TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:31:42
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một quen ở chỗ thấp, lẽ cũng còn quan tâm đến lời mắng của khác nữa.

Ám Nhất đường đường là Ám vệ nhất của phủ Định Quốc Công, là một sự tồn tại bí ẩn võ lực cao cường như thế. Sáng sớm thế một hòa thượng chỉ mặt mắng cho, nếu để trướng , còn là thể diện nữa?

Tiết Vô Vấn liếc Ám Nhất, day day trán.

Ám Nhị phái Thanh Châu , nếu

Chủ tớ hai mỗi nghĩ một đằng, chẳng mấy chốc đến Dược Cốc.

Theo thông lệ, Triệu Khiển mở cửa, thấy Tiết Vô Vấn ngoài cửa, Triệu Khiển ngừng ngáp giữa chừng, nhướn mày : “Thế tử, gió nào thổi ngài đến đây!”

Tiết Vô Vấn khách sáo đẩy cửa bước , : “Được phó thác, đặc biệt đến đây nhờ Viên Thanh đại sư giúp đỡ.”

“Được phó thác?” Triệu Khiển lùi về một bước, chống cửa trúc to nhất, : “Ai dám sai khiến ngài Chỉ huy sứ đại nhân đây chứ?”

Tiết Vô Vấn lười biếng đáp một tiếng: “Ngươi sẽ sớm thôi, Viên Thanh đại sư dậy ? Bây giờ tiện bái kiến ông ?”

***

Một canh giờ , Hoắc Giác và Triệu Bảo Anh xuống xe ngựa, thẳng đến lầu Đại Bi.

Từ xa thấy Tiết Vô Vấn bên ngoài lầu, đang chuyện vui vẻ với tiểu sa di canh giữ lầu Đại Bi.

Khi hai đến gần, tiểu sa di thấy những triều đình phái đến đều tới, vội vàng cung kính : “Trụ trì sắp đến ngay, các vị thí chủ đợi một chút.”

Tiểu sa di Viên Huyền đại sư sắp đến quả thật dối, đầy nửa khắc , vị trụ trì đức cao vọng trọng, Phật duyên sâu dày của chùa Đại Tướng Quốc chậm rãi bước đến.

Vẫn là chiếc áo cà sa màu đỏ thẫm, giữa trán nốt ruồi Quan Âm, tay cầm xâu chuỗi gỗ đàn hương.

Viên Huyền chậm rãi ngước mắt lên, đang định mở miệng niệm “A Di Đà Phật”, nhưng khi thấy trong ánh nắng, âm thanh chạy đến cổ họng bỗng dưng ngừng .

Đôi mắt thông tuệ giỏi quan sát thiên tượng và đoán tướng từ từ quét qua gương mặt của Hoắc Giác và Tiết Vô Vấn.

Một lát , vị đại sư thế nhân kính ngưỡng bình tĩnh hạ mi mắt xuống, : “A Di Đà Phật.”

“Diện kiến Viên Huyền đại sư.” Triệu Bảo Anh phất phẩy phất trần, tươi tiến lên một bước, : “Tiểu nhân đến quấy rầy đại sư , mong đại sư đừng chê trách.”

“Triệu công công quá lời.” Viên Huyền những đến vì chuyện gì, lặng lẽ chuỗi hạt trong tay, : “Mời các vị theo bần tăng.”

Vừa dứt lời, một giọng thô kệch từ đằng xa vọng : “Khoan !”

Giọng thô ráp, dễ nhận , những mặt hầu như ngay là ai, chỉ Triệu Bảo Anh là nhận .

Ông ngước mắt lên, thấy một vị sư mặc áo hòa thượng màu xám, gương mặt giống Phật Kim Cang đang nhanh chóng bước đến.

