TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-07-29 09:33:27
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thậm chí còn nghĩ, Thuận Thiên phủ doãn Tông đại nhân điều tra điều gì đó, sợ đắc tội nên mới đè vụ án xuống .

Tuy Lâm gia là gia đình sách ruộng, nhưng tổ tiên từng ai quan to. Hiện tại Lâm gia thể vững ở Thịnh Kinh cũng chỉ là dựa , vị Phó thống lĩnh cấm quân mà thôi.

Lâm Quy là trưởng tử trong nhà, gánh vác trách nhiệm phát triển gia tộc. Vì trách nhiệm , sống ở Thịnh Kinh thận trọng và cẩn thận.

Không kết thù với ai, cũng để bất kỳ nhược điểm nào cho khác công kích, ngay cả việc hôm nay lên lầu xanh cũng là đầu tiên trong đời.

Tuy nhiên, trách nhiệm con cháu, đồng thời cũng trách nhiệm trưởng.

Muội mất tích c.h.ế.t thảm, thể bắt hung thủ.

Làm thể giả vờ như từng chuyện gì xảy ? Ít nhất… ít nhất cũng tìm kẻ đó, cho khuất của , hỏi một câu tại chứ?

Lâm Quy buông chén gần như bóp vỡ trong tay, trầm giọng : “Muội mất tích mười năm, từng từ bỏ việc tìm kiếm. Giờ sát hại, càng thể từ bỏ việc tìm hung thủ. Ta kẻ đó là ai, nhưng chỉ , dù là Thiên tử phạm tội, cũng chịu tội như thứ dân.”

Tiết Vô Vấn liếc Lâm Quy đầy ý tứ sâu xa, trở tay gõ nhẹ lên bàn, : “Đại nhân cứ yên tâm, tuy Tông đại nhân xếp vụ án loại án treo, nhưng theo hiểu của về Tông đại nhân, chỉ cần một chút manh mối, ông sẽ điều tra đến cùng.”

Tiết Vô Vấn và Tông Úc chỉ là mối quan hệ quen hời hợt, thực hiểu rõ Tông Úc lắm. Sở dĩ tin chắc Tông Úc sẽ điều tra vụ án đến cùng, cũng chỉ vì một câu của tiểu tử .

“Tông đại nhân quả thực là một vị quan , chắc chắn ông sẽ dốc hết sức để đưa một câu trả lời thỏa đáng cho những c.h.ế.t thảm.”

Nghĩ đến đây, Tiết Vô Vấn nheo mắt , đang nắm quyền trong Tông gia hiện nay là Đại lý tự Khanh Tông Già.

Tông Già là đa mưu túc trí, tâm tư sâu như biển, Tông Úc đưa vụ án danh sách án treo, lẽ là vì Tông Già nhận điều gì đó, ép Tông Úc áp chế vụ án .

Từ khi Hoắc Giác gọi đến phủ Thuận Thiên tìm Tông Úc, Tiết Vô Vấn đoán ai là thủ phạm của vụ án.

Em vợ của bao giờ chuyện vô ích, khi xưa ở thành Lâm An tốn nhiều công sức để đưa những t.h.i t.h.ể ánh sáng, giao cho Tông Úc, đoán hành động của Hoắc Giác chắc chắn ý nghĩa sâu xa của .

Cho đến ngày đích đến phủ Thuận Thiên, gặp Tông Úc và Lâm Quy, lúc mới hiểu rõ nguyên nhân, đoán ai là hung thủ.

Ngay cả Tiết Vô Vấn còn đoán , Tông Già quản lý Đại lý tự bao nhiêu năm đoán ?

***

Khi Tiết Vô Vấn rời khỏi Ngọc Kinh lâu, Lăng Duệ cũng bước khỏi cửa cung.

Dư Vạn Chuyết đợi bên ngoài cửa cung, thấy vết thương trán ông , khỏi kinh hãi, khom chạy : “Đại nhân cần nô tài bôi thuốc ?”

Lăng Duệ liếc ông , đáy mắt u ám, lạnh lùng : “Không cần, ngươi chuyển lời đến Vương Quý phi, rằng đầu tháng , sẽ đợi ở am Tịnh Nguyệt.”

Dư Vạn Chuyết vội vàng đáp “Vâng”, cung kính theo Lăng Duệ lên xe ngựa của Lăng phủ, trong lòng hiểu dâng lên chút bất an, mi mắt ngừng run rẩy.

Người vẫn , thỏ c.h.ế.t chó thịt, chim hết cung cất . Hoàng thượng chán ngấy ông , giờ cũng chán ngấy Lăng đại nhân.

Công lao theo phò của họ năm xưa, liệu ngày nào đó sẽ trở thành họa sát ?

***

Sau khi xe ngựa phố lớn Chu Tước, Lăng Duệ vén rèm lên, con phố mà chỉ những gia tộc danh gia vọng tộc mới phép cư ngụ .

