TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 177
Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:31:39
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“A Lê.”
“Ta, Hoắc Giác, thương mến nàng.”
Khi lang quân giường nghiêm túc câu , Khương Lê thực sự ngẩn một lúc lâu. Lúc trong lòng còn sợ càn, bất chợt câu , nàng kinh ngạc đến nỗi thở cũng ngừng .
Hoắc Giác thích nàng, nàng mà.
Nếu tình cảm với nàng, một như thể cưới nàng? Huống chi, từ khi thành đến nay, , từ mùa xuân năm ngoái, từ khi nhận túi tiền của nàng, đối xử với nàng thực sự .
Khương Lê cũng phu thê khác ở chung với thế nào, cũng những trượng phu khác đối xử với thê tử .
Nàng chỉ , đời , ngoại trừ cha và A Lệnh của nàng, nàng thể tìm nào khác đối với nàng như nữa.
Hoắc Giác đối với nàng chỉ đơn thuần là cưng chiều, mà còn sự tôn trọng mà những thê tử khác khó nhận từ trượng phu của .
Đường đường là một Trạng nguyên lang, tài hoa xuất chúng, dung mạo tuấn tú như .
Ở nhà việc gì cũng theo nàng, để mặc nàng ngoài mở quán rượu, dù bao nhiêu lời đồn đại cũng quan tâm.
Còn luôn khen nàng nấu rượu ngon, quản lý quán rượu , quán xuyến nhà cửa cũng .
Nói như thể đời nữ tử nào giỏi hơn nàng.
Con dễ lời khen của khác cho xiêu lòng nhất, đặc biệt là từ thiết, một khi khen sẽ tin là thật.
Ít nhất Khương Lê thật sự cảm thấy cũng khá giỏi, hề kém cạnh gì những quý nữ khuê các nhà quyền quý.
Trước khi nàng Tiết Chân thích Hoắc Giác, còn tự ti lập một danh sách, cảm thấy cái gì cũng bằng Tiết Chân.
bây giờ nàng sẽ ngốc như nữa.
Hoắc Giác nàng là sức mạnh để vững giữa phong ba thế gian, chỉ cần nàng, sẽ ngã.
Chẳng cũng là sức mạnh của nàng ?
“Ta mà, Hoắc Giác, thích .” Khương Lê từ từ rủ hàng mi đen xuống, khóe môi cong lên, : “Giống như đấy, cũng thích .”
Tình cảm của nàng dành cho vốn luôn thẳng thắn dễ hiểu, đôi mắt to tròn đen láy bao giờ giấu tình cảm của nàng dành cho . Không giống như , luôn giấu kín tâm tư, chỉ cần , bộc lộ , sẽ ai .
Hoắc Giác nhẹ nhàng đặt tay lên gò má ấm áp của nàng, dịu dàng “Ừm” một tiếng, cúi đầu khẽ chạm đôi môi mềm mại của nàng, thở dài như thì thầm: “A Lê.”
Về những gì nàng , đều cho nàng . Hắn nghĩ.
***
Sáng sớm hôm , Hoắc Giác dậy sớm.
Khương Lê mơ màng mở mắt, dậy dùng điểm tâm cùng . Ai ngờ Hoắc Giác vươn tay che mắt nàng , : “Không cần dậy , nàng ngủ thêm . Thời gian gấp rút, mang đồ ăn ăn đường là .”
Người nữ tử trong những ngày đèn đỏ thường thoải mái, mặc dù thể Khương Lê khỏe mạnh, nhưng vì cha nuôi sắp đến, hôm qua nàng bận rộn từ sáng đến tối, Hoắc Giác sợ nàng mệt.
Khương Lê thật sự ngủ đủ, cũng vẻ, chỉ lầm bầm một câu “Bảo Hà Chu lấy điểm tâm cho ở nhà bếp nhỏ” ngủ .
Khi Hoắc Giác đến cổng thành, cỗ xe ngựa mái đỏ của Triệu Bảo Anh đợi sẵn bên ngoài.
Triệu Bảo Anh mặc quan phục màu đỏ thẫm, tay cầm phất trần trắng, tươi với Hoắc Giác: “Chào buổi sáng, Hoắc đại nhân.”
Hoắc Giác chắp tay thi lễ: “Đã để Đốc công đợi lâu .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-177.html.]
Thật Triệu Bảo Anh cũng mới đến lâu, nhưng chỉ gì.
Đợi Hoắc Giác xuống, mới : “Long thể của Hoàng thượng những ngày khỏe, nhiều lắm cũng chỉ thể rời cung một ngày, đợi điều tra xong việc ở lầu Đại Bi, roi thúc ngựa về Thịnh Kinh gấp. Nếu Hoắc đại nhân mệt mỏi, còn mong đại nhân thông cảm.”
Hoắc Giác tất nhiên “Không dám”, khi hai khách sáo qua vài câu, Triệu Bảo Anh bèn hỏi: “Không Hoắc đại nhân bao nhiêu về việc lầu Đại Bi?”
“Giác chỉ Bách Đô Ngự sử qua đại khái, ngày thọ đản của Hoàng thượng, linh bài công thần ở lầu Đại Bi nứt, từ vết nứt còn trào vài vệt máu. Tiểu sa di trực ban hôm đó ở lầu Đại Bi và khách hành hương đến tế bái đều tận mắt chứng kiến điềm lạ , lẽ việc là tin đồn vô căn cứ.”
Triệu Bảo Anh khẽ gật đầu, : “Quả thật chuyện , Hoắc đại nhân đó là linh bài của vị công thần nào ?”
