TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:29:37
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, ánh mắt từ từ hạ xuống, hiệu cho Tông Khuê công văn hỏng vì cái vỗ của .
Tông Khuê vạch ngang dài trong công văn, theo bản năng sờ sờ mũi.
Hắn cũng cố ý.
Vừa chỉ vì tấu chương tố cáo Trấn Bình Hầu sủng diệt thê, nuông chiều nhi tử cưỡng đoạt dân nữ Hoàng thượng phê duyệt, thoáng chốc kích động mới vỗ lưng Hoắc Giác.
Tông Khuê ho khan một tiếng, : “Bách đại nhân với , Hoàng thượng đồng ý giáng chức Trấn Bình Hầu, và cách chức đích trưởng tử của ông , cho phép kế thừa tước vị, tước vị Trấn Bình Hầu từ nay thể truyền xuống nữa.”
Nói xong, liếc Hoắc Giác với ánh mắt “ giỏi chứ”, tiếp tục : “Nghe đây vị tiểu thư của phủ Trấn Bình Hầu sỉ nhục ít , hiện giờ giúp trả thù, nên cảm ơn ? Này, Trạng nguyên lang, thể lương tâm, theo dõi phủ Trấn Bình Hầu, thắp đèn thức đêm bao nhiêu tấu chương ?”
Trước đây Tông Khuê chỉ Hoắc Giác xuất nhà bình dân, cũng chỉ khi điều tra phủ Trấn Bình Hầu mới mối thù giữa Từ Thư Dao và hai phu thê Hoắc Giác.
Hắn vốn là luôn bảo vệ , tuy quen Hoắc Giác lâu, nhưng ngưỡng mộ , trong lòng sớm xem Hoắc Giác như nhà .
Đã phát hiện chuyện như , thể tay giúp một phen?
Vì mới kiên trì ngừng truy đuổi phủ Trấn Bình Hầu.
Hoắc Giác đặt bút lông sói xuống, dậy chắp tay thi lễ: “Như , Giác xin đa tạ Tông đại nhân.”
Tuy Trấn Bình Hầu sẽ tước bỏ tước vị, chắc là do cha nuôi tay giúp đỡ phía .
Triệu Bảo Anh là thái giám Chấp bút của Ti Lễ Giám, tất cả tấu chương từ Nội Các dâng lên điện Kim Loan đều qua tay ông xem xét . Hiện giờ bệnh mắt của Thành Thái Đế ngày càng nặng, giờ đây ông chính là đôi mắt của Thành Thái Đế, khi cần thiết, còn thể quyết định.
tấm lòng của Tông Khuê, thể cảm tạ.
Tông Khuê nhún vai, nhận lời cảm ơn của Hoắc Giác còn vẻ tiếp, mặt dày : “Cũng cần khách sáo như , để hôm khác mời đến quán rượu của vợ uống rượu là .”
Hoắc Giác gật đầu đồng ý, thấy công văn sắp xong hỏng hết, cũng định tiếp, thu dọn bàn chuẩn xuống ca sớm.
Tông Khuê thấy định , vội đùa: “Huynh xuống ca ? Có về giúp nương tử nhà ?”
Trong Đô sát viện ai mà vị Trạng nguyên lang dựa tiền của nương tử nhà để lên Kinh dự thi?
Mấy ngày ở yến tiệc trong cung thấy chu đáo với phu nhân nhà , quan tâm tỉ mỉ, đều nhạo sợ vợ.
Sợ vợ ở Đô sát viện là từ sỉ nhục.
Hai vị Đô Ngự Sử đều sợ vợ, của các nha môn khác còn châm chọc đây là truyền thống của Đô sát viện.
Hoắc Giác Tông Khuê đùa, khẽ , đáp.
Hắn đương nhiên về sớm để bầu bạn với A Lê, nhưng hôm nay xuống ca sớm là vì gặp cha nuôi khi ông rời khỏi quán rượu.
Dù với tình hình hiện tại, cha nuôi thể lưu bên ngoài quá lâu.
Hoắc Giác đoán sai, Thành Thái Đế long thể ốm đau, Triệu Bảo Anh quả thật thể rời cung quá lâu, ở quán rượu đầy một canh giờ về.
Xe ngựa dừng ở cuối phố Thuận Lạc, khi hẹn với Như Nương sẽ đến uống rượu, Triệu Bảo Anh lập tức khỏi quán rượu, về phía cuối phố.
Đang định bước lên xe, cây hòe lớn ở cuối phố bỗng một bước , chắp tay với ông : “Triệu Đốc công xin dừng bước.”