Nhớ nhiều năm , ông từng ở cổng con phố với khí thế hăng hái, thầm thề rằng một ngày nào đó ông sẽ sống ở đây. Con cháu của ông sẽ như ông , cắn răng leo lên từng bước một ánh mắt lạnh lùng của vô .

Ông .

Không chỉ đưa Chu Nguyên Canh lên ngôi Hoàng Đế, mà còn khiến dòng họ Vệ học sĩ yêu mến, hương hỏa liên miên bao nhiêu đời tận diệt.

Nhiều năm , cảnh tượng Vệ Hạng rời khỏi phố Trường An, Lăng Duệ nhớ lâu.

Một như , một gia tộc như , là mục tiêu theo đuổi của vô văn thần.

Lăng Duệ cũng từng cúi đầu kính phục Vệ Hạng. Hai mươi năm , một ai trong các sĩ tử thi đỗ Tiến sĩ thể quên Vệ Thái phó, quên câu của ông trong yến tiệc Ân vinh.

“Người quan tự kiểm điểm ba mỗi ngày, đừng quên tâm nguyện ban đầu.”

Sau ông trở thành Thủ phụ Nội Các, cứ ngỡ cuối cùng cũng trở thành như Vệ Thái phó.

.

Khi khác nhắc đến Thủ phụ, tất cả đều nghĩ đến Vệ Thái phó, chỉ Vệ Thái phó mà thôi.

Về , Đại công tử Vệ Triệt của họ Vệ ở Thanh Châu đột ngột xuất hiện, tuy nửa mảnh công danh, nhưng trở thành đầu trong mắt các học sĩ Thanh Châu, ai thể thế.

Từng ở Thịnh Kinh ngưỡng mộ mà đến thăm, khi trở về, ai cũng với ông rằng, đó phong thái của ông nội , chắc chắn sẽ trở thành Vệ Thái phó thứ hai.

Những lời khen ngợi đó, như kim châm đ.â.m tim ông . Vệ Triệt sẽ là Vệ Thái phó thứ hai, Lăng Duệ ông là gì? Nhi tử mà ông dốc lòng bồi dưỡng thì ?

Khi Vệ Triệt quan, tất cả sẽ quên rằng Lăng Duệ mới là Thủ phụ của triều Đại Chu ? Mà nhi tử Lăng Nhược Phàm của ông , sẽ suốt đời đom đóm, cả đời thể sánh với vầng trăng sáng Vệ Triệt ?

Tại chứ?

Ông khom lưng uốn gối bao nhiêu năm họ Vương ở Doanh Châu, cuối cùng mới họ Vương giúp đỡ, từng bước một vươn lên ở Thịnh Kinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-180.html.]

Một đứa con cái thế gia, chỉ vì một ông , một gia tộc cướp tất cả những gì trong tay ông ?

Vệ Thái phó , đừng quên tâm nguyện ban đầu. Tâm nguyện ban đầu của ông luôn luôn là quyền lực.

Quyền lực một , vạn , quyền lực khiến con cháu đời ngưỡng mộ, quyền lực biến họ Lăng trở thành gia tộc trăm năm.

Khi xưa chẳng Tề Xương Lâm và Hồ Đề cũng vì tham vọng của ông mà trung thành với ông ?

Người càng từng lăn lộn trong bùn lầy thấp kém, càng khát khao quyền lực.

Ông , Tề Xương Lâm là , ngay cả Thành Thái Đế trong cung càng ngày càng điên cuồng cũng là .

Lăng Duệ lộ ánh mắt lạnh lùng bước xuống xe ngựa.

Đang định bước qua cổng, bỗng thấy một cỗ xe ngựa quen thuộc đầu phố. Xe ngựa từ từ dừng , một tiểu nương tử dung mạo xinh bước xuống.

Tiểu nương tử đó thấy Lăng Duệ thì mừng rỡ, nhưng ngay lập tức vẻ vui mừng mặt tan biến, đó là sự hoảng hốt.

“Cha, trán thương ?”

Lăng Nhược Mẫn nhanh chóng bước về phía Lăng Duệ, đáy mắt nhanh chóng phủ một lớp sương mờ.

Ánh mắt lạnh lùng của Lăng Duệ dần dịu , dịu giọng : “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Mẫn nhi cần lo lắng. Vừa con mới tìm Ngọc Nhã ở phủ Thượng thư ?”

Lăng Nhược Mẫn ngượng ngùng lắc đầu, : “Con tìm Nhã nhi, chỉ là ghé qua phủ Định Quốc Công thôi. Tiết Oánh thích ăn bánh, chiều nay con một ít bánh hoa sen, nên mang đến phủ Định Quốc Công cho nàng .”

Lăng Duệ khẽ nhướn mày, Lăng Nhược Mẫn đầy ẩn ý, : “Là đưa cho Tiết Oánh, là đưa cho Tiết Vô Vấn?”

Khuôn mặt xinh của Lăng Nhược Mẫn lập tức đỏ bừng, vội :

“Cha đừng đùa con nữa, mau nhà , con sẽ bôi thuốc cho .” Làm Lăng Duệ tâm tư của nữ nhi .

