TRỌNG SINH VỀ NĂM 16 TUỔI CHỈ MUỐN ÔM ĐÙI TIỂU MỸ NHÂN - Chương 183
Cập nhật lúc: 2025-07-30 08:59:20
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cuối tháng sáu ở Thịnh Kinh, nóng như bức đến ngạt thở, tiếng ve kêu râm ran trong bụi cây, đua hát vang.
Dư Tú Nương cây hòe lớn cuối phố, khẽ nhíu mày, : “Nói , ngươi tìm ? Tiểu Nguyệt cho ngươi ?”
Nói xong, thấy thể nào, Tiểu Nguyệt thể phản bội bà .
Quả nhiên, dứt lời, Tề An vội vàng xua tay: “Không Tiểu Nguyệt cho , từ khi phu nhân và đại nhân hòa ly, Tiểu Nguyệt chịu gặp nào nữa. Hai ngày là sinh nhật của Tiểu Nguyệt, lén đến chỗ nàng ở một chút, tình cờ gặp phu nhân trở về.”
Tính cách của Tề An, Dư Tú Nương cũng , sẽ dối với bà .
Bà gật đầu, : “Ngươi với Tề Xương Lâm là ở đây ?”
“Đã . Đại nhân bảo đến đây gọi một bát ‘cơm Bát trân’, nếu khi phu nhân mà nhận , thì cho phép xuất hiện mặt phu nhân… và Tiểu Nguyệt nữa, quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của phu nhân.”
Tề An gấp gáp, như sợ Dư Tú Nương sẽ hiểu lầm đại nhân nhà . Dư Tú Nương xong những lời , n.g.ự.c lập tức bốc hỏa.
Người khác hiểu Tề Xương Lâm, còn tưởng những lời ông thông tình đạt lý. Dư Tú Nương phu thê với ông bao nhiêu năm, cái tâm tư nhỏ nhen của ông .
Tiểu Nguyệt là nha của bà , Tề An là tùy tùng cận của Tề Xương Lâm, hai họ khi xưa cũng coi như là tình ý , nếu Dư Tú Nương và Tề Xương Lâm hòa ly, Tiểu Nguyệt và Tề An sớm thành , lẽ con cái chạy ngoài nắm đuôi chó .
Cũng là về Thịnh Kinh, Dư Tú Nương mới , khi bà rời , Tiểu Nguyệt cũng nhẫn tâm rời khỏi phủ Thị lang, cắt đứt với Tề An.
Giờ đây rõ ràng Tề An vẫn nhớ nhung Tiểu Nguyệt, mà Tiểu Nguyệt đến giờ cũng gả , hẳn là cũng buông Tề An.
Nếu bà gặp họ, Tề Xương Lâm cho Tề An đến gặp bà cũng , nhưng dựa mà cho Tề An gặp Tiểu Nguyệt?
Chẳng là tính toán trúng chút áy náy trong lòng bà , ép bà nhận Tề An ?
Tên khốn kiếp , chín năm gặp, vẫn như , một bụng ý nghĩ xa!
“Ngươi về với Tề Xương Lâm, giữa và các ngươi từ lâu còn chuyện nhận nhận nữa. Ta bây giờ phu nhân phủ Thị lang, chia tay đường ai nấy với Tề Xương Lâm từ sớm, ngươi cũng đừng gọi là phu nhân nữa. Còn về chuyện của ngươi và Tiểu Nguyệt, can thiệp, nhưng nếu ngươi vì một câu của Tề Xương Lâm mà sợ hãi rụt rè, ngay cả gặp Tiểu Nguyệt cũng dám, chắc chắn sẽ khuyên Tiểu Nguyệt cả đời đừng nhớ đến ngươi nữa.”
Tề An mồm miệng khô khốc, khổ : “Phu nhân…”
Dư Tú Nương vẫy tay với Tề An, ý bảo đừng nữa. Bà còn về bếp giúp việc, thật sự lãng phí thời gian ở đây.
Tề Xương Lâm bà ở đây thì ? Tên khốn kiếp đó, đừng tưởng ông Hình bộ Thượng thư thì bà dám mắng. Ông dám đến, bà sẽ dám mắng!
Còn hỏi ông cho rõ, rốt cuộc hai bức thư và tờ ngân phiếu mười ngàn lượng đó là chuyện gì!
“Đừng cứ gọi ‘phu nhân’ ‘phu nhân’ nữa, gọi là Tú nương tử. Ngươi đến quán rượu, gọi rượu , thì uống cho hết . Rượu do mấy bà chủ nương tử nhà ủ , đều là rượu ngon, ở Thịnh Kinh ngươi chắc chắn tìm quán thứ hai, đừng phí phạm.”
Dư Tú Nương xong, lập tức quán ngoái đầu .
Tề An bóng dáng gầy gò của Dư Tú Nương, câu “Đại nhân nhớ ” nghẹn chặt trong cổ họng, . Hắn cũng chẳng tâm trạng uống rượu, chỉ nhanh chóng về nha môn Hình Bộ, báo với đại nhân về chuyện phu nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-ve-nam-16-tuoi-chi-muon-om-dui-tieu-my-nhan/chuong-183.html.]
