TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 175

Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:29:35
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày thứ hai khi trở về từ yến tiệc trong cung, Như Nương kể với Khương Lê và Dương Huệ Nương chuyện cung, bà gặp đại ca nhà bên thời thơ ấu.

Người đó là một vô cùng quan trọng với bà .

Khi Như Nương nhắc đến đó, đôi mắt vốn trầm tĩnh ngấn lệ, đó là dáng vẻ chỉ khi về thiết.

Nghe xong, Dương Huệ Nương bèn nắm lấy cổ tay Như Nương, vén tay áo bà lên, : “Có tặng dây đỏ cho tỷ ?”

Khương Lê theo, thấy cổ tay trắng ngần của Như Nương đeo một sợi dây đỏ bạc màu cũ kỹ, giữa dây một hạt gỗ thô ráp nhưng mài nhẵn bóng.

Tai Như Nương đỏ lên, ngờ Dương Huệ Nương vẫn còn nhớ những lời bà từng nhắc qua.

, là .”

Dương Huệ Nương nhíu mày: “Vậy đó giờ cung thái giám?”

Tất nhiên Dương Huệ Nương vui mừng khi Như Nương tìm quan trọng của . đó cung thái giám, thể mang hạnh phúc cho Như Nương?

Dương Huệ Nương bao giờ nghĩ rằng nữ tử lớn tuổi, góa bụa thì thể tái giá.

Xã hội quá khắc nghiệt với nữ tử, cái gọi là tấm bảng trinh tiết quái quỷ gì đó chính là sợi dây thòng lọng ngăn cản nữ tử tái giá. Biết bao nhiêu thiếu nữ vì tấm bảng trinh tiết mà đánh đổi hạnh phúc nửa đời của .

Bản Dương Huệ Nương góa bụa nhiều năm, tấm bảng trinh tiết gì cả, chỉ là gặp thích hợp mà thôi!

Đối với bà , thích hợp chỉ với bà , mà còn với A Lê và A Lệnh nữa.

Người như dễ gặp ? Vì thế mới phí bao nhiêu năm như . giờ gặp Tôn thủ lĩnh, bà nảy sinh ý định tái giá.

Cũng vì thế, khi đại ca nhà bên của Như Nương là một thái giám, bà thực sự thất vọng.

Như Nương là như , những năm qua cũng chịu nhiều khổ cực, Dương Huệ Nương thật sự hy vọng bà thể gặp quý nhân mang hạnh phúc cho .

nếu đó là thái giám, thể mang hạnh phúc…

Tuy Như Nương giỏi ăn , nhưng suy nghĩ tinh tế nhạy bén, Dương Huệ Nương đang nghĩ gì?

nắm lấy tay Dương Huệ Nương, ánh mắt chân thành và thẳng thắn, : “Còn sống, là, dễ. Có thể, gặp , là, phúc lớn.”

Thất lạc bao nhiêu năm, bà và Bảo Anh ca ca thể còn sống và gặp là phúc lớn .

cũng cầu gì khác, chỉ mong ông ở trong cung bình an vô sự, sống lâu trăm tuổi, lúc rảnh rỗi đến quán rượu uống vài chén rượu do bà nấu là đủ.

Ngày Triệu Bảo Anh đến quán rượu, trời trong xanh, vạn dặm mây.

Cơn mưa gió dữ dội kéo dài mấy ngày đột nhiên ngừng .

Tiểu Phúc Tử toe toét : “Ôi trời Đốc công, ngài xem trời xanh thế , rõ ràng là Đốc công sẽ đến gặp Như nương tử, nên mới đặc biệt quang đãng cho các ngài đấy.”

Triệu Bảo Anh liếc một cái, mắng: “Lát nữa đến Trạng Nguyên lâu, đừng ba hoa như thế.”

Hôm nay ông mặc bộ quan phục màu đỏ thẫm do Thành Thái Đế ban cho, chỉ mặc một bộ thường phục màu xám xanh đơn giản, đội mũ ngọc trắng. Vì gương mặt thanh tú nhu mì, trông giống như một thư sinh trắng trẻo.

Tiểu Phúc Tử vội : “Đốc công , với mấy vị chưởng quỹ ở Trạng Nguyên lâu quan hệ lắm! Dương chưởng quỹ còn khen cái miệng ngọt, chuyện!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-175.html.]

Nói đến đây, Tiểu Phúc Tử khỏi chút đắc ý.

Hắn chỉ miệng ngọt, khuôn mặt tròn trịa trông cũng dễ thương. Vì thế mới Đốc công chọn, theo ông đến quán rượu uống rượu. Nhìn Cao đại nhân , mặt trông hung dữ như , uống rượu cũng mà uống.

Cho nên , võ công cao cường cũng bằng một khuôn mặt !

Hôm nay quán rượu nghỉ, khi đến nơi, để thể hiện mối quan hệ với Dương chưởng quỹ và Khương tiểu nương tử, Tiểu Phúc Tử xuống xe ngựa ân cần gọi “tỷ tỷ” liên tục, y hệt như một thành viên của quán rượu .