Hai năm , xe ngựa của Lăng gia chạy loạn phố Trường An, lúc đó chính Tiết Vô Vấn khống chế con ngựa điên, cứu Lăng Nhược Mẫn đang trong xe.

Anh hùng cứu mỹ nhân dễ khiến động lòng nhất, huống chi Tiết Vô Vấn dung mạo tuấn mỹ, tuổi còn trẻ giữ chức vụ quan trọng.

Mẫn nhi tình cảm với cũng gì là .

Tiết Vô Vấn quả thực là một ứng cử viên tồi cho vị trí phò mã, chỉ là ông , ngay cả Hồ Đề cũng từng nhắm đến vị Thế tử Định Quốc Công . Chỉ là khi ông nhắc nhở vài , mới chuyển hướng sang Thế tử phủ Định Viễn Hầu Tuyên Nghị.

Nếu nữ nhi nhà thể thành với Tiết Vô Vấn, thì đương nhiên là còn gì hơn.

Phủ Định Quốc Công địa vị cực cao, thật sự nắm binh quyền trong tay. Từ khi trúng độc bảy năm , thể Định Quốc Công Tiết Tấn còn như xưa.

Nói chừng qua vài năm nữa, Tiết Vô Vấn sẽ là Định Quốc Công. Nếu lưng ông sự ủng hộ của phủ Định Quốc Công…

Không nghĩ đến điều gì, ánh mắt Lăng Duệ Lăng Nhược Mẫn càng thêm dịu dàng: “Tiết Oánh ngoài du ngoạn nửa năm mới về Kinh, nếu con rảnh thì thường xuyên đến phủ Định Quốc Công tìm nó chơi, liên lạc tình cảm cho .”

Lăng Nhược Mẫn , mím môi : “Con xin lệnh.”

***

Bên Tiết Vô Vấn về phủ thấy vài tiếng chim kêu “chiêm chiếp”.

Thái dương giật giật, bước chân dừng , về phía cửa nguyệt. Đã thấy Ám Nhất đang cầm một hộp thức ăn tinh xảo, nheo mắt khẩu hình với , phát tiếng : “Đào hoa của Thế tử!”

Thật là… đào hoa cái quỷ gì!

Tiết Vô Vấn thể chịu nổi nữa, sải bước đến, : “Ngươi xem tuồng gì ?”

Ám Nhất giơ hộp thức ăn lên, liếc về phía Vô Song viện, hạ giọng : “Thế tử, đây là điểm tâm Lăng cô nương nhà Thủ phụ mang đến, nàng đặc biệt dặn thuộc hạ trao tận tay ngài. Thuộc hạ trong lòng ngài chỉ Ngụy di nương, nhưng Lăng cô nương phận đặc biệt, thuộc hạ nghĩ nên với ngài một tiếng, ngài sắp xếp khác.”

Tiết Vô Vấn khẩy: “Sắp xếp khác?”

Ám Nhất nghiêm chỉnh : “Hôm qua thuộc hạ một câu chuyện, kể về một nữ mật thám trung thành, vì thành mệnh lệnh của chủ tử, khẳng khái đại nghĩa, vì nước quên , một đột nhập phủ Hoàng tử của địch quốc, giả vờ yêu Hoàng tử đó, đánh cắp tình báo của địch quốc. Ai ngờ giả vờ thành thật—”

Tiết Vô Vấn giơ tay lên: “Dừng . Ngươi học theo nữ mật thám đó, khẳng khái đại nghĩa, vì nước quên ?”

“Thế tử minh thần võ, cần thực sự vì nước quên . Ngài chỉ cần giả vờ chiều chuộng một chút, thể dò la bí mật của Lăng Thủ phụ từ miệng Lăng cô nương. Ngài thấy ý thế nào?”

Tiết Vô Vấn đối diện với đôi mắt sáng long lanh đầy mấy chuyện tào lao của Ám Nhất, lắc đầu “ Chậc” một tiếng: “Ám Nhất, ngươi !”

Nói xong vỗ vỗ hộp thức ăn, : “Ai nhận thì đó chịu trách nhiệm ăn, ngươi nhận thêm đồ gì của Lăng Nhược Mẫn, dù là bánh, khăn tay túi thơm, ngươi đều chịu trách nhiệm ăn hết.”

Ám Nhất theo bóng lưng vô tình của Tiết Vô Vấn, ấm ức ngẩng đầu bầu trời.

Thế tử thật là nhẫn tâm, tận tâm tận lực mưu tính cho ngài như , ngài khen ngợi, còn bắt ăn cả khăn tay, túi thơm nữa chứ.

Ôi, nhớ Ám Nhị

Tiết Vô Vấn lười để ý đến vẻ ấm ức của Ám Nhất, Vô Song viện, đẩy cửa phòng ngủ bước .

Thấy Vệ Xuân đang chăm chú sửa chữa linh bài của Vệ Giới, cũng đến quấy rầy nàng , tháo thanh Tú Xuân đao bên hông kéo một chiếc ghế xuống, chăm chú góc mặt nghiêng của Vệ Xuân.

Loading...