Trong lòng gấp gáp, bước chân cũng khỏi rối loạn, đến đầu phố định rẽ, đụng một .
Tề An vội lùi một bước, chắp tay một câu “Xin ”.
Hoắc Giác tay xách túi hạt dẻ rang đường, hạ mắt Tề An đang đầy vẻ vội vã, : “Không .”
Tề An chỉ thấy mắt vẻ quen quen, nhưng nghĩ gặp ở , nghĩ thì cũng nghĩ nữa, chỉ gật đầu, bước nhanh rời .
Hoắc Giác bóng dáng Tề An rời , đáy mắt trầm xuống, nhận , là đầy tớ trung thành của Tề Xương Lâm.
Kiếp khi Tề Xương Lâm chết, chính đến ngục thu nhặt thi cốt cho Tề Xương Lâm.
Lúc đó Tề An quỳ mặt , nghiêm túc dập đầu với , : “Đại nhân ngài tội nghiệt sâu nặng, vốn xứng mồ yên mả . Đa tạ Hoắc đại nhân cho phép tiểu nhân liệm thi cốt cho đại nhân nhà , tiểu nhân dập đầu với ngài!”
Tiếng dập đầu “bịch bịch” càng lúc càng nặng, cho đến khi đầu vỡ m.á.u chảy, mới vác thi cốt của Tề Xương Lâm, khỏi nhà ngục.
Hoắc Giác từ từ thu hồi ánh mắt, kiếp thể một lưới bắt gọn đảng phái của Lăng Duệ, khẩu cung của Tề Xương Lâm và hai cuốn sổ sách tác dụng nhỏ.
Lúc đó ông chịu mở miệng, chịu giao hai cuốn sổ sách đó, chẳng qua cũng là vì một câu của Hoắc Giác: “Chính thê của ngài chạy đến từ Trung Châu, giao hai bức mật thư đến Đại lý tự. Tề Thượng thư, nếu Lăng Duệ chết, theo như hiểu của ngài về Lăng Thủ phụ, ngài sẽ đối phó với chính thê của ngài thế nào?”
Khi đó cũng chỉ đánh cược một phen, đánh cược Tề Xương Lâm sẽ áy náy với vị chính thê của ông , để lộ chút tin tức. thật, lúc đó cũng nắm chắc lắm, nghĩ rằng Tú nương tử thể phát huy tác dụng lớn đến .
Không ngờ lời của , sắc mặt vị Tề Thượng thư miệng kín như bưng, dù uy h.i.ế.p dụ dỗ thế nào cũng chịu mở miệng cứng đờ, kinh hoàng lẩm bẩm một câu: “Nàng thật sự đến ư?”
Qua vài thở, nhạt : “Xong , e là nàng sẽ tha thứ cho nữa.”
Im lặng hồi lâu , Tề Xương Lâm thở dài một tiếng: “Hoắc công công, lấy bút đến , Tề mỗ nhận tội!”
…
Hoắc Giác cụp mắt xuống, túi hạt dẻ đường tỏa hương thơm ngọt mới khỏi lò tay, nhớ đến vẻ mặt của Khương Lê khi nhắc đến Tú nương tử, khóe môi khẽ mím .
Kiếp , Tề Xương Lâm thể chết. kiếp , lẽ thể tha cho ông một mạng.
***
Dư Tú Nương trở về quán rượu, thấy Khương Lê, Dương Huệ Nương và Như Nương đều đang đợi bà trong quán, bèn kể qua loa mấy câu, chỉ là đồng hương của bà , cũng là hầu của phu quân của bà .
Khương Lê cũng thích ngóng chuyện riêng tư của khác, khẽ gật đầu, với Dư Tú Nương: “Nếu Tú nương tử gặp , sẽ sai bếp báo cho dì nữa.”
Dư Tú Nương Khương Lê, Dương Huệ Nương và Như Nương đang tỏ vẻ quan tâm bên cạnh, : “Không ,cũng kẻ thù, đến, mời uống chén rượu là .” Trong quán rượu ai cũng câu chuyện của riêng .
Suy cho cùng, đến thế gian một , ai mà chuyện chứ? Tốt , ngọt đắng , chớp mắt mở mắt, hết một đoạn đường đời thật dài.
dù là Như Nương cũng , Dư Tú Nương cũng , thậm chí là Dương Huệ Nương goá bụa mười năm, một nuôi hai đứa con khôn lớn cũng thế, họ đều là những nữ tử tính cách kiên cường, hiếm khi lúc đa sầu đa cảm.
Dương Huệ Nương sang sảng tươi với Dư Tú Nương, : “Dù bây giờ cũng khách, chúng sân trong hóng mát .”
Khi Hoắc Giác bước cửa, thấy mấy nương tử gốc cây ở sân trong chuyện, tất cả đều thoải mái.