “Tông đại nhân, nô tài đưa ngài ngoài, mời ngài theo nô tài.”
Tông Khuê đưa mắt qua giữa Tiểu Phúc Tử và Triệu Bảo Anh, nhíu mày : “Trạng nguyên lang, đợi ở bậc thang ngọc. Nếu cần giúp đỡ, cứ gọi một tiếng.”
Lời hề chút che giấu, cho khóe miệng Tiểu Phúc Tử giật giật.
Hóa vị Tông đại nhân sợ Đốc công nhà hại Hoắc đại nhân ? Hừ, cũng xem nếu Đốc công tối nay, tiểu thê tử của Hoắc đại nhân thể bình an vô sự?
Chẳng qua là dựa việc nhà trưởng bối chống lưng, mấy ai dám chọc đến Tông gia ở Thịnh Kinh, nhưng ngay cả Tông Già đại nhân cũng lên tiếng, một Ngự sử nhỏ nhoi như ngài dám lớn tiếng mặt Đốc công cái gì chứ?
Trong lòng Tiểu Phúc Tử thầm mắng Tông Khuê một trận tơi bời, nhưng mặt vẫn hì hì : “Tông đại nhân, mời.”
Hoắc Giác khẽ gật đầu với Tông Khuê, : “Không , Tông đại nhân cứ .”
Tông Khuê mới chịu bước , khỏi, Triệu Bảo Anh : “Hoắc đại nhân, hôm nay khi lấy Phật, nô tài tình cờ gặp Hoắc phu nhân. Hoắc phu nhân vẻ lạc đường, cũng là trùng hợp, nô tài sai đưa Hoắc phu nhân đến Ngự Hoa viên, ‘tình cờ’ gặp Chu đại nhân của Hồng lư tự Khanh và Thế tử phủ Định Viễn Hầu.”
Trên đời gì nhiều sự trùng hợp và tình cờ như , lời Triệu Bảo Anh hề gì khó hiểu.
Sắc mặt Hoắc Giác nghiêm , vội vàng cung kính hành lễ, với Triệu Bảo Anh: “Đa tạ công công giúp nội tử giải vây, lời chỉ dạy của công công, Giác xin khắc ghi trong lòng.”
Triệu Bảo Anh thấy Hoắc Giác hiểu ý ngay, cũng nhiều, chỉ vung phất trần, : “Nô tài chỉ miệng thôi, chỉ dạy gì? Hoắc đại nhân cần để tâm, giờ cũng còn sớm, mời Hoắc đại nhân trở về.”
Hoắc Giác chắp tay thêm câu tạ ơn, thái độ cung kính.
Đợi Hoắc Giác xuống bậc thang ngọc, Triệu Bảo Anh sắc trời bên ngoài, với Tiểu Phúc Tử tiễn về: “Bây giờ sẽ đến Càn Thanh cung, ngươi chạy một chuyến đến Ngự Hoa viên, giúp Cao Tiến Bảo một tay, tối nay hai ngươi cần đến Càn Thanh cung nữa.”
Tiểu Phúc Tử vội “Dạ” một tiếng, ngập ngừng, với giọng nhỏ đến mức thể nhỏ hơn: “Đốc công cẩn thận, nô tài thấy hôm nay Hoàng thượng…”
Dù hiện tại trong điện Tử Thần chỉ còn hai họ, Tiểu Phúc Tử cũng dám quá rõ ràng.
Triệu Bảo Anh liếc , mắng: “Những năm nay ăn cơm trong cung là ăn ? Mau việc , đừng ở đây lề mề lười biếng!”
Tiểu Phúc Tử Đốc công nhà cho đến Càn Thanh cung, chẳng qua là sợ vạ lây, Hoàng thượng lấy để trút giận mà mất mạng thôi.
Hắn lo lắng yên cung kính khom với Triệu Bảo Anh, chạy về phía Ngự Hoa viên.
***
Đêm khuya trong Càn Thanh cung đèn đuốc sáng trưng, hành lang treo đầy đèn lưu ly sáng rực, mỗi chiếc đèn đều vẽ hình Đức Phật từ bi phổ độ chúng sinh.
Theo lý thì hành lang sáng sủa thế , nên khiến cảm thấy rợn mới .
Dư Vạn Chuyết gác bên ngoài tẩm điện, tiếng tụng kinh và tiếng mõ từ bên trong vọng , da đầu cứ tê dại từng đợt.
Rõ ràng là mùa hè, nhưng luôn cảm thấy gió lạnh thổi từng cơn. Dư Vạn Chuyết , đây đều là do lòng sợ hãi mà thôi.
Nói từ khi cung đến nay, tay ông dính bao nhiêu m.á.u , ngay cả m.á.u của Tiên Đế, ông cũng dính.
Từ khi từ Hoàng lăng trở về, ông hiếm khi như hôm nay, tâm thần bất an như .
Động đất, bia công đức nứt vỡ, lầu Đại Bi máu. Từng việc từng việc liên tiếp xảy , quái dị bí ẩn.
Đặc biệt là những điều do con gây .
Từ khi Lâm An động đất, tinh thần của Hoàng thượng càng ngày càng căng thẳng, càng ngày càng yếu ớt.
Đừng là Hoàng thượng, ngay cả ông , một vốn tin quỷ thần, cũng bắt đầu d.a.o động.
Dư Vạn Chuyết khỏi nghĩ, đời thật sự nhân quả báo ứng ?
Sấm sét ầm ầm, tia chớp dữ dội.
Sấm sét mi mắt Dư Vạn Chuyết giật giật, nhớ đêm bảy năm .
Cũng là một đêm sấm sét như thế , Thừa Bình Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y ông , ánh mắt như ăn tươi nuốt sống khác, cổ họng phát tiếng “khò khè” đau đớn.