Triệu Bảo Anh hạ chân đang nhấc xuống, ngoảnh đầu , thấy là vị Trạng nguyên lang thì , : “Hoắc đại nhân điều gì ? Lên đây , trong xe.”
Tiểu Phúc Tử vốn lanh lẹ, Triệu Bảo Anh , vội bước lên mở cửa xe. Đợi hai lên xe xong, chủ động đóng cửa , gác bên ngoài.
Lên xe, Hoắc Giác lập tức : “Giác Triệu Đốc công thể ở ngoài lâu, nên sẽ ngắn gọn. Ngày mai Triệu Đốc công cùng Tiết Chỉ huy sứ đến chùa Đại Tướng Quốc tra xét việc linh bài, Giác thể cùng ?”
Triệu Bảo Anh nhướn mày, hiện tại mấy việc đến chùa Đại Tướng Quốc tra xét, vị Trạng nguyên lang từ ?
Vuốt vuốt hạt gỗ ngón tay, ông cũng hỏi Hoắc Giác ai , chỉ : “Hoắc đại nhân lấy phận gì lời với ?”
Biết cha nuôi là thích quanh co, Hoắc Giác cũng vòng vo, thẳng thắn đáp: “Lấy phận cháu trai của thím Như Nương.”
Triệu Bảo Anh xong thì sững .
Như Nương nhà Dương Huệ Nương ân lớn với bà .
Ban đầu còn tưởng vị Trạng nguyên lang lợi dụng ân huệ, mượn việc lầu Đại Bi để lập công.
Nếu lợi dụng ân huệ, hẳn sẽ những lời đường hoàng: “vì Hoàng thượng phân ưu”, “vì Đốc công việc như khuyển mã” vân vân.
Không ngờ đường hoàng mang Như Nương , ngụ ý là , coi Như Nương là thím, tự nhiên cũng coi Triệu Đốc công là một nhà. Đã là một nhà, tất nhiên hai lời.
Triệu Bảo Anh buông tiếng thở dài, ôn tồn : “Hoắc đại nhân điều . Lần đến chùa Đại Tướng Quốc, chắc tra gì, nếu ngài lập công, sợ rằng chẳng kiếm công lao gì. Như ngài còn đến chùa Đại Tướng Quốc ?”
Hoắc Giác : “Nếu Đốc công chê phiền, Giác cùng với Đốc công và Tiết Chỉ huy sứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-176.html.]
Triệu Bảo Anh đầy ẩn ý sâu xa gật đầu, : “Đã như , sẽ tâu với Hoàng thượng một tiếng, ngày mai Hoắc đại nhân đợi ở cổng thành là .”
Đợi Hoắc Giác xuống xe, Triệu Bảo Anh cúi đầu trầm ngâm một lát.
Trước đây vì quấy rầy cuộc sống của Như Nương, nên ông từng phái điều tra lai lịch của Hoắc Giác và nhà Dương Huệ Nương.
Triệu Bảo Anh lăn lộn trong cung gần ba mươi năm, đôi mắt rèn luyện như hỏa nhãn kim tinh, từ lâu thấu cả yêu ma quỷ quái.
Tiếp xúc với Dương Huệ Nương và Khương Lê chỉ trong chốc lát, ông hai con thuần lương, sâu sắc mưu mô.
vị Trạng nguyên lang … bình thường.
Càng tiếp xúc với vị Trạng nguyên lang , ông càng phát hiện bất phàm.
Hiện tại ở Thịnh Kinh , những khiến ông cảm thấy thâm tàng bất lộ, tầm thường, thực sự nhiều.
Đại Lý Tự khanh Tông Già tính là một, Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ Tiết Vô Vấn là hai, và vị Trạng nguyên lang tuổi còn trẻ mắt , là thứ ba.
“Tiểu Phúc Tử.” Triệu Bảo Anh khẽ gọi.
Tiểu Phúc Tử vội “Dạ” một tiếng thò đầu , tưởng Triệu Bảo Anh việc gì dặn dò.
đợi một lát, cũng thấy lời nào, nghi hoặc đáp: “Đốc công?”
Triệu Bảo Anh nhớ đến vẻ mặt tràn đầy nụ và tin tưởng của Như Nương khi nhắc đến Khương Lê và Hoắc Giác, dừng một chút, : “Thôi.”
Nếu Như Nương tin , thì tạm thời ông cũng tin .
***
Ban đêm khi tắt đèn, Khương Lê dựa gối đại nghênh, cầm lược ngọc chậm rãi chải tóc, lải nhải kể với Hoắc Giác chuyện hôm nay ở quán rượu.