Chỉ thấy vị sư trông như nhà sư quét rác đến nơi, lập tức trừng mắt mấy Triệu Bảo Anh, hung hăng :

“Ba các ngươi chính là triều đình phái đến điều tra vụ án? Không cần điều tra nữa, bần tăng sẽ trực tiếp cho các ngươi sự thật! Thanh gỗ gãy ở lầu Đại Bi là do Thủ phụ Lăng Duệ phái đến gãy! Còn việc mật báo về Dược Cốc cũng là do vị đại nhân !”

“Xin các vị hãy hỏi Hoàng thượng giúp bần tăng, tên Lăng Duệ năm bảy lượt gây rắc rối cho chùa Đại Tướng Quốc, đó là tự ý chủ, là Hoàng thượng ý chùa Đại Tướng Quốc, cố ý phái đến vu cáo chùa Đại Tướng Quốc?”

“Linh bài thờ phụng ở lầu Đại Bi mới hiển linh đầu tiên, nếu Hoàng Đế tin, thì đừng thờ phụng linh bài của công thần khai quốc ở đây nữa!”

Triệu Bảo Anh xong một tràng lời đầy phẫn nộ , dù ban đầu vị đại sư là ai, lúc cũng hiểu .

Đó là vị Viên Thanh đại sư tính cách cực kỳ cô độc, chuyên tâm nghiên cứu y thuật và Phật pháp ở Dược Cốc.

“Cái …” Triệu Bảo Anh ngẩn một lúc, về phía Viên Huyền đại sư.

Viên Huyền đại sư là trụ trì chùa Đại Tướng Quốc, là cao tăng Thành Thái Đế tôn trọng nhất, chuyện cho cùng vẫn xem thái độ của Viên Huyền đại sư như thế nào.

Viên Huyền chuỗi hạt gỗ đàn hương, lặng lẽ đưa mắt Viên Thanh một cái, nhanh hạ mi mắt xuống, giọng điệu bình tĩnh :

“Những năm cuối tiền triều, Hiến Đế dốt nát vô năng, ham thích g.i.ế.c chóc thành tính. Thời đó linh bài thờ phụng ở lầu Đại Bi từng hiển linh, nếu bần tăng nhớ nhầm, chín tấm linh bài thờ phụng trong lầu đồng loạt nứt trong một đêm.”

Viên Huyền về chuyện của tiền triều, nhưng ý tứ ẩn chứa bên trong thì thể rõ ràng hơn.

Hoàng Đế khai quốc của Đại Chu thể thuận theo ý trời, lên ngôi Hoàng Đế, chẳng là vì Hoàng Đế tiền triều phúc đức xứng với ngôi vị, mới cơ hội đổi triều đại ?

Lúc đó Chu Nguyên Đế ít lợi dụng mấy tấm linh bài ở lầu Đại Bi .

Nếu bây giờ linh bài của tổ tiên Vệ gia nứt là âm mưu, hai trăm năm , linh bài chín vị công thần tiền triều nứt cũng là âm mưu ?

Nếu , vị Hoàng Đế lập nên triều Đại Chu còn thể gọi là Thiên tử ? Con cháu của ông thực sự tư cách con rồng cháu phượng ?

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu Viên Huyền đại sư đến mức , hôm nay chắc chắn là thể lên lầu Đại Bi nữa.

Triệu Bảo Anh , : “Lời của hai vị đại sư đúng, tiểu nhân nhất định sẽ chuyển lời của hai vị đại sư đến Hoàng thượng.”

Nói xong, ông đầu Tiết Vô Vấn, : “Tiểu nhân thấy hôm nay cần lên lầu Đại Bi nữa, Tiết đại nhân thấy thế nào?”

Tiết Vô Vấn thờ ơ vuốt ve thanh Tú Xuân đao bên hông, gật đầu : “Cứ theo ý Triệu công công .”

Mọi lên núi như thế nào thì giờ cũng xuống núi như thế đó.