Hoắc Giác khẽ lên, cung kính : “Nếu tại hạ đoán sai, hẳn là linh bài của tổ tiên Vệ gia, Vệ Giới.”
“ là linh bài của Vệ Giới.”
Triệu Bảo Anh ngạc nhiên khi Hoắc Giác đoán trúng, chuyện tổ tiên Vệ gia hiển linh giờ truyền khắp dân gian, các quan trong triều chỉ cần chút thủ đoạn, cũng sớm nhận tin tức .
“Lăng Thủ phụ từng phái điều tra, việc nhiều khả năng là do . Tầng chín của lầu Đại Bi một cửa sổ, bình thường cửa sổ đó đều đóng chặt. ngày thọ đản, cửa sổ đó dấu vết cưỡng ép mở từ bên ngoài.”
Hoắc Giác khẽ nhướn mày, tò mò hỏi: “Là dấu vết gì?” Triệu Bảo Anh đáp: “Thanh gỗ chặn cửa sổ gãy.”
Hoắc Giác hạ mắt xuống, che giấu vẻ khác thường trong đáy mắt.
Sau khi suy nghĩ một lúc, mới : “Lăng đại nhân điều tra rõ ràng, Hoàng thượng vẫn phái Đốc công và Tiết đại nhân lầu Đại Bi một chuyến nữa?”
Triệu Bảo Anh vội trả lời, giơ tay cầm chén bàn gỗ lim lên, hất cằm, hiệu cho Hoắc Giác cũng nếm thử chén mặt , : “Đây là mới từ Dược Cốc của chùa Đại Tướng Quốc, Hoắc đại nhân nếm thử xem.”
Hoắc Giác cũng cầm chén lên, chậm rãi uống nửa chén mới Triệu Bảo Anh tiếp: “Ngày thanh gỗ gãy là hai ngày ngày thọ đản, cũng chính là ngày Lăng Thủ phụ phái đến khám xét. Hoàng thượng bảo chạy một chuyến , là để và Tiết đại nhân điều tra kỹ , may thể tìm bằng chứng khác chứng minh là . Đó là một, còn về hai—”
Triệu Bảo Anh dừng một chút, đặt chén xuống, đầy ẩn ý: “Thì là trong trường hợp tìm bất kỳ dấu vết nào do , và Tiết đại nhân nghĩ cách dời ngày thanh gỗ gãy lên một chút, dời đến ngày thọ đản. Cũng chính vì , hôm qua mới với Hoắc đại nhân, kiếm công lao gì .”
Không chỉ kiếm công lao, khi còn đắc tội với trong chùa Đại Tướng Quốc, cẩn thận một chút, còn thể khiến Thành Thái Đế chán ghét mà vứt bỏ.
Lăng Duệ phái gãy thanh gỗ, miệng là vì danh tiếng của Hoàng thượng, để bịt miệng thiên hạ. Thực chẳng qua là sợ chuyện tổ tiên họ Vệ hiển linh sẽ khiến liên tưởng, lật án cũ mà thôi.
Vấn đề là, trong chùa Đại Tướng Quốc đều là xuất gia, xuất gia dối, bắt một đám xuất gia diễn kịch cùng, chẳng là chuyện viển vông ?
Lăng Duệ tiền trảm hậu tấu, phá hỏng cửa sổ lầu Đại Bi, cố tình tạo một bằng chứng “do ”. Rồi ném củ khoai nóng cho ông và Tiết Vô Vấn, thực sự là tính toán như ý, bọn họ bán mạng cho ông .
Nếu bọn họ thành nhiệm vụ, thì công đầu sẽ thuộc về Lăng Duệ; nếu bọn họ thành , thì ông cũng đổ đống vỏ .
Chỉ vài câu ngắn gọn, Triệu Bảo Anh rõ hết các quan hệ lợi hại đằng .
Hoắc Giác lời Triệu Bảo Anh xong, sắc mặt đổi, rót đầy cho ông , : “Đa tạ Đốc công chỉ điểm, Đốc công yên tâm, Giác đến chùa Đại Tướng Quốc, vì công lao, chỉ vì bản .”
***
Ngay khi xe ngựa mái đỏ đang phi nhanh đường cái, Tiết Vô Vấn phi ngựa đến Minh Phật Sơn .
Dưới chân núi, Ám Nhất dắt hai con ngựa đến chuồng ngựa buộc , khi ngoài, sắc trời, : “Thế tử, trời mới mờ sáng thế , gặp Viên Thanh đại sư sớm ? Có phiền giấc ngủ của đại sư ?”
Tiết Vô Vấn liếc , như : “Chứ ? Chẳng lẽ đợi Triệu công công đến, mời ông cùng đến Dược Cốc mời Viên Thanh đại sư diễn một vở kịch cùng chúng ?”
Ám Nhất gãi gãi mặt, đúng , lý do họ phi ngựa nhanh đến chùa Đại Tướng Quốc Triệu công công, chẳng là để chuyển tin cho Viên Thanh đại sư ?
Thấy Thế tử nhà đợi lên bậc đá, Ám Nhất tủi bĩu môi, nhanh chóng đuổi theo Tiết Vô Vấn.
“ thuộc hạ , từ bảy năm Viên Thanh đại sư bước khỏi Dược Cốc nửa bước. Nghe vị đại sư tính tình cô độc, thuộc hạ lo là chúng cửa mắng .”
Thế tử mắng thì , dù mặt Ngụy di nương Thế tử cũng luôn thấp một bậc.