“Tiểu Phúc Tử với bọn , ngày hai mươi bảy tháng hai đó Triệu Đốc công cũng ở chùa Đại Tướng Quốc đấy. Hôm đó ông gặp thím Như Nương, nhưng đến nhận .”
“Sau khi ‘Trạng Nguyên lâu’ khai trương, ông thường phái Tiểu Phúc Tử đến mua rượu, mỗi chỉ mua rượu do thím Như Nương nấu. Triệu Đốc công chỉ thích uống một , thỉnh thoảng mới chia một chén nhỏ với Tiểu Phúc Tử và Cao đại nhân. Sau Tiểu Phúc Tử đến mua thêm một bát lớn, đợi Triệu Đốc công mới lén uống cùng Cao đại nhân.”
Khương Lê đến đây, nhịn rộ lên, nhịn nhíu mày.
“Này, Hoắc Giác. Chàng xem, Triệu Đốc công thích thím Như Nương ?”
Hoắc Giác đối diện với đôi mắt trong veo ướt át của tiểu nương tử, đón lấy chiếc lược trong tay nàng, chải tóc cho nàng : “Nàng Triệu Đốc công và Như Nương ở bên ?”
“Đương nhiên .” Khương Lê thoải mái nheo mắt , : “Chàng , ngày thọ đản đó, là đầu tiên thấy thím Như Nương lộ biểu cảm như . Dường như chỉ cần thêm một nữa là mãn nguyện , c.h.ế.t cũng tiếc. Chắc chắn thím Như Nương thích Triệu Đốc công, nếu Triệu Đốc công cũng thích thím Như Nương, thì đương nhiên là nhất !”
Động tác chải tóc của Hoắc Giác khựng , cụp mắt đôi mắt ướt át của tiểu nương tử, : “Sấm sét mưa móc, đều là ân điển của quân vương. Làm thái giám trong cung, sống những ngày như băng mỏng, sớm tối khó lường. Dù Triệu Đốc công thích Như Nương, chắc dám . Có lẽ đối với ông , an nguy của Như Nương quan trọng hơn việc bày tỏ tâm ý.”
Khương Lê mở mắt, đôi mắt đen láy phản chiếu khuôn mặt thanh tú của Hoắc Giác.
“Dù là như , cũng chứ. Không ai cũng thể gặp một khiến liều mạng chỉ để một , thím Như Nương thích Triệu Đốc công như , nếu ông , chẳng cả đời thím đều tâm ý của ông ? Thế, thế thì thím đáng thương bao, kể tới, ai chuyện ngày mai? Khi thể mà , đến lúc , chừng còn cơ hội nữa .”
Nàng nghiêm túc, đến cuối, viền mắt cũng đỏ lên.
Hoắc Giác cảm thấy lồng n.g.ự.c như một tảng đá lớn đè lên, đau đến mức thở nổi.
Hắn nàng xót xa cho Như Nương, nhưng xót xa cho A Lê kiếp .
A Lê ôm túi tiền nuôi , A Lê từ thành Đồng An chạy đến Thịnh Kinh chỉ để vị Trạng nguyên lang phi ngựa qua phố Trường An một , A Lê cố gắng dành dụm tiền chạy đến cổng cung chuộc cho .
A Lê đợi mãi cũng đợi một câu “Ta cũng thương mến nàng”.
Thực , giữa nàng và , nàng mới luôn là dũng cảm.
Như Nương vì gặp cha nuôi một , mang theo một lòng can đảm đơn độc chạy tìm . A Lê của , chẳng cũng mang theo một lòng can đảm đơn độc, thích chẳng hề chùn bước ?
Muôn vàn cảm xúc vượt qua năm tháng dài đằng đẵng đè nặng trong lòng, đau nhói.
Hoắc Giác đặt lược ngọc xuống, ôm tiểu nương tử chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng lòng, cúi đầu vùi cần cổ trắng gầy của nàng.
Khương Lê hành động đột ngột của cho sững sờ, tưởng nổi ý đồ, cũng kịp xót xa cho Như Nương nữa, đỏ mặt luống cuống : “Ta, còn hết ngày!”
Hoắc Giác dùng đầu mũi cọ xát làn da trắng mỏng của nàng, khẽ gọi: “A Lê.”
Khương Lê chợt giật .
Tiếng “A Lê” , vì , khiến nàng cảm thấy chút chua xót.
Đang định hỏi một câu “Hoắc Giác, ”, lang quân đang vùi đầu cổ nàng bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thăm thẳm cứ thế chăm chú nàng.
Sau đó yết hầu cuộn lên, nghiêm túc với nàng: “Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.”