Viên Huyền bóng lưng của Hoắc Giác và Tiết Vô Vấn, nhẹ nhàng niệm một câu “A Di Đà Phật”, đó ánh mắt xoay chuyển, rơi xuống Viên Thanh.

“Bần tăng tưởng sư cả đời sẽ khỏi Dược Cốc nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-178.html.]

Viên Thanh phủi phủi cỏ áo hòa thượng, “hừ” một tiếng từ mũi, : “Ta là như thế nào sư còn ? Nếu thề với sư phụ, khi Lăng Duệ phái đến, ném một nắm thuốc độc qua đó, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng !”

Viên Huyền khẽ thở dài: “Viên Thanh, xuất gia.”

“Người xuất gia thì ? Người xuất gia cũng là !” Viên Thanh nhớ chuyện xưa, ánh mắt Viên Huyền như lưỡi d.a.o sắc bén: “Có sớm quên ? Năm đó rõ ràng thể—”

Viên Thanh đến đây, giọng ngừng , nghiến chặt răng, im lặng một lúc lâu mới : “Là phát điên . Sư sinh là trụ trì của chùa Đại Tướng Quốc, thể thất tình lục dục?”

Nói xong, ông lắc đầu, rời .

Sau khi ông rời , tay chuỗi hạt của Viên Huyền dần dần dừng .

Tiếng chuông chùa cổ kính phía chậm rãi vang lên, tiếng “boong—” vang vọng trong ngôi chùa cổ tịch mịch.

Viên Huyền nhắm mắt , tựa như thấy câu mà Vệ Thái phó với ông nhiều năm .

Ông : “Viên Huyền, ngươi sống quá mệt mỏi.” Mệt mỏi ?

Viên Thanh đúng, ông sinh là để trụ trì chùa Đại Tướng Quốc.

Kể từ hai trăm năm , khi vị Phật tử trời sinh Phật căn tục vì Công chúa tiền triều, lúc bồi dưỡng trụ trì kế tiếp, chùa Đại Tướng Quốc thêm một môn tu luyện trừ bỏ phàm căn.

Sư phụ ông Phật duyên sâu dày, cần sớm thấu hồng trần, thấy rõ cuộc đời chỉ là hư ảo, đoạn tuyệt với thất tình lục dục.

Các tiểu sa di khác thỉnh thoảng thể về nhà thăm , ông thể. Các tiểu sa di khác thể tụm năm tụm ba cùng tụng kinh học bài, ông thể. Các tiểu sa di khác thể nũng với sư thúc sư phụ của , ông cũng thể.

Những ngày cùng Phương sư , Triệu sư học y thuật ở Dược Vương Cốc, lẽ là lúc ông giống nhất.

Thế nhân kính sợ ông , xem ông như thần Phật ở tít cao. Duy chỉ Vệ Hạng ông , sống quá mệt mỏi.

Viên Huyền từ từ mở mắt, đôi mắt trong suốt buồn vui.

Lại nhớ đến hai trẻ tuổi .

Mùa xuân năm ngoái, trời xuất hiện điềm lạ, tam tinh hợp nhất, phía Tây chân trời xuất hiện một ngôi Đế vương chớp lóe biến mất.

Mồng một tháng tư, ngôi tử vi Đế vương từng xuất hiện trong một khoảnh khắc xuất hiện ở phía Tây, đồng thời, tam tinh từng hợp nhất dần dần tán , chỉ còn một ngôi Văn Khúc sáng ngời.

Và hôm nay, hai trẻ tuổi , một long khí, một mang tướng Văn Khúc.

Chùa Đại Tướng Quốc bao giờ đoán vận nước, cũng can thiệp sự đổi triều đại.

Viên Huyền chậm rãi chuỗi hạt trong tay, niệm: “A Di Đà Phật.”

***

Xuống núi, Triệu Bảo Anh vầng dương đỏ rực ở phía Đông, với Tiết Vô Vấn: “Tiết đại nhân, lát nữa sẽ đợi ngài ở ngoài điện Kim Loan, cùng điện tham kiến Thánh nhân.”