Hôm qua khi đến truyền lời cho Như Nương, mấy Khương Lê của Triệu Bảo Anh, còn từ những lời “lỡ miệng” của , ngày yến tiệc trong cung Triệu Đốc công đặc biệt đến giải vây cho họ.

Dương Huệ Nương vốn mấy chuyện Lý ma ma , khi từ miệng Tiểu Phúc Tử, trong lòng cảm thấy sợ hãi, thực sự vô cùng ơn đại ca nhà bên của Như Nương.

Khi Triệu Bảo Anh đến, Dương Huệ Nương chỉ bận rộn trong bếp với Khương Lê, còn đặc biệt quét dọn căn phòng riêng duy nhất trong quán sạch bóng một hạt bụi, để Như Nương và Triệu Bảo Anh thể ôn chuyện cho .

Căn phòng riêng vốn là do Khương Lê đặc biệt cho ngăn , nghĩ rằng nếu Hoắc Giác dẫn đồng liêu đến uống rượu, cũng thể một nơi yên tĩnh hơn, giống như đại sảnh, luôn ồn ào náo nhiệt.

Lúc trong phòng riêng, Triệu Bảo Anh uống một ngụm Bách Hoa tửu thơm ngát hương hoa, : “Những năm qua ở trong cung, sống hề khó khăn. Nhờ Lâm ngày xưa dạy chữ nghĩa, cung, chuyển đến Ngự thư phòng quản lý sách vở. Nhờ mới dần dần Thánh nhân để mắt, yên đến vị trí ngày nay.”

Giọng điệu của ông nhẹ nhàng như mây gió, hề nhắc đến việc ban đầu ông Đại ca bán cho kẻ buôn như thế nào, tên buôn ép cắt bỏ và bán cung , gì để giữ mạng sống giữa những lời nhục mạ giày xéo của kẻ khác, để cuối cùng trở thành Triệu Đốc công kính sợ.

Tiểu Kết Ba dễ , nếu những khổ cực ông từng trải qua, chắc sẽ cả ngày mất.

Như Nương đương nhiên Triệu Bảo Anh trải qua quá khứ đau thương như thế nào, chỉ chăm chú lắng ông chuyện, nỡ bỏ sót dù chỉ là nửa chữ.

Cho đến khi Triệu Bảo Anh hỏi bà một câu: “Hai mươi chín năm qua, sống ?”

Như Nương gật đầu, cũng với ông rằng, hai năm khi ông rời huyện Định Phong, cha qua đời. Sau đó bà gả , hai năm góa bụa, cha chồng độc ác ngược đãi hơn mười năm.

Nếu gặp Huệ Nương, lẽ ngay cả mùa đông năm ngoái cũng thể vượt qua.

“Tốt. Tuy, góa bụa, nhưng cuộc sống, khó khăn. Sau gặp , Huệ Nương, học theo , nấu rượu. Còn, còn đến , Thịnh Kinh, gặp , Bảo Anh ca ca.”

Khi Như Nương những lời , thực sự cảm thấy hề khổ sở.

từng chịu khổ chịu cực, gặp những tâm địa xa tột cùng. giờ đây bà Dương Huệ Nương, A Lê, A Lệnh, những tuy nhưng còn hơn cả ở bên cạnh, gặp Triệu Bảo Anh.

, tất cả những khổ cực trong quá khứ dường như đáng nhắc đến nữa.

Giống như cha với bà , con về phía mà bước tiếp. Nếu giam cầm trong quá khứ, thì giống như chân bùn lầy níu giữ, thể bước thêm một bước nào nữa.

Hai cứ thế từ từ hàn huyên, chỉ chọn những chuyện để .

Hoàn rằng, trong những ngày cô đơn tăm tối của quá khứ, điều giúp họ bước tiếp chính là chiếc ban chỉ ngón tay ông và hạt châu xám xịt sợi dây đỏ nơi cổ tay bà .

Vào một ngày thu hai mươi chín năm , Như Nương nhặt một mảnh gỗ đen kịt, nhất quyết đó là gỗ phượng hoàng trong truyền thuyết của huyện Định Phong, bảo ông mài thành hai hạt châu.

“Nhìn thấy, gỗ phượng hoàng, sẽ gặp, may mắn. Bảo Anh ca ca, và, Như Nương, ít nhất một , sẽ sống .” Cô nương trẻ tuổi mở to đôi mắt ướt át, như .

***

Đô sát viện.

Hoắc Giác đang cúi đầu công văn, Tông Khuê từ ngoài cửa bước , đến lưng , vỗ mạnh một cái lên lưng, : “Trạng nguyên lang, cần cảm ơn.”

Vì cái vỗ mà cây bút lông sói trong tay vô tình kẻ một vạch ngang, công văn nửa canh giờ từ đây tan tành.

Hoắc Giác im lặng một lúc, ngẩng mắt Tông Khuê, : “Xin Tông đại nhân giải thích một câu, vì Giác cảm ơn ?”

Loading...