“Được, lát nữa gặp, Triệu công công.” Tiết Vô Vấn , với Hoắc Giác: “Hoắc đại nhân, tạm biệt.”

Hoắc Giác đưa mắt Tiết Vô Vấn, gật đầu một câu “Tạm biệt”.

Xe ngựa mái đỏ nhanh chóng chạy đường núi, Ám Nhất dắt ngựa, lén lút tiến đến gần Tiết Vô Vấn, thì thầm hỏi: “Thế tử, cái, cái , , xử lý?”

Ám Nhất mặt ủ mày chau, vỗ vỗ cái túi da dê treo lưng ngựa.

Tiết Vô Vấn liếc : “Sao ? Mang linh bài của công thần khai quốc Đại Chu trả về cho con cháu của họ, khó ngươi ?”

Ám Nhất nghĩ đến tấm linh bài vỡ thành mấy mảnh, nổi hết cả da gà, xoa xoa cánh tay : “Không dám dám, chỉ là sợ thất lễ với tổ tiên Vệ gia đại nhân thôi ?”

Tiết Vô Vấn như liếc Ám Nhất một cái, tay vươn chộp lấy cái túi da dê, vật còn đem về Vô Song viện, tranh công với Vệ Xuân nữa.

Tổ tiên Vệ gia Vệ Giới và tổ tiên Tiết gia Tiết Bàn cùng phò tá Chu Nguyên Đế gầy dựng giang sơn, chuyện chín tấm linh bài ở lầu Đại Bi hiển linh khi đó chính là do Vệ Giới .

Hai trăm năm , linh bài của ông theo vết xe đổ của chín tấm linh bài khi xưa…

Tiết Vô Vấn vốn kính sợ thần linh, cũng kính sợ linh bài của Vệ Giới như Ám Nhất.

Qua lớp túi da dê, ước lượng mấy mảnh gỗ vụn bên trong, : “Ông cũng là kẻ xúi quẩy.” Gặp con cháu đòi nợ tàn nhẫn đến mức ngay cả linh bài tổ tiên cũng tha!

“Con cháu đòi nợ” Hoắc Giác đang nghiêm chỉnh trong xe ngựa mái đỏ, Triệu Bảo Anh : “Chuyện hôm nay ngoài dự đoán của , Lăng Thủ phụ đắc tội với vị Viên Thanh đại sư thế nào.”

Vốn dĩ Lăng Duệ mượn chuyện khiến Thành Thái Đế ý ông , giúp Dư Vạn Chuyết giành sủng ái của Đế vương.

Không ngờ nửa đường xuất hiện một Viên Thanh đại sư thù với Lăng Duệ.

Lần là lấy đá đập chân , chỉ cần chuyển lời của Viên Thanh đại sư cho Thành Thái Đế, với tính đa nghi của Thành Thái Đế, chắc là sẽ nổi trận lôi đình với Lăng Duệ.

Hoắc Giác nhạt, một câu hai ý: “Không nên lòng hại , chẳng mấy chốc Lăng Thủ phụ sẽ hiểu đạo lý .”

Vì chuyện chùa Đại Tướng Quốc kết thúc sớm, lúc Triệu Bảo Anh cũng vội cung, sai Cao Tiến Bảo đánh xe thẳng đến phố Vĩnh Phúc bên ngoài Hoắc phủ.

Xe ngựa đến phố Vĩnh Phúc, Hoắc Giác bèn chắp tay với Triệu Bảo Anh: “Hôm nay đa tạ Đốc công.”

Nói xong tay chạm cửa xe, định đẩy .

trong thoáng chốc nhớ đến vẻ mặt ấm ức của A Lê cho Như Nương hôm qua, ánh mắt khựng , đó rút tay về, với Triệu Bảo Anh: “Giác còn một việc, với Đốc công.”

Loading...